Hoàng Duy Tân hiển nhiên đã có quyết tâm cá chết lưới rách, cơ giáp của hắn bỗng nhiên từng chút lớn lên, nhanh chóng chĩa lên trần nhà của phòng nghỉ ngơi, tường bốn phía bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Aldrich ôm Chu Cẩn thật chặt, tùy thời đem Ngân Dực thả ra.
Chu Cẩn chui đầu vào nút không gian, đeo một đồ vật giống như đồng hồ lên tay, sau đó liền tìm ra mấy cái nữa, để Aldrich ném cho Dịch Minh bọn họ.
“Đeo lên tay, nhấn nút!”
Dịch Minh và Vạn Nghiệp Vi gần như cùng lúc đeo thứ đó lên tay, lập tức bọn họ liền bị vây quanh bởi một vòng bong bóng trong suốt thật lớn, Chu Cẩn kêu mấy người không phản ứng: “Nhanh lên, có thể chống đỡ đến lúc các người tiến vào cơ giáp! Nơi này lập tức sẽ bị phá hủy!”
Chờ vòng bong bóng của tất cả mọi người mở ra, mấy chiếc cơ giáp gần như đồng thời xuất hiện, một lần đem phi thuyền căng nứt. Ngân Dực là cơ giáp cấp S, sau khi thoát khỏi nút không gian liền lập tức khởi động chương trình trí năng khẩn cấp, đem Aldrich và Chu Cẩn cầm lên bỏ vào trong buồng lái. Sau đó nó dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được, đem mấy vòng bong bóng không thể cố định bản thân mò về, tiện tay ném Vạn Nghiệp Vi và Dịch Minh vào cơ giáp của họ rồi tung người một cái, ngăn cản Hoàng Duy Tân muốn thừa dịp hỗn loạn mà đào tẩu.
“Ồ ồ ồ, so với hồi nãy lại lớn lên không ít!” Ngân Dực thán phục, “Không công bằng, tui một chiếc cơ giáp cấp S đều không thể biến hình!”
“Cản hắn lại, lột da hắn, liền có thể giúp ngươi biến hình.”
Ngữ khí vương bá bình tĩnh của Chu Cẩn khiến Aldrich không khỏi run run một chút, dây thần kinh của Ngân Dực trượt đi, xém chút nữa đã không có kết nối.
Chu Cẩn kỳ quái liếc mắt nhìn Aldrich, ra lệnh: “Trước tiên đừng động thủ, để Ngân Dực quét hình dữ liệu vận động của nó.”
Đây là lần đầu tiên Ngân Dực xuất hiện trước mặt mọi người, bất kể là đế quốc hay là liên bang, số lượng cơ giáp cấp S bất quá chỉ hơn 100 chiếc. Vật liệu hiếm có là một phương diện, mặt khác chính là chế tạo dây thần kinh.
Chế tạo dây thần kinh phi thường phức tạp, xúc thể được tạo thành từ thể sợi sinh vật hóa, nhất định phải lắp ráp bằng phương pháp thủ công, chỉ số báo hỏng phi thường cao. Bởi vậy cơ hồ mỗi một chiếc cơ giáp cấp S được xuất bản ra đều có thể được thế nhân chú ý. Nhưng Ngân Dực cơ hồ là tác phẩm đỉnh cao của Dịch Minh, nó vừa mới xuất hiện, đường nét trôi chảy quanh thân, chương trình cực kỳ trí năng, hiện ra tốc độ cực hạn, khiến mọi người ở đây ngoại trừ Dịch Minh ngoài ra đều nhìn mà than thở.
Một chiếc cơ giáp như vậy trước đây chưa từng thấy bao giờ, nhưng người ở chỗ này nhanh chóng phát hiện, chủ nhân của chiếc cơ giáp này lại chính là một người đế quốc vô dụng mà cả thế gian đều biết kia —— lão Lorrin thực sự là phung phí của trời, đây là cảm thán xuất hiện nhiều nhất ngay tại chỗ.
Nhưng ý nghĩ của bọn họ nhanh chóng bị thay đổi, Aldrich quả thực hoàn mỹ phong tỏa và ngăn cản Hoàng Duy Tân đang muốn chạy trốn. Cơ giáp của Hoàng Duy Tân tựa hồ được làm riêng cho một chức năng chạy trốn mà thôi, trọng lượng nhẹ, tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái liền có thể nhảy hơn mười mấy tầm bắn, đây đã là hạn mức tối đa của cơ giáp cấp S.
Nhưng tốc độ của Ngân Dực nhanh hơn nó, sau khi phát hiện ra ý đồ của đối phương, mỗi lần đều có thể dùng tốc độ nhanh hơn một giây trước một bước ngăn chặn đường đi của Hoàng Duy Tân.
Lúc này cơ giáp của Hoàng Duy Tân đã có kích cỡ tương đương với một cơ giáp bình thường, Aldrich nhạy cảm phát hiện thể tích của đối phương lại không ngừng tăng lên.
“Đây chính là kích cỡ vốn có của nó sao? Lần trước nhìn thấy chiếc cơ giáp màu đen kia, dữ liệu biểu hiện nó đang ở bên lề biến hạn tới hạn mà.” Aldrich hỏi, “Kỹ thuật của đối phương tinh tiến đến vậy?”
Chu Cẩn dùng dây an toàn cột lại chính mình, nhìn dữ liệu Ngân Dực đã quét được: “Không nhất định, lần trước dù sao chúng ta chỉ có thể quét hình dữ liệu bên ngoài, dữ liệu có được khẳng định thiếu hụt, chỉ có thể biết được đại khái.” Cậu nhanh chóng kéo dữ liệu xuống, dùng tốc độ đọc nhanh như gió đảo sơ qua, lập tức dừng lại trước một nhóm dữ liệu, “Chính là nhóm này.”
Cậu tỉ mỉ quan sát: “Phương diện hợp kim, hai bộ số liệu đều giống nhau.”
Aldrich tranh thủ liếc mắt nhìn cậu, dữ liệu Ngân Dực quét hình cơ giáp màu đen có hơn trăm G, Chu Cẩn cư nhiên nhớ kỹ!
Chu Cẩn không thấy Aldrich thán phục, tiếp tục cúi đầu nói: “Điều này nói rõ cơ giáp màu đen chắc cũng có thể biến hình, chỉ là năng lực có hạn. Bây giờ nó đang ở dạng gì?”
Chu Cẩn ngẩng đầu nhìn lại, Ngân Dực đem tình hình ảnh hưởng thực tế toàn bộ chiếu lên màn hình cho đối phương xem, còn rất săn sóc đưa ra dữ liệu ngoại bộ.
“Không biến hóa nữa.” Sau khi Chu Cẩn nhìn mấy giây liền lẩm bẩm, cậu mở quang não của mình ra nhanh chóng tính toán.
Yêu cầu truyền tin của Dịch Minh gửi tới: “Tại sao không động thủ?”
Aldrich hoàn toàn là biểu hiện của thê nô: “Chu Cẩn muốn xem dữ liệu so sánh, chờ em ấy làm xong rồi lại nói. Không vội, hắn chạy không thoát.”
Dịch Minh: “...”
Aldrich triệt để ngăn cản đường đi của Hoàng Duy Tân, cũng hoàn toàn bày ra tốc độ của Ngân Dực, mấy người liên bang vốn còn cảm thán phung phí của trời có mấy phần thay đổi, lái cơ giáp dồn dập muốn tiến lên hỗ trợ bắt được Hoàng Duy Tân. Không nghĩ tới Ngân Dực đang ngăn lại Hoàng Duy Tân căn bản chưa dốc hết toàn lực, nó còn thành thạo điêu luyện đem hết thảy những người muốn động thủ chắn ở ngoài phạm vi.
Matthew: “...”
Vạn Nghiệp Vi: “...”
“Chờ đã nha!” Ngân Dực kêu về phía bọn họ, “Chu Cẩn tiên sinh còn có chút chuyện, làm xong lại bắt người nha.”
Một chiếc cơ giáp sắc bén tối mũi trước mắt, ngữ khí khi nói chuyện tùy tiện thay đổi một cách bất ngờ, những nhân sĩ mới vừa rồi còn đổi mới suy nghĩ với Aldrich lập tức liền khôi phục ý nghĩ ban đầu, phung phí của trời! Một chiếc cơ giáp, cho dù là cấp A cũng không thể thiết kế thành như vậy a, căn bản cũng chẳng ngầu tí nào hết! Aldrich quả nhiên trước sau vẫn là một tên ngả ngớn.
Dịch Minh biết được nội tình phi thường sáng suốt lại một lần nữa bảo trì trầm mặc.
“Lại bức hắn một chút, xem hắn có vũ khí hay không.”
Hoàng Duy Tân bị vây quanh bởi một nhóm cơ giáp luôn luôn tùy lúc tìm thời cơ, hắn nhìn ra Aldrich tạm thời chỉ là đang để hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi trầm tĩnh một hồi, Ngân Dực lại điều ra một chiếc đao hợp kim, không tới ba giây lưỡi đao đã chém đến chỗ của hắn.
Hoàng Duy Tân nhanh chóng lui về phía sau, liền gần va vào cơ giáp của Dịch Minh lúc hắn muốn quẹo thật nhanh, sau đó hình thể của cơ giáp nhanh chóng thu nhỏ, muốn từ giữa khe hở của Dịch Minh và Vạn Nghiệp Vi nhảy ra ngoài.
Ngân Dực một đao chém vào khoảng không, thân thể cất cao lên, dùng một góc độ xảo quyệt vượt qua Vạn Nghiệp Vi và Dịch Minh, lại một lần nữa chặn trước người Hoàng Duy Tân. Mấy chiếc còn lại nhanh chóng bổ sung vị trí xung quanh.
“Xem ra hình như không có vũ khí, chắc đơn giản là muốn dễ dàng chạy trốn.” Chu Cẩn nhanh chóng phân tích dữ liệu, “Hơn nữa sau khi thể tích của nó giảm bớt một phần hai, tốc độ nhanh hơn một phần tư.”
“Thứ có thể thấy được đều đã thấy xong, có thể động thủ.”
Mọi người kinh ngạc phát hiện, bọn họ vốn cho rằng Ngân Dực đã chạm đến giới hạn tốc độ lại nhanh hơn một chút, nó nhanh chóng phóng về phía Hoàng Duy Tân, khoảng cách mười tầm bắn bất quá chỉ là trong chớp mắt, một phát đã bắt được chân cơ giáp của Hoàng Duy Tân, nỗ lực đem đối phương lật ngược lại.
Cơ giáp của Hoàng Duy Tân lại bắt đầu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được lớn lên, Ngân Dực lôi nó chân hỏi: “Các người ai có roi hợp kim, trói lại tha về đi thôi.”
Còn không chờ có người trả lời, Ngân Dực bỗng nhiên xoay người: “Á, có sâu đến kìa.”
Phạm vi quét hình của nó so với cơ giáp khác lớn hơn nhiều, mọi người nhìn về phương hướng nó chỉ, cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng rất nhanh dò xét trên màn ảnh thì điểm đen đại biểu có trùng thú lại hiện lên, đồng thời có hiện tượng càng ngày càng dày đặc.
Thân ảnh của Thiết Giáp độc ngao nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt, khóe miệng của Chu Cẩn không khỏi giật giật: “Ít nhất hiện tại tôi có thể khẳng định, bọn họ có phương pháp có thể điều động Thiết Giáp độc ngao.”
Aldrich căn bản không đem những con trùng này để vào trong mắt, anh hỏi như hiến vật quý: “Phải bắt cho em mấy con đây? Có thể lấy túi độc đó.”
Chu Cẩn nhất thời không quay lại hỏi tại sao đối phương hưng phấn như vậy, Thiết Giáp độc ngao trong tầm mắt càng ngày càng nhiều, cậu không yên lòng nhắc nhở: “Hay là anh cứ cẩn thận để không bị phun nọc độc lên người đi.”
“Chu Cẩn tiên sinh không cần lo lắng nha, Dịch Minh đại sư đã cho ta một lớp phòng hộ chất lỏng tốt nhất rồi, có thể chống đỡ được một trận.” Lúc đang nói chuyện, Aldrich đã mang theo cơ giáp của Hoàng Duy Tân cùng với mọi người đồng thời xông lên.
Chu Cẩn suy tư: “Dùng cơ giáp của Hoàng Duy Tân chặn thử xem.”
“Cái gì?” Aldrich đang múa đao xuyên qua Thiết Giáp độc ngao, đem một con Thiết Giáp độc ngao làm thành tấm chắn nên nhất thời không nghe rõ, hơi ngửa ra sau hỏi.
“Dùng cơ giáp của Hoàng Duy Tân chặn Thiết Giáp độc ngao một chút đi.”
Aldrich tuy rằng không hiểu dụng ý của Chu Cẩn, nhưng vẫn thu đao lại, hai tay cầm lấy cơ giáp vẫn luôn giãy dụa không ngớt bị xách ở trên tay che ở trước ngực.
Nọc độc của Thiết Giáp độc ngao cơ hồ đã tràn ngập ở mọi nơi, ngoại trừ Phong Nhẫn của Dịch Minh thì vẫn còn hoàn hảo, những cơ giáp khác hoặc nhiều hoặc ít đều có vết tích bị ăn mòn.
Mà cơ giáp màu tím đậm của Hoàng Duy Tân hiển nhiên không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, Aldrich còn cố ý đem cơ giáp đến trước một con Thiết Giáp độc ngao đang phun ra nọc độc, lượng lớn nọc độc bắn trên cơ giáp cũng không tạo nên bất kỳ tổn thương nào mà mắt trần có thể thấy cả.
“Không tồi nha, tính chống ăn mòn cũng rất không tệ.” Chu Cẩn cảm thán, “Trở về là sẽ có thể phân tích xem chuyện gì đang xảy ra.”
Lời còn chưa dứt, chuyện thần kỳ hơn đã xảy ra, Thiết Giáp độc ngao phun nọc độc tựa hồ là phát hiện ra cái gì, bỗng nhiên di chuyển qua một bên, tránh được Hoàng Duy Tân.
“Thật thần kỳ nha.” Chu Cẩn thở dài nói, “Thiết Giáp độc ngao rõ ràng là nửa mù, bọn họ không chỉ có thể điều động, còn có thể khiến Thiết Giáp độc ngao tinh chuẩn tránh né công kích người của mình.”
Cậu thấy Hoàng Duy Tân vẫn còn giãy dụa: “Cũng không biết sau khi trở về có cơ hội mở mang kiến thức một chút hay không nữa.”
Aldrich giờ mới hiểu được vì sao cậu vội vã đòi dữ liệu khi nãy: “Chúng ta có thể để cho Dịch Minh trà trộn vào.” Anh đề nghị, “Sau đó để Dịch Minh mang đến cho em.”
Chu Cẩn sâu sắc liếc mắt nhìn Aldrich một cái, cảm thấy đối phương thật sự cung cấp một đề nghị phi thường có sáng tạo một cách hiếm thấy. Hai người dự định chung tay đào hầm nhìn nhau nở nụ cười. Dịch Minh đang lái Phong Nhẫn chém đứt một con sâu bỗng nhiên hắt xì một cái.
Số lượng Thiết Giáp độc ngao đã bớt một nửa, nhưng cơ giáp cấp A cũng dần dần không chống đỡ nổi, một khi nọc độc của Thiết Giáp độc ngao dính lên liền như ruồi bâu lấy mật, sẽ từ từ đem kim loại nhiễm phải ăn mòn đến hầu như không còn, chứ đừng nói chi là hiện trường như là đang có một cơn mưa nọc độc vậy.
Vạn Nghiệp Vi để mấy chiếc cơ giáp đã tiếp cận giá trị giới hạn an toàn lùi khỏi phạm vi có nọc độc, cơ giáp của hắn vốn đang được chữa trị sau chuyện oanh tạc đến bị hủy hoại ở Thiên Lang tinh, bây giờ hắn điều khiển chính là cơ giáp cấp A Huyền Sắc. Trên người Huyền Sắc cũng đã loang loang lổ lổ, mà Vạn Nghiệp Vi vẫn lái Huyền Sắc tiếp tục chém giết trùng thú.
Aldrich phi thường có ý đồ xấu đem cơ giáp của Hoàng Duy Tân chơi đùa đến chết đi sống lại, cơ giáp này bất quá chỉ bằng một nửa Ngân Dực, hợp kim sử dụng để chế tạo liền phi thường nhẹ, lúc nhảy lên cơ hồ không lao lực chút nào. Cơ giáp đến chỗ Thiết Giáp độc ngao bảo trì tư thái công kích sau một hai giây thì lại đột nhiên tránh né, Aldrich mười lần như một thấy tình huống có chiều hướng giảm bớt, thẳng thắn chơi đùa luôn.
“Em còn muốn ghi lại dữ liệu gì nữa?” Sau khi đem cơ giáp quăng đi một cái, đánh bay một con Thiết Giáp độc ngao đang xông đến, liền thành công hù chạy một con khác.
“Phải ghi lại đều đã ghi xong.” Sau khi Chu Cẩn kiểm tra xong thì nói, nhìn cơ giáp đang bị Aldrich xem là bao cát, cậu nói, “Anh như vậy Hoàng Duy Tân thật sự sẽ không nôn đến long trời lở đất ở bên trong đó chứ?”
“Vậy thật vừa vặn.” Aldrich không cần thiết chút nào, “Lúc đó nhân cơ hội đe hỏi, không sợ hắn giở trò gian.”
Chu Cẩn: “...”
Thiết Giáp độc ngao chỉ còn lại không tới mười con, Phong Nhẫn của Dịch Minh mang theo đạn pháo cơ hồ nhanh như tốc độ ánh sáng, tình huống của Matthew và Vạn Nghiệp Vi cũng gần như nhau.
Thiết Giáp độc ngao còn lại mù quáng gầm gừ, trong đó vài con một đường tán loạn, cư nhiên hướng về phía cơ giáp đang chạy đi. Lúc này đều đã hết đạn hết lương thực, mọi người không thể làm gì khác hơn là cầm theo vũ khí truy theo từ đằng sau.
Hai chiếc cơ giáp của quân tuần tra tiến lên đón tiếp, bọn họ lui ra khá sớm, đạn pháo vẫn còn nhiều, không chút do dự bóp cò với bọn sâu. Tình huống vào lúc này dị biến, hai người kinh ngạc phát hiện sau khi cò súng bị bấm thì cư nhiên không tự động trở về vị trí cũ, cò súng bị kẹt không ngừng lặp lại mệnh lệnh phóng ra.
Đạn pháo dày đặc vọt tới, sau khi nổ bay bọn sâu liền bay về phía Ngân Dực của Aldrich.