Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 52: Chương 52




Lời tuy là như vậy, nhưng sự tình cũng không thuận lợi. Sau khi thu thập dữ liệu rồi tiến hành phân tích, thông qua xử lý dữ liệu có thể biết được trong kim loại chứa đựng các loại nguyên tố và tỉ lệ gì, nhưng hình dạng cụ thể của nguyên tố cần phải tự mình suy đoán.

Hàm lượng nguyên tố trong cơ giáp của Hoàng Duy Tân rất phức tạp, thậm chí trong lúc đang xử lý dữ liệu thì xuất hiện một tổ loạn mã.

Chu Cẩn hết ngày dài lại đêm thâu cùng Dịch Minh đối số theo máy phân tích để phân tích ra dữ liệu rồi lại xử lý một lần nữa, tuy nhiên phần lớn bọn họ đều có thể liếc mắt một cái đã rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra, nhưng một phần nhỏ trong đó cần phải phối hợp với một lượng lớn thí nghiệm.

Chu Cẩn liệt ra những tổ hợp nguyên tố có khả năng thành từng vật chất, lập tức căn cứ tính năng phán đoán, vạch ra những vật chất có tính khả thi nhỏ nhất.

Dịch Minh thì lại ở một bên nghiên cứu tổ loạn mã kia, nếu như máy phân tích dữ liệu không có cách nào phân tích được dữ liệu, điều này chỉ có thể nói rõ rằng một đoạn dữ liệu này chẳng hề có một lượng lớn dữ liệu cơ sở nằm bên trong, hoặc là đối phương đã làm mã hóa.

Bất kể là kiểu nào, ngược lại chỉ có thể là thủ động. Dịch Minh đem dữ liệu có vấn đề chặn lại, thời điểm đang định thủ động lại phát hiện Chu Cẩn vốn vẫn luôn không rời khỏi người đã mất tiêu.

Ông mờ mịt nhìn bốn phía, ông cứ ngây thơ cho rằng Chu Cẩn đang đến phòng rửa tay, liền vùi đầu công tác.

Chu Cẩn xác thực đang ở trong phòng rửa tay, đã đến giờ cậu phải đem hành tung của Dịch Minh báo cho Michelson. Hoàn hảo bởi vì công việc bận rộn, Dịch Minh làm việc và nghỉ ngơi vô cùng đơn giản, trừ ăn cơm ngủ nghỉ chính là ở trong phòng thí nghiệm, vẫn có thể nói hơn một cậu.

Michelson được toại nguyện, khà khà khà cười đến không kiềm chế được. Cả người Chu Cẩn nổi lên một lớp da gà: “Giáo sư, con tắt đây.”

“Chờ đã, nơi đó có hai người các cậu thôi?”

Chu Cẩn trong lòng cảnh báo mãnh liệt, phi thường cẩn thận trả lời: “Là như thế này, Dịch Minh đại sư không muốn để cho người mù dính líu tới, cho nên đem Tống Tinh Viễn bọn họ đều đuổi ra ngoài. Con không biết cụ thể ước định là thế nào, bất quá cuối cùng chắc vẫn sẽ để bọn họ gia nhập đi.”

“Ồ.” Michelson trầm mặc, Chu Cẩn trong lòng nghi ngờ đại sự không ổn, quả nhiên, “Cậu gần đây tựa hồ không có nộp bài tập.”

“Giáo sư...” Chu Cẩn lần đầu tiên biết đến cái gì gọi là vô lực, “Người còn nhớ thân phận của mình là giáo sư không ạ?”

Michelson nói khoác không biết ngượng: “Đương nhiên là nhớ rồi, bằng không cậu làm bé ngoan nghe lời kiểu nào được? Nhớ nộp bài tập đó, cho cậu hai ngày.” Lập tức sau khi cúp điện thoại liền gửi đến một phần bài tập.

Chu Cẩn mở ra xem, là lắp ráp cánh tay cơ giáp. Đối với Chu Cẩn mà nói cũng không phải việc khó, nhưng Michelson xảo quyệt bố trí một chướng ngại, không cho dùng linh kiện mới nhất, cũng yêu cầu phản ứng khi ngón tay bấm lên mệnh lệnh phải được khống chế trong 0.5 giây... Quả thực làm người khác khó chịu.

Mệnh lệnh phản ứng được quyết định bởi độ dài của đường dây và linh kiện dùng để lắp ráp mạng lưới. Yêu cầu của Michelson chặn lại đường dây Chu Cẩn bắt buộc phải đi qua, cậu đại khái đã đếm thử, linh kiện có thể sử dụng cho dù phối hợp với đường dây đơn giản nhất, thời gian phản ứng kiểu nào cũng phải là 0.7 giây cả.

Giao bài tập như vậy, không cần nghĩ nữa, Michelson nhất định có thể thẳng thắn dứt khoát cho cậu rớt.

Đóng quang não lại, Chu Cẩn dựa vào bồn rửa tay, công phu rửa tay mạnh mẽ phun tào Michelson, lão đầu này chơi đùa nhiều năm như vậy, lưu manh thật là phi thường có đạo lý. Tương lai có một ngày, hi vọng Dịch Minh đại sư tuyệt đối không nên để ông ta có sắc mặt tốt.

Nhưng mà Dịch Minh đối với Michelson đến tột cùng có bao nhiêu tâm tư vẫn là chuyện của tương lai. Lập tức vẫn phải đem bài tập giải quyết. Chu Cẩn giữ vững tinh thần vui một mình không bằng mọi người đều vui, quyết định đem bài tập đưa cho Dịch Minh xem. Cũng coi như không trái với tình huống dự định báo cáo với Dịch Minh về Michelson trước mắt.

Thừa dịp Dịch Minh uống nước, Chu Cẩn tận dụng mọi thứ đem bài tập đưa tới. Dịch Minh xem đến phần sau liền cau mày: “Cậu đắc tội với giáo sư à?”

Chu Cẩn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dịch Minh, Dịch Minh hiểu rõ gật gật đầu: “Rõ ràng dằn vặt cậu đây mà, cánh tay dài như vậy, không thể dùng linh kiện mới, muốn đạt đến trong 0.5 giây căn bản là không khả năng.”

Bàn tay của Dịch Minh chui vào râu mép của mình vồ vồ: “Khi còn đi học ta có một giáo sư, chính là cái người Eriksson gì đó mà ta đề cập với cậu kia, cũng thường như vậy.”

Lỗ tai của Chu Cẩn dựng thẳng lên, ánh mắt nhấp nháy nghe Dịch Minh phun tào.

“Quả thực, mỗi lần ra đề mục đều ôm ý nghĩ “Nếu như các cậu làm được coi như ta thua”, số lượng đánh trượt hàng năm dẫn toàn bộ vũ trụ, đồng thời không nghĩ là nhục mà còn xem là quang vinh nữa chứ.”

Chu Cẩn chỉ cho rằng Michelson bây giờ đã đủ khó ở, không nghĩ tới lúc trước ông lại là một nhân vật tinh phong huyết vũ như thế.

“Đánh trượt ta ba lần, hại ta kéo dài thời hạn một năm mới tốt nghiệp. Sau đó ta liền nhịn không được...”

Dịch Minh câm nín. Đến chỗ mấu chốt như thế cư nhiên không nói thêm gì nữa, quả thực không thể tha thứ. Chu Cẩn thúc giục: “Ngài nhịn không được rồi sao?”

Dịch Minh giương mắt liếc nhìn máy kiểm tra, dựa sát vào Chu Cẩn dùng tốc độ cực nhanh nói một hơi rằng: “Ta vừa cầm được bằng tốt nghiệp liền chặn trước cửa nhà ông ta trùm bao tải đánh ông ta một trận.”

Chu Cẩn: “...”

Dịch Minh có chút cười nhỏ: “Nghe đâu từ đó về sau ông ta ở trong trường học liền thu liễm rất nhiều.”

“Sau đó thì sao. Hai ngài sau đó còn liên hệ không?” Chu Cẩn vô lực hỏi, chắc Michelson không có khuynh hướng thích bị tra tấn gì đi.

“Đương nhiên. Ta cảm thấy ông ta hẳn phải biết là ta đã hạ thủ, cho nên trường kỳ quấy rầy ta. Vô luận ta đi nơi nào đều có thể nhìn thấy ông ta, ta né ông ta đến mấy chục năm, nhưng ông ta lại như con ruồi bâu không lọt chỗ nào, quả thực phiền phức vô cùng!” Dịch Minh tức giận bất bình, “Cậu biết ta là được Aldrich cứu ra từ trong một căn cứ của Tinh Đạo đi? Cho nên ta xui xẻo như vậy bị Tinh Đạo bắt đi chính là vì tránh né ông ta mà lâm thời sửa lại tuyến bay, kết quả đụng phải Tinh Đạo. Ông ta quả thực chính là tai tinh của ta!”

“Nói mới nhớ, lúc đó tuổi tác ông ta dường như cũng không nhỏ, hai mươi năm không gặp, chắc đã chết quách rồi đi.” Dịch Minh nói tới căm phẫn sục sôi liền nghiên cứu bài tập của Chu Cẩn một chút, “Ôi chao, lão sư của cậu tên gì thế? Lẽ nào là con của ông ta? Cho dù không phải con trai thì cũng rất có thể là một học sinh hoàn toàn thừa kế y bát của ông ta. Thực sự là một mạch kế thừa có bệnh!”

Dịch Minh chân thành kiến nghị với Chu Cẩn: “Cậu nên lo đi tìm Aldrich, để hắn giúp cậu dốc lòng tạo áp lực với giáo sư kia, hoặc là thẳng thắn như ta cũng được, đánh ông ấy một trận. Ngược lại với thanh danh bên ngoài của Aldrich, không để ý thêm một vết nhơ như thế này đâu.”

Chu Cẩn dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Dịch Minh, sâu đậm cảm thấy Aldrich có thể làm bạn với Dịch Minh lâu như vậy đại khái cũng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người đều ngu xuẩn kinh người ở những phương diện khác nhau.

Nói đến Aldrich, Chu Cẩn đột nhiên phát hiện người dĩ vãng mỗi ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm đều gọi cho cậu cư nhiên mấy ngày không còn động tĩnh gì. Cậu kỳ quái hỏi Dịch Minh: “Aldrich gần đây đang bận cái gì sao? Con làm sao lâu rồi cũng không có tin tức của hắn.”

Dịch Minh khà khà khà ám muội cười vài tiếng, ý tứ sâu xa nói: “Có phải cảm thấy không quen rồi không?”

Chu Cẩn mặt không hề cảm xúc: “Vâng, coi như con chưa hỏi gì.”

Dịch Minh vừa mắng chính mình miệng nợ vừa kéo Chu Cẩn đã quay người: “Ôi chao ôi chao ôi chao, ta nói ta nói ta nói, hắn bị Quốc vương ném vào trong quân đội rồi, hiện tại không biết đang giết trùng ở góc nào nữa đây!”

Chu Cẩn ngờ vực nhìn Dịch Minh, Dịch Minh nhún nhún vai: “Hắn giải quyết xong Matthew, Matthew giải quyết xong quân tuần tra, nhưng không ai giải quyết được Vạn Nghiệp Vi, tên đó đem video gửi cho Lorrin quốc vương. Lão Lorrin cao hứng đem video bỏ vào trong quốc hội phát hình ba ngày liên tiếp, ta hoài nghi ngày đó giết bao nhiêu Thiết Giáp độc ngao phỏng chừng lão Lorrin đều đếm rõ ràng.”

Chu Cẩn: “...”

Dịch Minh chờ đến cơ hội không thể không giúp Aldrich kéo hảo cảm, vì vậy liều mạng chỉ ra điểm trừ của Vạn Nghiệp Vi: “Vạn Nghiệp Vi người này thực sự là, hắn rõ ràng nghe thấy Aldrich yêu cầu Geller giữ bí mật, kết quả chuyển thân một cái liền gửi đến Quốc vương. Còn đặc biệt phát tin tức cho Aldrich, quả thực...” Dịch Minh trong đầu tìm tòi nửa ngày, vỗ bàn một cái nói một chút, “phi thường vô liêm sỉ.”

Chu Cẩn sắc mặt đột biến, Dịch Minh không ngừng cố gắng: “Nếu ta nói hành vi này của Vạn Nghiệp Vi thật sự phi thường đê tiện, đâm dao sau lưng thực sự là...”

“Hạ lưu?” Có người sau lưng Dịch Minh hạ xuống định nghĩa cho ông.

Dịch Minh cả kinh, chậm rãi quay người, máy truyền tin ở đằng sau không biết từ lúc nào đã mở lên, hình chiếu ba chiều của Tống Tinh Viễn và Vạn Nghiệp Vi xuất hiện ở phía sau.

Chu Cẩn lúng túng đỡ trán: “Thời điểm ngài vỗ bàn liền bấm phải nút lệnh.”

Dịch Minh một giây đồng hồ khôi phục lại phong độ của một đại sư cơ giáp cao thâm khó dò kia: “Chuyện gì?”

Tống Tinh Viễn lúng túng ho khan một tiếng: “Quân đoàn số hai phụ trách công tác trùng kiến Thiên Lang tinh, vẫn có rất nhiều vật liệu cần vận tải. Vừa vặn chúng ta cách đó không quá xa, cho nên nếu như hai người có vật liệu đặc biệt cần thiết nào, có thể nói cho Vạn đoàn trưởng, hắn sẽ phái người đưa tới.”

Chu Cẩn đem danh sách vật liệu bộ phận đã hảo hảo nghĩ xong gửi đi: “Tạm thời chỉ có những thứ này, tôi phỏng đoán trong căn cứ đều sẽ có. Nếu có thứ khác tôi sẽ đúng lúc gửi cho anh.”

Vạn Nghiệp Vi xem xong danh sách thì gật đầu: “Có thứ gì đặc biệt cần thiết liền nói cho tôi, tôi sẽ đúng lúc cung cấp cho hai người. Mặt khác...” Hắn xoay người dò hỏi Tống Tinh Viễn, “Tống bộ trưởng, tôi có thể nói một ít chuyện riêng không?”

Tống Tinh Viễn thức thời gật gật đầu, nhường qua một bên. Vạn Nghiệp Vi dưới biểu tình như hổ rình mồi của Dịch Minh tự nhiên nói: “Tôi không phủ nhận tôi có ý riêng, bất quá cũng không cảm thấy hạ lưu. Ít nhất tôi chưa từng nói qua một lời nói dối.”

Thời điểm Vạn Nghiệp Vi nói ra ba từ “lời nói dối” thản nhiên liếc mắt nhìn Dịch Minh một cái, thái độ của hắn hào phóng tự nhiên, ngược lại là đem Dịch Minh chèn ép có chút chột dạ.

Chu Cẩn không nói gì tắt truyền tin, sâu đậm cảm thấy Vạn Nghiệp Vi bị hóa điên, vị anh hùng thiếu niên mặt lạnh lòng lạnh trong truyền thuyết này, mấy ngày qua phảng phất biến thành một người khác, lộ liễu đến mức hận không thể để toàn thế giới biết hắn đang đeo đuổi mình. Nếu đây chỉ là một sự thay đổi tính tình thì đại khái người người sẽ mừng rỡ như điên, Chu Cẩn lại chỉ cảm thấy quái lạ.

Cậu không tin một người có thể có chuyển biến lớn như vậy, từ cách đối nhân xử thế cậu hiểu được từ chỗ Vạn Nghiệp Vi, đây đều không phù hợp với phong cách hành sự của hắn. Cậu và Vạn Nghiệp Vi tiếp xúc cũng không nhiều, nếu như nói Vạn Nghiệp Vi là vì cậu mà thay đổi, đem câu nói này đi lừa đứa nhỏ còn tạm chấp nhận được.

Thế nhưng Hoàng Duy Tân xuất hiện lại làm cho Vạn Nghiệp Vi rửa sạch hiềm nghi, từ chuyện trước mắt liên bang còn để hắn lãnh đạo quân đoàn số hai mà nói, ít nhất trong báo cáo đối tượng của Matthew Geller cũng không hề phủ định Vạn Nghiệp Vi.

Trong lòng của Chu Cẩn nhưng dù sao vẫn mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, kiểu giác quan thứ sáu không lý do này thời khắc nhắc nhở cậu phải cách xa Vạn Nghiệp Vi ra một chút.

Chu Cẩn vô ý thức ấn lấy thiết bị giới hạn trên tay, suy nghĩ một chút vẫn là gửi tin cho Aldrich.

Aldrich không biết đang làm gì, cơ hồ là một giây liền đáp lại, sau khi Chu Cẩn chuyển được, giọng nói mất hết cả hứng của Ngân Dực trước một bước truyền tới: “Này, Chu Cẩn tiên sinh, tui sắp tẻ nhạt đến chết rồi.”

“Làm sao?”

Chu Cẩn mắt thấy Ngân Dực dùng một đoàn dây thần kinh trói lại đầu của Aldrich, cướp lời nói: “Tụi tui đang phụng sự trong vệ đội hoàng gia, hiện tại đang đi giết trùng thú. Chủ nhân lôi kéo tui trốn ở đằng sau đội ngũ, một cơ giáp cấp S như tui mỗi ngày đều bị xếp hạng cuối cùng! Ánh mắt mọi người nhìn tui đều mang theo vẻ khinh bỉ!”

Ngân Dực khóc chít chít tố khổ: “Đây là sỉ nhục! Sỉ nhục!”

Aldrich cuối cùng đem đống dây thần kinh nguyên kia từ trên mặt lột xuống, nổi giận đùng đùng ném qua một bên: “Cho nên ngươi muốn bóp nghẹt ta để đổi một chủ nhân khác hả?”

Lập tức liền chính anh cũng nhận thức được cuộc nháo kịch này, nỗ lực đem hỏa khí ép xuống, nhéo nhéo người một chút mới lên tiếng: “Hỏa khí của ta có hơi lớn, xin lỗi. Ngân Dực luôn quá ngu xuẩn, em đừng tính toán.”

Chu Cẩn bình tĩnh gật gật đầu: “Tôi đã quen. Anh nói một chút đi, Quốc vương là định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho anh?”

Aldrich dựa vào ghế ngồi: “Tựa hồ đã nhắc đến trong hội nghị, đem ta ném đến vệ đội chính là bước thứ nhất, ông ta không một chút nào biết được bản thân đang phạm vào một sai lầm thật lớn.”

“Cho nên anh đây là đang tinh thần sa sút dẫn đến biếng nhác?”

“Tựa hồ cũng không có phương pháp tốt hơn nữa.”Trong giọng nói của Aldrich tràn đầy bất đắc dĩ, “Để Vệ đội trưởng đi theo ông ấy đâm thọc đi, ta không tin ông ấy như vậy còn có thể kiên trì kế hoạch của mình.”

“Anh không thể thay đổi phương pháp khác sao?” Chu Cẩn nói, “Nếu tiến vào vệ đội, không bằng làm một chút chuyện tích cực, dù sao cũng tốt hơn anh bây giờ ngu xuẩn mất mặt.”

Aldrich ngồi ngay ngắn lại nhìn Chu Cẩn: “Làm thế nào?”

Chu Cẩn trên mặt viết rõ ba chữ “anh ngu xuẩn”, nhưng cậu vẫn nhịn xuống mà nói: “Xây dựng một quân đội uy tính, đặt nền móng thật tốt xuống.”

Aldrich nhất thời tiêu hóa trong chốc lát: “Chu Cẩn, em muốn làm Hoàng hậu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.