Trên đường đi đến Hoàn Giới tinh, Chu Cẩn không ngừng tính toán, mình còn bốn năm nữa mới tốt nghiệp, thêm vào nghỉ đông và nghỉ hè, xem ra còn phải bị Michelson áp bức một hồi lâu. Tính sơ còn gần tới 1500 ngày nữa, cậu liền cảm thấy chân răng mơ hồ thật đau.
Ngân Dực múa lấy một dây thần kinh, nhăn nhó xoắn xoắn rồi nắm tới, xoay chuyển vài vòng quanh Chu Cẩn rồi mới đánh bạo chọc chọc Chu Cẩn.
“Làm sao?”
“Chu Cẩn tiên sinh, chúng ta đã lâu không gặp.”
Chu Cẩn gật gật đầu, kiên trì chờ câu sau của nó.
Dây thần kinh của Ngân Dực đầu trộm đuôi cướp tiến đến bên tai Chu Cẩn: “Tui có một video này, lén lút ghi lại, cậu muốn xem không?”
“Video gì?” Chu Cẩn theo bản năng liếc mắt nhìn Aldrich một cái, phi thường hoài nghi Ngân Dực với bộ dáng này sẽ không cho cậu xem thứ gì đứng đắn.
Ngân Dực giải thích: “Là ba ba tui.”
“Ba ba?”
“Ba ba của ngươi là ai?”
Giọng nói nghi vấn đồng thời phát ra từ Aldrich và Chu Cẩn. Ngân Dực quay mắt về phía hai khuôn mặt nghi hoặc nọ, nói: “Ba ba của tui chính là Dịch Minh đại sư nha.”
Hai người nhất thời im lặng, Chu Cẩn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Aldrich, tuy nói Dịch Minh đại sư một tay chế tạo Ngân Dực, bất quá đường hoàng ra dáng thiết kế để Ngân Dực gọi ông là ba ba như thế, thật sự là một... nhân tài.
Aldrich yên lặng chấp nhận số phận, Dịch Minh đến thời điểm nào lại lén lút thiết kế cho Ngân Dực thứ này!
Ngân Dực đã mở ra hình chiếu ba chiều, lại là video Dịch Minh và Michelson trong phòng thực nghiệm. Nhưng đây rõ ràng hẳn là tuyệt mật!
Chu Cẩn đau đầu nhấn xuống huyệt thái dương của mình: “Anh lấy từ đâu ra?”
Aldrich không biết chuyện chút nào phát hiện Chu Cẩn lại là đang hỏi mình, lập tức giải thích: “Ta cũng không biết! Ta nếu có thể động đến video của phòng thí nghiệm, cũng không đến nỗi muộn như vậy mới biết chuyện Vạn Nghiệp Vi tập kích em, sớm giết tới cửa luôn rồi.”
Ngân Dực giải thích: “Là ba ba tui...”
“Ngừng, đổi cách gọi!”
“Ngươi đổi cách gọi ngay!”
Hai người có một cảm giác trong lòng, trăm miệng một lời quát bảo Ngân Dực ngừng cái kiểu cứ ba ba đến ba ba đi khiến người nổi da gà này. Sau khi yên lặng mấy giây, hai người bỗng nhiên nở nụ cười.
Ngân Dực: “... Được thôi, Dịch Minh đại sư. Từ sau chuyện của Chu Cẩn lần trước, ông ấy liền tự mình lén lút nghĩ biện pháp sắp xếp một máy dò, nơi ghi hình là anh tôi.”
Chu Cẩn đã hoàn toàn không còn hứng thú với quan hệ gia tộc của mấy chiếc cơ giáp, ngược lại là Aldrich thần lai chi bút đã hiểu: “Là Phong Nhẫn?”
*thần lai chi bút: ý nghĩ bất ngờ đầy tuyệt vời.
“Ừm.” Ngân Dực nói, “Dịch Minh đại sư để Phong Nhẫn làm nơi ghi hình, bởi vì không có Phong Nhẫn khác, cho nên trực tiếp truyền đến chỗ của tôi, như vậy nếu có vấn đề, hầu hết thời gian chủ nhân sẽ biết được.”
Dịch Minh là một ông lão to xác, trong lòng cư nhiên nhỏ nhắn như thế. Lúc Chu Cẩn đang cảm thán, Michelson trong hình chiếu không biết nói câu gì, Dịch Minh đứng cách ông một bước xa bỗng nhiên nổi lên, cầm ly trên bàn tấn công hai bên, đem Michelson bạo đánh một trận. Mãi đến lúc Tống Tinh Viễn mang theo cảnh vệ xông tới mới ngăn lại trận ẩu đả này.
“... Michelson nói gì vậy? Ngân Dực, ngươi trở về một chút.”
Ngân Dực nhanh chóng quay lại, sau đó mở âm lượng lớn hơn.
Michelson mở thiết bị giới hạn cá nhân ra, tiến đến trước mặt Dịch Minh, sau đó dùng khẩu khí phi thường ngầu nói: “Em xem, đây là hết thảy khoản để dành trong mấy năm nay của tôi, chỉ cần em kết hôn với tôi, số tiền này đều là của em.”
Bởi vì góc độ lắp đặt của máy dò có vấn đề, cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Michelson, nhưng Michelson là một người kỳ quái, chỉ bằng giọng nói liền có thể khiến người ta liên tưởng được thái độ cao cao tại thượng của mình, thêm vào nội dung nói chuyện thì trừ phi bị đánh tơi bời ra, chắc chắn không có cách nào an ủi lòng người khác nữa.
Ông liền bị Dịch Minh hành hung.
Chu Cẩn lại xem video giáo sư của mình bị Dịch Minh đánh tơi bời một lần nữa. Aldrich nhận ra người bị đánh đến mức rất thảm kia: “Đây không phải là giáo sư của em sao? Ông ta thích Dịch Minh!”
Aldrich đầy mặt khó mà tin nổi, từ trong ra ngoài đều là khiếp sợ, từ lúc nào Dịch Minh cũng có bản lãnh khiến người khác nhất kiến chung tình vậy trời?
Chu Cẩn không có cách nào đem những thứ tự mình biết này nói cho anh nghe, chỉ có thể để tự Aldrich phỏng đoán đôi mắt thẩm mỹ đặc biệt của Michelson. Kết hợp đầu đuôi câu chuyện, ngược lại cậu bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Michelson lúc thường keo kiệt như vậy. Chỉ tiếc nhiều năm tích lũy như thế, lúc muốn đưa đi lại chọn thái độ và phương thức biểu đạt bết bát nhất, cho nên đối tượng ái mộ không chỉ không cảm kích, còn muốn dùng bạo lực đấm ông.
Tuy rằng quả thật rất hả hê lòng người.
Trong video Michelson được Tống Tinh Viễn đỡ lên, không chỉ đầu đầy vết thương mà quần áo cũng bị phá, có thể thấy được Dịch Minh hoàn toàn không lưu lại chỗ trống. Cũng đã như vậy, Michelson còn chưa hết hi vọng, giãy dụa hỏi: “Nhiều tiền như vậy, em thật sự không muốn?”
Dịch Minh cho dù bị hai tên thủ vệ kéo lại cũng nhảy phải cao ba thước: “Ông coi lão tử là ai!”
Chu Cẩn lúng túng bưng kín mặt, không có dũng khí xem tiếp: “Tắt đi, Michelson giáo sư ngu xuẩn thành như vậy cũng vì người ta thôi.”
Aldrich hoàn toàn không thể hiểu được: “Giáo sư của em muốn bao dưỡng Dịch Minh? Dịch Minh vài năm nay sớm đã không có tiền, ông ấy muốn xây dựng phòng thí nghiệm cơ giáp của mình, phàm là có ít tiền đều quăng vào trong thiết bị. Thế nhưng, coi như lúc đó ai dám nó với ông ấy như vậy cũng cần phải bị đánh nha. Huống hồ hiện tại ông ấy đã có phòng thí nghiệm, danh dự cũng có, liên bang và thủ đô đế quốc đều muốn cướp người, ông ấy còn coi trọng chút tiền nhỏ kia của ông ta à?”
“Không đánh ông ta đến nỗi cả đời không thể tự gánh vác thật sự là ra tay còn nhẹ đấy.”
Chu Cẩn thống khổ nghiêng đầu sang chỗ khác, cậu vốn còn cảm thấy Dịch Minh trì độn trong chuyện tình cảm, bây giờ xem ra thuần túy là bởi vì bản thân Michelson thôi. Nếu Michelson dùng loại phương thức biểu đạt này, may thay người ông ấy theo đuổi là Dịch Minh với giá trị vũ lực chẳng hề cao, nếu đổi thành người khác, e rằng đầu đều phải bị người ta vặn xuống tới nơi rồi.
Chu Cẩn vỗ vỗ Aldrich, vì giáo sư EQ cao của mình mà giải thích: “Ông ta chỉ là đang theo đuổi Dịch Minh đại sư mà thôi.” Aldrich kinh ngạc đến cằm đều phải rơi xuống, Chu Cẩn nói thêm, “Tuy rằng phương thức thật sự là hơi ngu xuẩn.”
Aldrich không hiểu sao linh quang lóe lên, phi thường cơ trí hỏi: “Vậy em cảm thấy phương thức nào không ngu xuẩn?”
Chu Cẩn không ngờ rằng mình sẽ đi vào cái vòng này, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Aldrich nửa ngày không biết nên nói cái gì. Ngân Dực lén lút trốn trên bả vai của Aldrich, ghé vào lỗ tai anh lầm bầm: “Chu Cẩn tim đập nhanh hơn, hệ tuần hoàn máu gia tốc, phần lưng có đổ chút mồ hôi, nhiệt độ khuôn mặt tăng cao, cậu ấy hẳn là đang xấu hổ!”
Chu Cẩn nhìn chằm chằm bả vai của Aldrich lộ ra một chút dây thần kinh: “Ngân Dực, lời của ngươi nói ta đều có thể nghe được.”
Aldrich một phát bắt được dây thần kinh ném về phía sau, nhân cơ hội hỏi: “Cho nên, em thật sự đang thẹn thùng?”
Mặt của Chu Cẩn rốt cuộc ức chế không được mà hồng lên: “Mở cơ giáp của mình ra cho đàng hoàng đi.”
Chu Cẩn ngày thường hoặc là bày ra dáng dấp ôn hòa, hoặc sẽ lộ ra bản sắc mặt lạnh, ngẫu nhiên bán manh với anh xong liền rất khó nói đằng sau có thứ gì chờ đợi anh. Bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng như thế thực sự hiếm có, lần trước ở nhà bếp cũng không thấy rõ, Aldrich hận không thể đem Chu Cẩn lúc này khắc vào lòng.
Tuy rằng Aldrich chỉ có một chữ ngốc khi đối mặt với tâm lý của Chu Cẩn, nhưng anh kỳ thực cũng không trì độn. Thái độ hai ngày gần đây của Chu Cẩn làm cho anh nhạy cảm phát hiện đối phương đã buông lỏng, đặc biệt là thái độ của Chu Cẩn khi Ngân Dực nói cậu đang thẹn thùng mới vừa rồi, lần trước Chu Cẩn nhưng lại không chút khách khí dùng tinh thần lực giải quyết hai người bọn họ, loại đâm nhói kịch liệt kia đến bây giờ mỗi lần anh nhớ tới mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Aldrich không tiến thêm một bước nữa, dừng ở một khoảng cách thỏa đáng, Chu Cẩn là một người thông minh như vậy, cậu tất nhiên sẽ thấy rõ nội tâm chân thực của mình. Anh suy nghĩ một chút về vị giáo sư bị đánh bay đầu của Chu Cẩn kia, nói chung bản thân ngu xuẩn không thua gì ông ta.
Thời điểm đến Hoàn Giới tinh, Chu Cẩn mới cảm thấy nhịp tim của mình chậm rãi khôi phục bình thường. Thời điểm bị Ngân Dực nói toạc ra tâm tư, chính mình tựa hồ ngoại trừ càng thêm thẹn thùng thì cũng không có tâm tình gì khác —— tỷ như loại hình thẹn quá hóa giận. Cậu vốn cho rằng gần đây bản thân khác thường bất quá là bởi vì phản ứng kích thích sau khi bị Vạn Nghiệp Vi tập kích, dưới sợ hãi cực độ theo bản năng tìm kiếm một bến cảng càng an toàn hơn là một thứ nhân loại trăm ngàn năm qua đã khắc vào bản năng gien, không thể bình thường hơn được nữa. Đây là lời giải thích của cậu khi lúc đó nghĩ tới Aldrich.
Nhưng bây giờ xem ra, e rằng thật sự không đơn giản như vậy.
Muốn lừa mình dối người? Chu Cẩn nhìn Aldrich đang thao tác kiểm tra trên tinh đồ, trước mắt hiện ra bộ dáng phụ thân Tiền Quân nằm ở trên giường bệnh. Chu Chiêu đứng ở trước giường bệnh, dùng tinh thần lực khiến cho Tiền Quân nằm xuống: “Anh không muốn em đi ra ngoài, anh hi vọng em sẽ ở nhà.”
Trên mặt Tiền Quân có vẻ giằng co, thế nhưng Omega sau khi hoàn toàn bị đánh dấu căn bản không có cách nào phản kháng một Alpha như ông ấy, bất kể là vì tin tức tố hay là bản năng sau khi bị đánh dấu, đều sẽ khiến ông thần phục với Alpha. Tiền Quân cuối cùng vẫn không đi ra ngoài, lần nằm đó, cũng là lần nằm cuối cùng của sinh mệnh.
Chu Cẩn từ tuổi nhỏ vẫn hoài nghi Tiền Quân qua đời quá sớm phần lớn là bởi vì bị Chu Chiêu bá đạo giam cầm ở nhà. Cho dù ông vì theo bản năng mà thần phục với Chu Chiêu, nhưng nội tâm không cam lòng khiến ông tích tụ vu tâm, lúc này mới làm cho thân thể dù có bác sĩ chăm sóc riêng nhưng vẫn ngày càng sa sút.
Điều này cũng là nguyên nhân cậu qua nhiều năm như vậy nỗ lực nghĩ biện pháp để mình không bị đánh dấu. Nhưng bây giờ, mình thích Aldrich...
Chu Cẩn lấy thiết bị giới hạn cá nhân ra, bên trong có một đoạn tin nhắn thoại Chu Hạ gửi cho cậu.
“Từ lúc con biết Chu Cẩn tới nay, em ấy tựa hồ chưa từng phán đoán sai chuyện gì, e rằng tương lai cũng vậy, nhưng đối với chuyện này, con hi vọng em ấy sai một lần.”
Mình sẽ sai sao? Chu Cẩn hỏi mình.
Đương nhiên.
Sau khi đến Hoàn Giới tinh, lại có một vấn đề hiện lên, ai đi lấy khoáng thạch.
Chu Cẩn và Aldrich đến Hoàn Giới tinh mới phát hiện, quặng mỏ nơi này đều được nhận thầu bởi gia tộc lớn, chuyên cung cấp cho ngành sản xuất của liên bang. Nói cách khác, cũng không bán ra ngoài.
Chu Cẩn mặc dù là bị Michelson phái đến, nhưng Michelson cũng không đưa cho cậu bất cứ công văn gì, để Aldrich đứng ra hiển nhiên càng không thể, nghiên cứu thuộc về cơ mật, căn bản không thể tiết lộ ra ngoài, Aldrich tự nhiên không thích hợp dính líu đến chuyện này.
“Kỳ thực cũng không có vấn đề gì đâu...” Aldrich nói rằng, “Dù sao lúc trước đã nói muốn đưa sính lễ cho em, cho nên ta biết chuyện nghiên cứu của bên em cũng không có gì kỳ quái.”
Chu Cẩn: “... Đầu đề nghiên cứu anh có thể biết được, nhưng không có nghĩa là có thể cho anh biết được kết quả nghiên cứu.”
Trên mặt Aldrich một vệt sắc màu vui mừng, Chu Cẩn lập tức hiểu rõ đối phương là đang cao hứng mình cũng không có bác bỏ hai từ “sính lễ” kia. Cậu tự động xẹt qua điểm này, suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Dịch Minh.
“Chu Cẩn, cậu sẽ quay về phải không?” Dịch Minh đã bị Michelson phiền đến đau đầu, nhìn thấy hắn liền hận không thể nổi giận đùng đùng, chỉ còn chờ Chu Cẩn trở về đem người này đá đi.
Chu Cẩn xin lỗi cười cười: “Còn có chút việc, Michelson giáo sư nói ngài gặp một chút khó khăn, để con đi tới Hoàn Giới tinh lấy một chút tiêu bản khoáng thạch mang về.”
“Cái gì!” Dịch Minh nhảy lên, “Ông ta lại dám đem cậu lừa đi xa như vậy! Chuyện như thế rõ ràng để Vạn...” Dịch Minh bỗng nhiên ngừng nói, lấy tay bưng kín miệng mình.
Aldrich sắc mặt khó coi nhìn ông, Dịch Minh lúng túng ho khan một tiếng: “Cũng đúng, là thiếu ít đồ.” Ông giả vờ giả vịt suy nghĩ một chút, “Michelson đã từng nói, khoáng thạch ở Hoàn Giới tinh có thể tinh luyện.”