“Trường NorthWolf toàn người vai hùm lưng gấu quả nhiên phong cách chiến đấu cũng “dũng mãnh” như gấu nhỉ?”Tina cười khẩy, nhìn video ghi hình trận đấu của trường NorthWolf với đội Belton năm ngoái.
“Lấy thịt đè người, chậc.”Simon tặc lưỡi, nhìn cỗ cơ giáp màu trắng trong video bị một đài màu bạc cao lớn gấp rưỡi tặng cho một cái “ôm gấu” bóp nghẹt đến biến dạng, dự là người bên trong cũng không hay ho gì.
Nhằm mục đích kiểm soát an toàn cho các thí sinh trong suốt cuộc thi đấu, hội đồng nhất trí thiết lập đấu trường ảo cho các thí sinh. Ở trong này, sẽ không lo tổn thương về thể xác giống như lúc luyện tập. Song nếu như lúc luyện tập bị “thương” thì sẽ chỉ hiện thực hóa 40% cảm giác đau đánh trực tiếp vào tinh thần thì trong cuộc thi này đã nâng lên 100%. Nói như vậy, tức là người trong buồng lái kia chắc hẳn đã bị thương tổn đến tê liệt thần kinh, ít nhất cũng phải nằm bẹp giường 3 ngày.
“Sao trường này lại tên NorthWolf nhỉ? Tôi thấy nên đổi tên thành NorthBear thì hơn.”Tina gật gù tán thành, tiện miệng châm chọc thêm.
“Nhưng xem cái này cũng để làm gì đâu? Kể có cùng một trường thì phong cách chiến đâu cũng đâu thể giống nhau.”Nora cảm giác việc xem video này thật vô nghĩa.
Duke gật gù:“Phải phải, chúng ta cũng không giống các đàn anh của mình mà.”
Nora xúc động:“Duke ~ hóa ra em vẫn yêu tôi ư? ~”Mấy lần rồi, Duke toàn đứng bên tên Celtic kia, chẳng đoái hoài gì hắn, để hắn bị tên Celtic nạt nộ. Hiu hiu, rõ ràng lúc ở trên giường ngoan ngoãn như vậy mà.
-------------------!!!----------------------
Duke: Ngoan ngoãn? Rõ ràng là anh trói tôi lại rồi ép tôi phải... ưm ưm...*Duke chưa kịp nói hết thì bị Nora bịt miệng, nhanh nhẹn trói lại lẳng lên giường “yêu thương”*
Nora: *mỉm cười* Cái miệng này chỉ cần ngoan ngoãn rên rỉ là được.
Duke: Ô ô a....mau...buông ra....a a...
------------------....---------------------
Duke trợn mắt lạnh lùng đáp:“Đừng có suy diễn lung tung.” Giờ cậu không còn là Duke nhịn nhục của ngày trước rồi. Đối phó với tên biến thái mặt dày này tận lực bơ.
Sau nhìn Nora lại ủ rũ rúc đầu vào lòng cậu, Duke lại nghĩ: Mình làm vậy có quá đáng lắm không nhỉ? Thỉnh thoảng cũng thấy tội tội hắn, lúc nào cũng thui thủi một mình. Aish, thật không có cách với tên này mà ~ Thôi chặn cái miệng biến thái kia nói xàm là được, còn lại thì để mặc hắn đi, dù sao nghe kể hắn biến thành thế này là do từ bé sống thiếu thốn tình cảm (???) Haizz, nghĩ mà thấy tội ~ Âu hắn trở thành như này cũng là do hoàn cảnh a~ (Tiểu Sa: Con yêu, con mềm lòng như vậy bị ăn đến tro cốt không dư là phải. Thằng nhãi kia chỉ giả vờ đáng thương thôi~)
Trở lại chuyện thi đấu, Mạc Dương trả lời thắc mắc của Nora:“Thực ra nếu chúng ta nhìn ở cụ thể từng nhóm thì sẽ thấy mỗi nhóm sắp xếp đội hình khác nhau. Nhưng nếu nhìn tổng quan phương thức đánh của các trường, thì mỗi trường lại tập trung chủ yếu vào một trong 3 yếu tố: Sức mạnh, phòng thủ và tốc độ. NorthWolf chính là một ví dụ điển hình cho yếu tố phòng thủ.”
Nora chen ngang hỏi:“Tại sao không phải sức mạnh?”
Mạc Dương tiếp tục:“Như mọi người đã biết, cơ giáp là dựa trên tỉ lệ cơ thể người lái nhân lên gấp đôi so với tỉ lệ người thực. Do sống ở vùng đất bão tuyết quanh năm, hình thể của những người dân NorthWolf to khỏe gấp đôi người bình thường, cơ giáp của họ cũng vậy. Nhìn bề ngoài họ thiên về sử dụng sức mạnh, nhưng để ý kỹ sẽ thấy những đòn đánh của họ chỉ là những đòn tay đấm hoặc kìm kẹp cơ bản, không hề tạo ra những đòn sát thương cao bằng súng ống đạn dược hay đao kiếm.”
“Thật sao?”Duke kinh ngạc,“Tôi thấy họ công kích cũng mạnh lắm mà, có thể bóp được cái cơ giáp kia thành cái hình dạng kia cũng không tồi.”
“Đúng là trên chiến trường không ai chỉ đơn thuần có một trong ba yếu tố trên. Họ có cả 3 chỉ là yếu tố nào mạnh hơn thì họ tận dụng thôi. Duke cậu thử nghĩ xem, nếu cơ giáp của cậu va chạm với cơ giáp của tôi thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Này...”Duke gãi đầu sột soạt, căng não nhớ lại mấy lần đánh đối kháng với Mạc Dương,“...hình như bị xước tí thôi....lúc cậu tấn công mới bị hỏng nặng...”
“Đó là do chỉ số phòng thủ của cậu và Mạc Dưỡng xấp xỉ nhau, nên hai cơ giáp không bị hao tổn gì khi va chạm.”Lina ngồi ăn bánh bích-quy lắng nghe mọi người nói, bất ngờ lên tiếng:“Còn nếu chỉ số phòng thủ cơ giáp của cậu yếu hơn Mạc Dương 100 thì đã sớm bị dập méo rồi.”
Tina nghe em gái nói như vậy liền giật mình suy tư:“Trừ cơ giáp dân dụng thì tất cả các cơ giáp chiến đấu đều có chỉ số phòng thủ cao trên 100, nhằm hạn chế việc bảo dưỡng tiết kiệm nguyên vật liệu. Mà có thể khiến một chiếc cơ giáp quân sự biến thành cái dạng kia, thì chỉ số phòng thủ hẳn phải trên 400.”
Duke sửng sốt:“Thật á?! Có chuyện như vậy sao?”
“Khi thủ mạnh thì thủ cũng có thể chuyển hóa thành công.” Celtic im lặng cả buổi giờ mới nói một câu,“Dương, mở ra cho họ xem đi.”
Mạc Dương vội vàng mở file tài liệu về các thành viên của đội đối thủ sắp tới của họ, tích đỏ vào chỉ số phòng thủ của họ, chiếu cho mọi người xem,“Đây chính là chỉ số phòng thủ của họ. Mọi người có thể xem rõ.”
“Trời má, sao cao dữ hồn vậy?”Tina cảm thán,“Này thì chúng ta xâm nhập vào lãnh thổ của họ cướp cờ kiểu gì?”
Hình thức trận đấu Lục tinh đầu tiên của nhóm WildForce này chính là cướp cờ, đội nào trong 1h cướp được cờ của đối phương trước thì đội đó thắng. Nghe thì dễ dàng nhưng gặp đội phòng thủ mạnh thế này, chuyện đơn giản cũng thành phức tạp.
Mọi người ném ánh mắt bối rối về phía đội trưởng của mình. Celtic thấy đã đến lúc mình ra sân, liền hắng giọng nói:“Trước hết, đừng hoảng loạn. Tuy họ có phòng thủ mạnh nhưng công kích của chúng ta không hề thua kém họ. Chỉ là phải dùng sức hơn bình thường chút để phá vỡ hoàn toàn được vòng bảo hộ của họ thôi.”
Mọi người tán thành, này họ hoàn toàn đồng ý. Họ thật sự có thể tự tin rằng sát thương của mình nếu cố gắng cũng không hề thua kém phòng thủ của đội Dã Lang kia.
Celtic nói tiếp:“Do tính chất cơ giáp, đối thủ của chúng ta khi tập trung được quân số càng đông thì phòng tuyến của họ càng vững chắc, do vậy điều quan trọng nhất đó chính là phân tán lực lượng của họ.”
“Phân tán bằng cách nào?”Duke hỏi.
“Duke, cậu có đi săn thú ở nhà không?”Mạc Dương ân cần hỏi.
Duke gật đầu lia lịa:“Có nha, chúng tôi ở xa đi lại khó khăn, không nhận được mấy trợ cấp từ chính phủ nên lương thực của bộ lạc tôi đều là tự cung tự cấp.”
“Vậy bình thường săn thú cậu làm như thế nào?”Mạc Dương hỏi.
“À thì, trước hết phải dụ nó ra khỏi ổ đã, sau đó...”Nói đến đây cậu bỗng im bặt sau ngộ ra,“Ý cậu là chúng ta phải dùng kế điệu hổ ly sơn ư? Nhưng dụ dỗ bằng cách nào chứ?”
“Ở trong hồ sơ có lưu ý hai người Trần Khởi và Trần Minh này...rất háo sắc.”Tina là người đầu tiên nhận ra điểm này.”Ý cậu là sắc dụ để phá đội hình phòng thủ của họ ư, Dương?”
Mạc Dương cười gật đầu, bắt đầu phân tích:“Chính là thế. Hai người này là hai người chủ lực thứ hai trong đội sau đội trưởng Kaiser Wilhelm. Nếu đội ta không tạo động tĩnh gì thì gì họ chắc chắc sẽ tự động di chuyển sang chỗ ta cướp cờ, bởi lẽ thời gian có hạn. Lúc đó là lúc phòng thủ của họ sẽ bị lỏng đi, cũng là thời cơ tốt nhất để thâm nhập bên địch.”
“Nhưng bên địch vẫn còn 5 người...”Thanh Y rụt rè lên tiếng.
“Họ có phòng thủ chúng ta có tấn công, tôi không tin họ có thể phòng thủ mãi, mà kể cả họ có tấn công thì mấy đòn đó cũng không nhằm nhò gì với độ linh hoạt của chúng ta.”Celtic tự tin nói.
Tina vẫn băn khoăn”Khoan đã, nói nghe có vẻ dễ nhưng ở đây không có ghi loại hình ưa thích của họ thì dụ làm sao?”
“Thì chúng ta thử lần lượt nha.”Simon năm bắt rất nhanh nhìn Tina với Nora cười đầy ẩn ý,“Mấy tên háo sắc thích mấy thứ mới lạ, nghe đâu ca nhi với phụ nữ chỗ họ rất bưu hãn nha.~”
Nora cau mày phản đối:“Sắc dụ tôi có thể, nhưng tôi không phải ca nhi nhé! Tui là hùng nam chân chính đó nha! Đừng có xúc phạm nhau!ヽ(“⌒”メ)ノ”
Mọi người trợn trắng mắt ngửa đầu nhìn trời, à nhầm trần nhà, trực tiếp bơ Nora: Tên này giống hùng nam chỗ nào chứ? Nam hắn còn chẳng giống nữa là...(¬_¬;)
Mạc Dương trấn an hắn:“Ý bọn tôi không phải như vậy, chỉ là ngoại hình của cậu vừa vặn phù hợp thẩm mỹ thôi. Nhưng mà hôm đó cậu có thể mặc đồ nam tính chút được không....” cho giống ca nhi nha.
Nora tỏ vẻ kiêu ngạo, khoanh tay hất hàm hừ lạnh:“Này có gì đâu ~ Tôi mặc cái gì chẳng đẹp.”
Mọi người hắc tuyến: Ha ha không cần mặc đẹp đâu, chỉ cần không mặc váy là được. Mặc “đẹp” quá, lộ ra bản chất tao bao, biến thái của ông là người ta chạy mất đó...
“Chờ chút, tại sao lại có cả tôi?”Tina cảm thấy không đúng lắm hỏi.
“Tina à ~ “Mạc Dương cười bất lực:“Cậu đừng bảo cậu quên mình cũng là một trong những người phụ nữ xinh đẹp hiếm hoi còn sống trên hành tinh này nhé?”
Tina ngộ ra chân lý liền cười lăn:“Ha ha ha cậu không nhắc tôi cũng suýt quên thân phận “cao quý” này. Sống giữa một bầy đực rựa lâu quá, quên mất mình là ai rồi.”
Mạc Dương cười khổ:“Vậy nhiệm vụ này cậu có nhận được không?”
Tina vỗ ngực tự tin nói:“Không thành vấn đề.”
“Ngày mai chính là bữa tiệc giao lưu giữa các đội, mong hai người có thể khiêu khích họ thành công. Chúng ta sẽ liên lạc thông qua bộ đàm mật.”Mạc Dương nói tiếp, “Bây giờ mọi người có thể về phòng được rồi.”
Simon:“À chờ đã, liệu đội bên có cảm thấy ý đồ của chúng ta không? Nhỡ sắc dụ không thành công thì sao?”
Celtic thản nhiên đáp:“Thì áp dụng lối đánh du kích, đánh rồi rút, đánh rồi lại rút. Khiêu khích nhiều thì rắn cũng ra khỏi hang thôi. Điều quan trọng chính là mài mòn lực lượng phòng thủ của họ, bắt họ chuyển sang thế công sẽ giảm thủ, lợi chúng ta hơn. Sắc dụ chẳng qua là kế sách dự trù để đẩy nhanh tốc độ chiến lược thôi.”
“Tôi vẫn muốn hỏi tiếp.”Simon lại hỏi,“Thế nếu bên địch không ưng loại hình như Tina với Nora mà lại thích kiểu như Mạc Dương thì sao? Vì Mạc Dương là ca nhi chính hiệu nha.”
“Không được!”Celtic gạt phăng.
Tina vuốt cằm gật gù:“Ồ cũng đúng, Mạc Dương cậu cũng nên tham gia thử đi.”
“Không được!”Celtic lại đen mặt nhấn mạnh một lần nữa.
Mạc Dương gãi đầu bối rối:“Không thể nào...Tôi có phát ra mùi gì đâu, nhìn vẻ ngoài của tôi thế này thì sao đoán được chứ nói gì...”
“Không hề.”Mạc Dương chưa nói hết liền bị cả nhóm phản đối, Simon nói trước:“Dương, có lẽ cậu không biết, dạo gần đây tôi bắt đầu ngửi thấy mùi hương của cậu rồi. Lúc trước, tôi còn không tin cậu là ca nhi, giờ thì tôi tin thật rồi.”
“Thật sự?”Mạc Dương giật mình giơ tay hít ngửi khắp người mình tìm ra xem mùi mà Simon nhắc đến là gì, nhưng cuối cùng cũng đành bó tay bởi vì các ca nhi cả đời họ không bao giờ biết mùi hương của mình là gì, trừ các hùng nam quanh họ.
“Ai nha, cậu không biết đâu, Dương, dạo này có nhiều người để ý đến cậu lắm đó.”Tina thấy dáng dấp bối rối của cậu quá đáng yêu liền trêu ghẹo,“A, họ còn lập ra cả một fanclub cho cậu đó nha (admin chính là tôi nè, nhưng tôi không nói cậu biết đâu ahihi (๑•̀ㅂ•́)و) ~ Mạc Dương, cậu tuyệt lắm nha!”
“N-này, này....”Mạc Dương mới nãy còn mặt mày nghiêm túc giảng giải chiến lược cho mọi người, bây giờ mặt mũi đã biến đỏ bừng, mồm miệng lắp bắp.
Việc này cũng không thể trách được, từ bé, ở trong nhà đã nghe quen lời miệt thị, ra ngoài, đã sớm quen cô độc. Tối ngày trừ cái võ đường với các loại vũ khí sắt thép lạnh lẽo ra, thân cận với cậu nhất chính là Celtic, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ làm bạn bên ai khác trừ y. Cố gắng phấn đấu biến mình thành một ca nhi cường tráng như vậy cũng chỉ để không bị lạc bước cách xa Celtic. Kể cả khi vào Sylvia, chủ động làm quen những người bạn này, mục đích ban đầu không phải vì mình, mà là vì Celtic, cậu muốn y được làm việc thoải mái trong một nhóm tốt nhất. Đến khi đính hôn với Celtic, cậu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, chịu đủ các loại đàm tiếu,
gièm pha về ngoại hình không “hợp cách” của mình.
Sống dưới áp lực với đủ loại tự ti, đến giờ cậu mới biết, hóa ra ngoài những lời mắng mỏ, chế giễu đó, mình cũng được nhiều người khác quan tâm bằng sự yêu thích. Một phần cảm thấy vui sướng, một phần cảm thấy không thói quen, chính vì thế mà dẫn đến sự lúng túng này. Nora cũng nhận ra điều đó mà vỗ vai trấn an cậu:“Đừng lo, tôi nghĩ có khi em còn làm tốt được công việc sắc dụ hơn tôi và Tina ấy chứ.”
Tina và Lina cũng vỗ tay thêm náo nhiệt:“Đúng rồi, đúng rồi, Dương cậu cũng phải tham gia ngay đội ngũ “sắc dụ” đi (/≧∀≦)/...Ách!” Hai chị em còn chưa kịp tung bông đã bị một luồng trấn khiếp. Phía sau đã không còn là Celtic mặt lạnh mà đã hóa đen thành quỷ Tu La rồi!!!
“A ha ha...”Hai chị em liền rụt cổ sắc mặt quay sang trăm miệng một lời hỏi nhau:“Chị/Em đói chưa?....Vậy chúng ta đi ăn đi. Bye bye mọi người nha~ Chúng tôi đi đây ~ “ Sau đó cùng nhau chạy bay khỏi phòng nhanh như một cơn gió.
Mạc Dương:“.....” Tina không phải cậu bảo định ăn kiêng sao? Còn Lina nữa, không phải cậu bảo dạ dày không tốt, ăn như vậy bụng cậu có sao không đó? Mặc dù có vài lời muốn hỏi như vậy nhưng chung quy vẫn không dám, vì dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của các chị em phụ nữ.
Sau khi đuổi được hai bà hủ kia ra khỏi phòng, Celtic lại tiếp tục đưa mắt giá rét nhìn những người còn lại, ý nói: Các người còn chưa đi sao?”
Chỉ trong vài giây, cả đám thanh niên liền bỏ lại Mạc Dương đáng thương cùng “tảng băng” Celtic, à không phải tất cả bọn họ, có Nora định ở lại hóng hớt sau đó bị Duke bạo lực lôi đi.
Chỉ còn hai người trong phòng, Mạc Dương hiện tại mới cảm nhận được từng cơn lốc buốt lạnh sau lưng. Cậu quay lưng nhìn người yêu của mình trên đầu mây đen gió lốc âm u. Cậu nuốt nước bọt nói:“Hay tôi cứ thử...?”
“Cậu có muốn hai ngày nữa nằm liệt giường không?”Hai mắt Celtic toát ra tín hiệu nguy hiểm khiến cậu cứng họng.
“Ách!...”Hai ngày nữa chẳng phải là tới cuộc thi rồi sao?
Song Mạc Dương vẫn lớn mật cố thuyết phục y:“Cũng chưa chắc bọn họ thích kiểu hình như tôi mà...”
“Tôi không cho phép cậu câu dẫn người khác!”Celtic quát lên như vậy, sau rồi lại như quả bóng xì hơi, im lặng ôm lấy cậu, ỉu xìu gục đầu vài cậu yếu ớt hỏi:“Có phải giờ cậu không cần tôi nữa đúng không?”
“Không đâu, tôi làm sao bỏ được “thiên sứ” của mình chứ? Tôi mới là người phải lo lắng nè, xung quanh toàn người thích cậu thôi à...”
Y nắm tay cậu, ánh mắt kiên định nói:“Nhưng chỉ có mình cậu là tôi thích!”
“Tôi cũng vậy! Vậy nên...”Mạc Dương liếm đôi môi khô khốc nói,“...để tôi thử được không? Tôi sẽ không phản bội cậu đâu. Đây là trận đầu tiên của chúng ta, dù là dùng cách gì, tôi cũng muốn chắc chắn phải thành công. Cuộc thi này có ảnh hưởng lớn tới tương lai của chúng ta, vì chúng ta nhé, Celtic?”
“Được, nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì của cậu tôi cũng đáp ứng, cậu cứ nói đi?”
“Có thật cậu sẽ đáp ứng không?”
“Đúng thế!”
“Cậu nói rồi nhé, giờ tôi chưa nghĩ ra điều kiện. Đến lúc đó, cậu nhất định phải đáp ứng tôi nhé?”Celtic tới phút này mới chịu nhếch miệng cười, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần.
Cậu thẳng thắn đáp ứng:“Một lời đã định!”Tuy nhiên, đến khi nói ra câu này, cậu bỗng dưng cảm thấy có một luồng khí lạnh bốc lên từ gan bàn chân, trực giác nói cho cậu biết hình như cậu vừa tự đào hố chôn mình...Celtic chắc sẽ không có ác ý gì đâu, nhỉ? Mạc Dương cố gắng an ủi bản thân. Chỉ cần Celtic còn ở bên, mọi thứ sẽ ổn thôi....