Tinh Tế Trúc Mã

Chương 45: Chương 45: Chương 41




“Celicia, có tìm thấy tín hiệu của Albert không?”Elden sốt sắng nhìn màn hình cục bộ. Mỗi khu vực của Đế quốc đều sẽ gắn con chíp định vị lên từng cư dân thông qua WS, nhằm kiểm soát tội phạm. Mà gia tộc của Celicia chính là người kiểm soát hệ thống này của Giovani.

“Thứ lỗi cho thần, khả năng là WS của Albert đại nhân bị chúng tiêu hủy rồi ạ.”Celicia dù thức thâu đêm tìm kiếm nhưng vẫn không tài nào tra ra được.

“Chết tiệt!”Elden hai nắm đấm đập cái “uỳnh!” lên bàn điều khiển khiến Celicia hoảng sợ lùi về. Đây là lần đầu tiên cô thấy thái tử giận dữ như vậy... Người ngoài đồn thái tử vứt bỏ Albert nhưng cô xem tình hình này thì hình như không phải. Rốt cuộc mới có 2 ngày mà cái gì đã khiến thái độ của thái tử đối với Albert thay đổi nhanh như thế chứ?

Celtic khoanh tay đứng bên cạnh suy nghĩ một hồi, quay sang hỏi Celicia:“Có xem được vị trí của một trong mấy tên dị giáo đó không?”

Celicia nghe vậy liền bừng tỉnh vội vàng đi thao tác bàn phím, sau rồi lại thất vọng lắc đầu:“Vẫn không thấy, khả năng là chúng đã cảnh giác phá vỡ kiểm soát của hệ thống rồi. Đội tuần tra báo rằng từ hôm qua tới giờ vẫn chưa có ai đi ra khỏi thành. Nên thông tin duy nhất mà tôi biết được là chắc chắn chúng còn ở đây.”

“Mau đi bắt hết lũ dị giáo Revival đó về đây tra khảo cho ta, đồng thời phát lệnh truy nã thấy tên nào khả nghi lập tức bắt về!”Elden lập tức ra lệnh, hắn không thể lãng phí một giây nào hết. Hắn đã chướng mắt lũ này hơn một tháng nay, ai ngờ chúng còn dám to gan động đến người của hắn.

Celicia thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của thái tử, nàng cũng thấy lo lắng theo. Nàng nghĩ một hồi rồi khẽ cắn môi nói với Celtic: “Mau gọi nhỏ tóc đỏ kia đến đây đi!”

“Tina?”Celtic nhướn mày hỏi lại.

“Còn ai vào đây nữa, chúng tôi không có mật mã WS tiểu tình nhân của cậu mà Albert đại nhân cũng không thấy. Giờ chỉ còn trông chờ vào người của cậu thôi.”

Mặc dù không ưa gì nữ nhân này nhưng Celtic vẫn nghe cô mà gọi cho Tina. Chưa đầy 15 phút sau, Tina đã kẹp Lina ở nách hộc tốc chạy đến.

“Celticcc, cậu bảo Dương bị bắt cóc là sao?????”

“Chuyện chi tiết sẽ kể sau. WS của Dương bị tiêu hủy rồi, bên đây cũng không thu hoạch được gì, tôi cũng không có cách nào tìm được cậu ấy. Celicia bảo tôi gọi chị em cậu đến.”

“Cái này... chỉ sợ bọn tôi cũng bó tay.....” Tuy cơ giáp của nàng có khả năng dò tìm nhưng nếu ngay cả hệ thống mạng lưới định vị của Giovani không tìm ra thì nàng cũng đành chịu.

Đang đau đầu suy nghĩ tìm cách khác, thì Lina giật giật tay áo nàng thì thầm:“Tina, chị quên hai người bọn họ dùng cơ giáp gì à?”

Tina hai mắt tức thì sáng ngời, nàng kêu lên:“Đúng rồi! Sao chị lại có thể quên được chứ!” Nàng quay sang hỏi Celtic:“Lúc đi Dương có mang theo nhẫn không gian không?”

Celtic gật đầu nhanh chóng lấy từ trong ngực áo ra chiếc nhẫn bạc. Đây là nhẫn không gian đôi mà y mua cho cả hai. Bình thường Mạc Dương ngại ngùng thường hay đeo dây chuyền giấu trong ngực. May sao hôm nay đi vội nên cậu quên ở phòng. Celtic vừa phát hiện cậu mất tích liền vô thức cầm theo nó đến đây.

“Cái này để làm gì?”Celtic bán tín bán nghi hỏi. Y chưa bao giờ thấy ai dùng cơ giáp để tìm vị trí của người sử dụng, toàn ngược lại.

Lina bắt đầu giải thích:“Thực ra hai cơ giáp này là sản phẩm đặc biệt chưa đưa vào thực tiễn của công ty chúng tôi. Hai cậu là trường hợp đầu tiên. Sản phẩm này khác với các sản phẩm khác là nó có trí năng, chắc các cậu biết Athur với Ivan rồi nhỉ?”

Celtic gật đầu ngỏ ý mời Lina nói tiếp.

“Athur với Ivan là những trí năng thông minh, một khi chúng đã nhận chủ sẽ không ai có thể điều khiển được chúng khi mà chủ nhân của chúng còn sống.”

“Chúng nhận diện chủ nhân của mình qua máu đúng không?”Celtic bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ. Lúc đầu y không để ý, giờ đã hiểu tại sao Ivan lại đòi lấy máu để đăng kí.

“Đúng vậy, khi cắm ống tiêm lên người các cậu chúng sẽ công nhận cậu là chủ nhân của chúng. Đồng thời....” Tới đoạn này Lina có chút ngập ngừng, “....chúng cài một con chip vào trong máu của các cậu.”

Bị cái nheo mắt đầy nguy hiểm của Celtic làm cho lạnh sống lưng, Lina vội xua tay:“Đ-Đừng hiểu nhầm! Bọn tôi không theo dõi các cậu gì hết! Tất cả thông tin của các cậu đều được bảo lưu trong cơ giáp. Chúng cài con chip đó để bảo đảm biết được chủ nhân của mình còn sống hay không.”

“Hơn nữa, bởi vì là người yêu của Mạc Dương, nên khi người yêu của cậu có mệnh hệ gì, thì cơ giáp kia cũng sẽ báo vị trí cho cơ giáp của cậu biết để cứu.”Tina chen lời.

Celicia nhướn mày:“Các ngươi là sử dụng công nghệ nano để gắn chip à?”

Tina búng tay cái tách, gật đầu nói:“Chính nó!”

Celtic trừng mắt lạnh lùng nói với Tina, Lina:“Các cậu nói cái này muộn quá đấy.”

Tina gãi đầu cười hì hì:“Này cũng không trách được, tôi là sợ các cậu hiểu nhầm bọn tôi có ý theo dõi các cậu thôi.”

“Vậy chúng ta bắt đầu đi!” Elden nóng lòng thúc giục.

....

Ở dưới tầng hầm ẩm thấp, lúc này đã là trời trưa nhưng nơi này lại không hề có chút ánh sáng. Chỉ có lập lòe vài ánh đèn vàng cam quỷ mị.

Lạch cạch lạch cạch...

Albert và Mạc Dương có thể cảm thấy trục ròng rọc đang lăn bánh, áp lực từ trên cao rớt xuống đè nặng lên đầu hai thiếu niên, nhưng hai người không chút sợ hãi hay nao núng.

“Mau lăn ra đây!”Một tên lính gác mở lồng, cầm súng chĩa về phía hai người quát tháo.

Hai thanh niên cũng không hề phản kháng, thuận theo đi trước. Hai tên lính gác dùng súng đi theo sau. Nhưng đi chưa được mấy bước, bất ngờ Mạc Dương xoay người lại tung một cước đá bay súng của tên phía sau, rồi nhào vào đánh mặt hắn.

Tên còn lại bị hoảng loạn, hắn không ngờ ca nhi lại có thể mạnh như vậy, tay run rẩy định giơ súng lên bắn thì đã bị Albert một kích đánh ngất.

Thấy hai tên đã muốn bất tỉnh nhân sự, Albert và Mạc Dương định tìm lối ra khác nhưng đã có một nhóm khác khoảng 5 tên chạy tới nã súng gây tê về phía cả hai.

Dưới trận mưa đạn lại trong không gian hẹp, Albert không tránh được bị trúng phải. Cậu choáng váng khuỵu xuống, liên lụy Mạc Dương muốn kéo cậu lên cũng bị dính phải thuốc. Hai người nằm ngã ra đất, mấy tên kia liền nghiến răng nghiến lợi tiến lên tát vào mặt Mạc Dương, đá vào bụng Albert mắng: “Lũ chó cái, chúng mày dám làm loạn hả?”

Sau đó, một ống tiêm gây tê lớn hơn đâm thẳng vào mạch máu của bọn họ. Lần này, họ tay chân triệt để không còn cảm giác. Trên đường bị hai tên khênh đến địa điểm, Albert buồn rầu nhìn khóe miệng nứt vỡ của Mạc Dương, miệng thành khẩu hình không phát ra tiếng nói:“Xin lỗi...”

Mạc Dương muốn lắc đầu nhưng vô lực, chỉ có thể cười đáp lại, rồi lại ảnh hưởng đến vết thương khẽ rên nhẹ.

Hai thanh niên bị ném vào một căn phòng tối, bên trong có hai lính gác canh giữ. Hai tên này cầm hai khẩu súng có sức công phá lớn, đủ để thấy dù nuôi quái vật nhưng chúng cũng vẫn có sự đề phòng với con trùng nhân này.

Nhóp nhép nhóp nhép...

Có tiếng thứ nước gì đó nhớp dính tiến đến gần bọn họ. Dưới ánh đèn mập mờ, nó lộ ra nguyên hình phiên bản lớn của con trùng nhân con ngày hôm qua. Giờ phút này nó đang hứng thú giơ xúc tu đến gần bọn họ lựa chọn.

Nếu không phải vì toàn thân tê dại cả hai thật sự thấy ghê tởm muốn chết. Chất nhầy màu xanh dưới thân nó chảy càng nhiều có xu hướng lây lan đến chỗ bọn họ. Hai tên lính canh kia dửng dưng đứng nhìn, thậm chí chúng còn vui vẻ bàn luận xem con quái sẽ chọn ai trước.

Xúc tu dính ướt vừa chạm vào mặt Albert, cậu liền nhận mệnh nhắm mắt lại, thân hình khẽ run rẩy. Mạc Dương an toàn là tốt rồi... Ai ngờ thanh niên đang nằm vô lực bên cạnh cậu bỗng nhào lên cắn phập vào xúc tua đỏ như máu kia. Albert kinh hoảng nhìn môi dưới của Mạc Dương thấy máu, liền biết cậu ấy tự cắn thương mình để tỉnh táo.

Con quái vật bị cắn vào chỗ nhạy cảm liền đau đớn hú lên quái dị. Nó quăng quật chiếc xúc tu ý đồ muốn đánh văng Mạc Dương. Nhưng càng thế cậu lại càng cắn chặt. Hai tên kia đang do dự không biết có nên tiến lên cứu vị kia hay không thì Albert bỗng có dị động, ý đồ muốn dùng hết sức đứng dậy cứu Mạc Dương.

Bọn chúng vội vàng tiến lên đánh ngất Albert rồi ném cậu ra sau lưng, quan sát tình hình bên đó. Chúng nghĩ tạm thời cứ để thằng nhóc này ở đây, thằng nhóc kia đợi tí nữa bị làm xong chúng sẽ đưa lên sau.

Bên này, lúc con trùng nhân kia đánh văng được Mạc Dương ra thì đuôi xúc tu của nó đã bị cậu cắn đứt. Chất dịch màu xanh không ngừng trào ra, khiến nó từng giận, ném mạnh người cậu vào tường.

“A!”Mạc Dương bị một cú va chạm này đau đến muốn nổ phổi, đau đến tê dại. Một lần hành động này gần như muốn dùng hết sức của cậu, thuốc tê càng ngày càng mạnh mẽ.

Trước mắt choáng váng, Mạc Dương yếu ớt nằm dưới đất ho khan. Cậu có thể cảm nhận thấy có thứ gì đó lành lạnh nhớp nháp đang quấn lấy chân của cậu, mở ra hai đùi. Cậu muốn giãy giụa nhưng động tác vô lực này càng khiến trùng nhân bị kích thích.

“A....Mau cút ra!”Xúc tu đỏ au thò vào dưới lớp quần đùi mỏng manh chạm đến tiểu huyệt khép chặt. Bốn xúc tua khác không nhàn rỗi trói chặt lấy tay chân ca nhi, mở rộng. Nó trả thù ban nãy Mạc Dương cắn mình dùng một chiếc xúc tu màu đen cắm thâm hầu cậu.

“Ô! Ưm ưm...ưm..”Mùi tanh hôi xông tới tận óc khiến Mạc Dương có xúc động muốn nôn mửa. Thứ xúc tu ghê tởm kia đang luồn vào trong quần áo cậu sờ soạng. Chiếc áo sơ mi màu trắng bị thấm ướt biến thành một màu trong suốt, nhìn thấy rõ bắp thịt khỏe mạnh bên dưới. Quần đùi đen bên dưới đã sớm bị trùng nhân xé toang, lộ ra hai cánh đùi mạch sắc thon dài dính đầy thứ dịch nhầy màu xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.