Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 42: Q.1 - Chương 42: Cực Phẩm F1 (Thượng).






Thang máy thông đạo đặc thù chợt mở rộng, vẻ mặt Phương Minh Nguy không vui từ bên trong đi ra.

Hắn sải bước đi tới quầy phục vụ, đem chìa khóa cùng với kim tạp vứt cho nữ phục vụ, nói: “ Trả xe, khấu trừ thuê phí cùng tiền thế chấp.”

Trong kim tạp vốn có một trăm vạn, nhưng dùng chín mươi vạn đánh bạc, cuối cùng thất bại, cho nên tuy rằng kim tạp vẫn là màu vàng, nhưng bên trong đã không còn đồng nào.

Vị nữ phục vụ xinh đẹp kia nhìn Phương Minh Nguy, lập tức nhận ra thân phận của hắn.

Nàng lộ ra vẻ tươi cười chân thành, nhẹ nhàng nói: “ Tiên sinh, ông chủ chúng tôi muốn gặp mặt ngài, ngài xem…”

“ Gặp ta, chuyện gì?”

“ Đương nhiên là muốn bù lại tổn thất của cậu.”

Một tiếng cười khoa trương đột ngột vang lên phía sau Phương Minh Nguy, một vị nam tử gương mặt chữ điền vẻ mặt tươi cười từ trong thang máy đi ra, hắn hào phóng vươn tay, nói: “ Ta là quản lí nhân sự nơi này, cậu có thể gọi ta là Đại Vệ.”

Hơi mấp máy môi, Phương Minh Nguy cũng đưa tay bắt tay hắn.

Bởi vì việc đua xe gặp trục trặc mà khiến cho ngàn vạn tín dụng điểm không cánh mà bay, muốn nói không có chút nào oán hận với trường đua này, đó vốn là gạt người.

Nhưng Phương Minh Nguy biết một việc, trong quy củ của giới đua xe, bởi vì xe cộ bị trục trặc mà thua trận có rất nhiều. Đến phiên rơi trên đầu ai thì coi như kẻ đó không may mắn, nếu nói vì nguyên nhân đó mà trách tội trường đua, như vậy dù có ra quan tòa bản thân mình cũng đuối lý.

Cho nên khi đối phương lộ khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ thiện ý, hắn cũng không có khả năng dùng một quyền trực tiếp đánh tới.

“ Đại Vệ tiên sinh, ta gọi là…” Chần chờ một chút, trong lòng hắn do dự có nên nói ra tên của mình hay không.

“ Phương tiên sinh, đúng không?”

“ Làm sao ngài biết?”

Đại Vệ cầm thẻ đăng ký trên quầy, cười ha hả nói: “ Nếu ta không nhận lầm, bên trên này hẳn ghi là Phương Minh Nguy.”

Phương Minh Nguy bật cười, đột nhiên phát giác người này thật thú vị. Vừa tưởng tượng như thế, sự khó chịu trong lòng nhất thời bình ổn rất nhiều.

Nếu trước khi mình có được sự truyền thừa thần bí, thì một ngàn vạn kia đủ cho hắn lục thân không nhận. Nhưng từ sau khi ký hẹn cùng Tuệ Tinh, trong lòng hắn có biến hóa vi diệu, một ngàn vạn tuy nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là ba tháng phí dụng tài trợ mà thôi.

Hơn nữa lúc hắn tham gia trận đấu, các loại tiền thưởng sẽ cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong túi hắn, cho nên sau khi tức giận, tim của hắn đã bình tĩnh trở lại.

“ Ngài tìm ta có việc?”

“ Đúng vậy, ông chủ chúng ta muốn mời Phương tiên sinh uống một ly, không biết có nể mặt hay không?”

“ Được.”

Thực rõ ràng đáp ứng lời mời của đối phương, bọn họ vào thang máy đi lên văn phòng tầng cao nhất.

Trong văn phòng thật lớn bố trí thật xa hoa, nhưng gây cho người một loại lịch sự, hào phóng. Làm cho người ta biết làm việc ở đây, nhất định phải là một người có quyền lực.

Hắn là lần đầu tiên đi tới một địa phương xa hoa và lịch sự cùng tồn tại, không khỏi có chút bất an. Chỉ khi nhìn thấy Cáp Lí Sâm và Lí Minh, cũng cảm nhận được một tia khẩn trương khó hiểu.

Nhưng hắn cũng không ý thức được, những người già đời này khi lần đầu tiên nhìn thấy mình, cũng có cảm giác hảo cảm phi thường.

Có lẽ do nguyên nhân hấp thu lực lượng thần bí, khí chất của Phương Minh Nguy đã bất tri bất giác biến hóa nghiêng trời lệch đất so với dĩ vãng. Đặc biệt cặp mắt trong suốt, tựa hồ có thể làm cho người ta vừa thấy thì rốt cục không lí do tự chủ mà bị lạc vào trong đó.

“ Phương tiên sinh, lần này mạo muội mời cậu đến, chủ yếu là vì bồi thường tổn thất của cậu.” Lí Minh mỉm cười đặt một chiếc thẻ màu vàng lên mặt bàn.

Phương Minh Nguy cũng không tiếp nhận, mà là hỏi: “ Đây là…”

“ Bên trong đây là một ngàn ba trăm năm mươi vạn, thỉnh vui lòng nhận cho.”

Do dự một chút, Phương Minh Nguy hỏi: “ Vì sao lại cho ta, ta không có thủ thắng.”

“ Lần này cậu thất bại là do công ty chúng ta cung cấp xe đua lại bị trục trặc mà nên, cho nên trách nhiệm phải do chúng ta, số tiền kia cậu hẳn là nên lấy.”

“ Thật không? Nhưng ta tựa hồ cũng không nhớ rõ ở giới đua xe lại có quy củ như vậy.”

“ Quy củ là do người định ra.” Lí Minh ánh mắt cực kỳ lợi hại, giống như có thể trực tiếp nhìn thấu lòng người: “ Mà cậu, đã có được thực lực làm cho chúng ta thay đổi quy củ.”

Phương Minh Nguy nao nao, chần chờ một chút, hỏi: “ Ngoại trừ số tiền này ra, các vị còn có chuyện gì muốn nói với ta không?”

Trên mặt Lí Minh hiện lên vẻ tươi cười vui mừng, cùng người thông minh nói chuyện quả nhiên thoải mái hơn a.

“ Trước kia Phương tiên sinh từng chơi xe đua sao?” Chứng kiến vẻ hồ nghi trên mặt Phương Minh Nguy, Lí Minh vội vàng giải thích: “ Không cần hiểu lầm, ta chỉ là rất ngạc nhiên, chỉ là quan tâm một chút mà thôi. Bởi vì vốn không có nghe đại danh của cậu cũng không thông thường trong giới đua xe.”

Phương Minh Nguy ho khan một tiếng, cái gì gọi là không thông thường chứ, sao ngài không nói thẳng là cho tới bây giờ vốn không có nghe qua là được rồi sao.

Tuy rằng đối với nam nhân mà nói, đua xe có thể là vận động kích thích đứng thứ hai so với cơ giáp, nhưng cùng cơ giáp giống nhau, chơi đua xe phải đầu nhập đại lượng tiền tài cùng thời gian, cũng không phải ai cũng có tư cách chơi đùa.

“ Đua xe sao, trước kia ta có chơi qua, nhưng cũng không phải thường xuyên.”

“ Nga, nhưng ở Tạp Lí Mỗ, đại danh của cậu tựa hồ cũng vô cùng xa lạ a.”

“ Ta cũng không phải chơi tại Tạp Lí Mỗ.”

Trong mắt Lí Minh hiện lên một luồng tinh quang, hắn hơi hơi cười, trong mắt đã có một loại hương vị lạ lùng: “ Như vậy cậu có thể nói cho ta biết, là ở đâu đua xe không?”

Có thể tuần tra tư liệu bên trong Thiên Võng, đều là người có bối cảnh thâm hậu. Đối với loại người như Lí Minh mà nói, Phương Minh Nguy có bí mật gì cũng không đáng nói, thậm chí ngay cả trước đây hắn từng bị qua bệnh gì, Lí Minh cũng có thể tra được hoàn toàn rõ ràng.

Hắn rõ ràng nhớ kĩ, trong tư liệu của Phương Minh Nguy biểu hiện, vị nam hài này còn chưa đủ hai mươi tuổi mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng rời khỏi tinh cầu Tạp Lí Mỗ.

Như vậy Phương Minh Nguy nói, hắn cũng không phải đua xe tại Tạp Lí Mỗ, chẳng phải là ăn nói lung tung, giáp mặt nói dối.

“ Ta đua xe ở trong cực phẩm F1.”

Lí Minh, Cáp Lí Sâm cùng với Đại Vệ ba người đồng thời ngẩn ra, đây là địa phương gì a?

Vốn nghĩ đến Phương Minh Nguy đang nói dối, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy cặp mắt ngây thơ trong sáng của Phương Minh Nguy, trong lòng không khỏi có chút dao động.

Chẳng lẽ do bản ghi chép kia có lỗi, nam hài này từng chơi đua xe trong trường đua gì đó gọi là cực phẩm F1 hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.