Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 52: Q.1 - Chương 52: Hiểu lầm (hạ)






Sau khi nghe được tiến sĩ Tạp Tu bình luận, mọi người không hẹn mà cùng dùng chút khóe mắt quét lên gương mặt không có chút thay đổi của Phương Minh Nguy.

Vốn bọn họ còn tưởng rằng Phương Minh Nguy có thể bắt chước ra trình độ công kích của Hác Hải Minh thì đã là một chuyện giỏi đến phi thường. Nhưng hiện giờ mới biết được, hắn không chỉ đơn giản là bắt chước, hơn nữa ở trụ cột học tập càng cao hơn một bước, đạt tới cảnh giới trò giỏi hơn cả thầy.

Tiến sĩ Tạp Tu trong giờ phút này vốn đang nói thật cao hứng, cho nên cũng không có chú ý tới biểu tình của các học trò, mà là tiếp tục nói: “ Nếu là một tháng trước, ta dám khẳng định Hác Hải Minh tuyệt đối không thể nhìn ra sơ hở này, nhưng hiện tại hắn chẳng những nhìn thấu, hơn nữa còn biết lợi dụng sơ hở này lấy được thắng lợi cuối cùng. Bởi vậy có thể thấy được, trong khoảng thời gian này hắn đã có bao nhiêu cố gắng, các ngươi cần phải hướng hắn học tập.”

Sau khi tiến sĩ Tạp Tu nói xong, mỉm cười nhìn về phía mọi người, nhưng hắn lại ngoài ý muốn không nghe được tiếng rống mạnh mẽ thường ngày, không khỏi sinh giận trong lòng, đề cao thanh âm, lớn tiếng nói: “ Các ngươi có nghe thấy không?”

“ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.”

Vô luận là có cam tâm tình nguyện hay không, thiệt thòi trước mắt vẫn không ai muốn ăn, cho nên mọi người đồng thanh kêu lên.

Tiến lên, tỏ vẻ thân thiết vỗ vai Hác Hải Minh, tiến sĩ Tạp Tu cổ vũ nói: “ Hác Hải Minh, tiếp tục cố gắng.”

“ Dạ, bác sĩ, nhưng…”

“ Cái gì?”

“ Nhưng cơ giáp màu trắng kia…”

Tiến sĩ Tạp Tu vung tay lên đánh gãy lời của hắn, nghiêm mặt nói: “ Hác Hải Minh, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng nếu đã lấy được tiến bộ, nên tiếp thụ sự khích lệ.” Hắn lại cười, nói: “ Phải biết rằng, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo a.”

Hác Hải Minh sắc mặt đỏ lên, một câu bị ngạnh sanh ngăn lại ở cổ họng, mà ngay cả cổ cũng dần dần biến đỏ.

Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày, nói: “ Hác Hải Minh, ngươi hôm nay làm sao vậy? Không cần giống như các bà các chị như thế, phải có khí phách nam tử hán mới được.”

“ Vèo…”

Ngô Tâm Nghi cùng Lao Lạp đã không còn kềm chế được, thất thanh bật cười, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của tiến sĩ Tạp Tu, lập tức nghiêm trang đứng vững, không còn dám phát ra thanh âm.

Tiến sĩ Tạp Tu lắc lắc đầu, đảo mắt nhìn thấy Kiệt La Mỗ đang đứng một bên cười vui vẻ, nhất thời tức giận quát: “ Kiệt La Mỗ.”

“ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.” Kiệt La Mỗ vốn đang xem trò hay, bị Tạp Tu rống lớn bên tai, ba hồn bảy vía nhất thời thiếu một nửa, may mắn theo thói quen vẫn lên tiếng, nếu không lại phải nghe mắng.

“ Cười, cười, cười, ngươi chỉ biết cười.” Vẻ mặt tiến sĩ Tạp Tu như tiếc nuối rèn sắt không thành thép: “ Ngươi tên ngu ngốc, biết rõ đối thủ của mình là Hác Hải Minh chuyên lấy công kích tăng trưởng, nhưng vì sao ngay từ đầu lại biểu hiện còn không bằng một tay mới, tư thế phòng ngự của ngươi đâu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần đứng như vậy là có thể đỡ được công kích của người ta?”

Tiếng rống giận liên tiếp quanh quẩn bên trong phòng, tiến sĩ Tạp Tu thật sự tức giận: “ Nếu không phải ngay từ đầu ngươi không hề chuẩn bị, Hác Hải Minh cũng không thể lập tức lấy được ưu thế lớn như thế, cuối cùng dễ dàng đem ngươi đánh bại. Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, ở thời điểm đối mặt địch nhân, không thể có một chút sơ ý khinh thường, tiểu tử ngươi rốt cục có nghe được hay không.”

“ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.” Giờ phút này Kiệt La Mỗ đã phục hồi tinh thần, nhưng nghe được câu răn dạy của tiến sĩ Tạp Tu xong, trong lòng đúng là cực kỳ nghẹn khuất.

Nếu đối thủ của hắn là Hác Hải Minh, hắn đương nhiên không có một chút sơ ý khinh thường.

Nhưng trên thực tế, trước khi hắn ra sân, Thi Nại Đức vỗ ngực nói Phương Minh Nguy chẳng qua chỉ học tập cơ giáp được vài ngày, còn bị hắn đánh đập đến hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã. Mà ngoại trừ hắn, duy nhất từng cùng Phương Minh Nguy giao thủ chính là Hác Hải Minh cũng lời thề son sắt cam đoan, Phương Minh Nguy ngoại trừ biết phòng thủ, căn bản chưa từng học qua thủ đoạn công kích.

Nếu là những người khác nói như vậy, Kiệt La Mỗ nhất định cho rằng như gió bên tai, nhưng hai người này khác hẳn, bọn họ lại là bằng hữu lâu năm tốt nhất của mình a.

Cho nên hắn va phải xui xẻo tám đời, thế nhưng lại bị ma quỷ ám ảnh đi tin tưởng lời nói của hai tên bạn súc sinh này.

Chuyện Phương Minh Nguy không biết công kích hắn vốn tin chắc trong lòng, vì thế trước khi hai người giao thủ, Kiệt La Mỗ vốn không nghĩ tới sẽ bày ra tư thế phòng ngự hay công kích, cho nên mới bị Phương Minh Nguy áp đảo đến thua bại, quang vinh hi sinh.

Chứng kiến vẻ mặt Kiệt La Mỗ ủy khuất, tiến sĩ Tạp Tu lại nổi trận lôi đình, cả giận nói: “ Kiệt La Mỗ, ngươi có phải là không chịu phục?”

Kiệt La Mỗ ngẩn ra, chần chờ hồi lâu, rốt cục nghiến răng nói: “ Tiến sĩ, ta thỉnh cầu đánh một lần với Hác Hải Minh.”

“ Ân, tốt, làm người chính là phải có tinh thần không chịu thua.” Tiến sĩ Tạp Tu vừa lòng nói: “ Thua cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là bởi vì thua mà mất đi tin tưởng.”

Kiệt La Mỗ hung hăng trừng mắt nhìn Hác Hải Minh, phẫn hận trong mắt ngay cả người mù cũng nhìn ra.

Hác Hải Minh rụt cổ, chỉ chớp mắt nhìn Thi Nại Đức, vội vàng lấy tay chỉ hắn. Kiệt La Mỗ nhất thời dời đi mục tiêu, nói: “ Tiến sĩ Tạp Tu, ngoại trừ Hác Hải Minh, ta còn nghĩ muốn khiêu chiến Thi Nại Đức.”

“ Thi Nại Đức?” Tiến sĩ Tạp Tu rốt cục phát giác không đúng, hắn kinh ngạc nói: “ Thi Nại Đức đắc tội ngươi?”

“ Đúng vậy, tiến sĩ Tạp Tu.” Kiệt La Mỗ nghiến răng kèn kẹt: “ Thi Nại Đức cùng Hác Hải Minh liên thủ lừa gạt ta.”

“ Bọn họ lừa ngươi cái gì?”

“ Bọn họ gạt ta nói Phương Minh Nguy chỉ là một tay mới.”

Tiến sĩ Tạp Tu nhướng mày, nói: “ Bọn họ không lừa ngươi, Phương Minh Nguy đúng là một tay mới.”

“ Nhưng bọn họ còn nói, Phương Minh Nguy ngoại trừ chỉ biết phòng thủ, sẽ không hề biết chiêu thức công kích.”

Tiến sĩ Tạp Tu lắc đầu, nói: “ Bọn họ quả thật lừa ngươi, Phương Minh Nguy chỉ tiếp xúc cơ giáp được vài ngày, đừng nói là chiêu thức công kích, cho dù là tư thế phòng thủ cũng không biết.”

Kiệt La Mỗ nhất thời bị kiềm hãm khí thế, hắn ùng ục nói: “ Nguyên lai ngài cũng biết gạt người a.”

“ Cái gì?”

“ Báo cáo tiến sĩ, Phương Minh Nguy kỳ thật hiểu được cách thao túng cơ giáp.”

“ Nói bây.” Tiến sĩ Tạp Tu sắc mặt trầm xuống, nói: “ Một người vừa mới tiếp xúc cơ giáp, không có một năm khổ luyện, làm sao nói được là biết thao túng cơ giáp?”

“ Tiến sĩ, ngài có thể còn không biết.” Lương Tuấn Vĩ tiến lên giải hòa, cẩn thận nói: “ Người thao túng cơ giáp cũng không phải là Hác Hải Minh.”

“ Không phải Hác Hải Minh?” Tiến sĩ Tạp Tu kinh ngạc quay đầu nhìn màn hình lớn, nói: “ Động tác của hắn không khác gì với Hác Hải Minh, mà ngay cả khí thế liều mạng cũng giống nhau như đúc, nếu không phải là Hác Hải Minh, vậy là ai?”

Quay đầu lại thấy ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào một người, trong lòng hắn chợt rùng mình, chỉ vào Phương Minh Nguy, hỏi: “ Chẳng lẽ là…hắn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.