Về tới gian phòng của mình, hướng cha mẹ ngoài cửa luôn cam đoan thân thể mình không bị gì, chẳng qua là muốn ngủ một giấc mà thôi.
Sau đó, nghe tiếng bước chân cha mẹ rời đi, Phương Minh Nguy mới đến bên chiếc máy tính trên bàn.
Tuần lương trăm vạn, phần hợp đồng này có lực hấp dẫn với hắn thật sự không nhỏ. Nếu không phải biết được trạng huống thân thể trước mắt không tốt, hắn là tuyệt đối sẽ không chối từ.
Nhưng đây cũng không tỏ vẻ hắn sẽ bỏ qua cơ hội này, hiện tại vấn đề lớn nhất của hắn là cũng không cách nào bằng vào chính thực lực bản thân đi thao túng cơ giáp, mà một khi giải quyết vấn đề này, thì phần hợp đồng tuần lương trăm vạn này hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Đội truyền cảm khí, hắn đã quyết định, trong mấy ngày sau này, hắn đem nhận thức đi luyện tập thật sự, tranh thủ đem tất cả tư thế cơ bản nắm giữ toàn bộ, đạt tới khả năng cho dù không cần ý thức truyền cảm khí cũng có thể khống chế được tự nhiên.
Đối với điểm này, hắn có tin tưởng tuyệt đối. Phải biết rằng, giờ phút này hắn có được tinh thần lực lượng thất cấp, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, nhất định có thể thuận lợi nắm giữ.
Nhắm hai mắt lại, thân mình Phương Minh Nguy nhẹ nhàng run lên, hắn đột nhiên cảm ứng được, ở trong đầu hắn thế nhưng có thêm một tia quang điểm kỳ dị.
Không hiểu, hắn thậm chí có một tia hoảng hốt, đây là đồ vật gì vậy?
Hắn rõ ràng nhớ rõ, chính mình nắm giữ bao nhiêu ý thức truyền cảm khí cũng không hề có thứ quang điểm này a.
Chẳng lẽ là dị biến của ý thức truyền cảm khí?
Đột nhiên hắn rùng mình một cái, nếu mấy thứ này biến dị, như vậy sẽ sinh ra hậu quả gì đây?
Một tia điềm xấu nảy lên trong lòng, làm cho tim của hắn ở trong nháy mắt biến thật lạnh thật lạnh…
Cẩn thận cảm ứng một chút, ý thức truyền cảm khí phục tùng đứng một bên, nói rõ quang điểm kia tuyệt đối là một thứ từ bên ngoài tới.
Như vậy thứ này là từ đâu đi tới? Không hiểu chút nào, Phương Minh Nguy thận trọng lo lắng hồi lâu, rốt cục quyết định đi thăm dò một phen.
Nhẹ nhàng, cẩn thận, ý thức Phương Minh Nguy rốt cục tiếp xúc tới điểm quang mang kỳ dị này.
Trong chốc lát, ở trong óc của hắn xuất hiện vô số tin tức, những tin tức này ở trước mắt hắn hợp thành một tổ đồ án hoạt động.
Phương Minh Nguy ngơ ngẩn, hắn đờ đẫn đứng ở nơi đó, lẳng lặng quan sát tổ đồ án sinh động như “ điện ảnh”.
Điện ảnh này đặc sắc lớn nhất chính là rất thật, nhưng thị giác chụp ảnh hết sức kỳ quái, khác hẳn những thủ pháp khác.
Hơn nữa toàn bộ điện ảnh chất lượng có tốt có xấu, có cực kỳ rõ ràng, làm người ta có cảm giác như chính mình đích thân trải qua hoàn cảnh trong màn ảnh. Mà có lúc vô cùng mơ hồ, giống như là người bình thường đeo một cái kính lão đang quan sát thế giới, làm người ta thập phần khổ sở.
Tốc độ truyền phát tin của điện ảnh cực nhanh, so với máy móc nhanh nhất còn nhanh hơn gấp trăm lần, nhưng kỳ quái chính là, dù là truyền phát tin với tốc độ kinh khủng như vậy, nhưng Phương Minh Nguy vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Đương nhiên, có thể thấy rõ cũng không đại biểu có thể hoàn toàn ghi nhớ, đối với cảnh tượng này, ấn tượng sâu nhất đối với Phương Minh Nguy chính là hình ảnh thao túng máy móc.
Nếu hắn không có nhìn lầm, bộ điện ảnh này giảng thuật chính là lịch sử của một đứa cô nhi lớn dần lên, cô nhi này khi còn sống không có thành tựu trọng đại gì, duy nhất đáng giá khen ngợi chính là, hắn ở phương diện thao túng máy móc có thiên phú nhất định.
Hơn nữa theo Phương Minh Nguy xem ra, người này am hiểu nhất chính là thao túng cơ giáp, trình độ thao túng cơ giáp của hắn đã đạt tới một tình trạng cực cao. Đương nhiên, đây là do hắn lấy những động tác huấn luyện trong băng ghi hình để mà cân nhắc tiêu chuẩn.
Màn ảnh cuối cùng của bộ phim kia lại làm cho hắn có một cảm giác phi thường quen thuộc, đó là một cơ giáp hình người thật lớn, đang lơ lửng giữa không trung, một cánh tay mang vũ khí đang lóe lên một đạo hào quang màu đỏ xinh đẹp.
Theo sau, hết thảy quy về bình tĩnh, tất cả hình ảnh đều tiêu thất.
Chậm rãi mở mắt, Phương Minh Nguy nghi hoặc sờ sờ đầu mình, bộ phim này là chuyện gì xảy ra, hơn nữa cảnh tượng cuối cùng vì sao lại quen thuộc như thế.
Trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên trong lúc đó, hắn đã nghĩ tới.
Cơ giáp hình người lơ lửng giữa không trung kia, chính là lúc hắn đang tản bộ mà gặp được, chính là một trong hai cơ giáp đối chiến.
Trong mắt Phương Minh Nguy nhanh chóng hiện lên một đạo quang mang sáng ngời, trách không được góc độ của camera quay bộ phim này hết sức kỳ quái, nguyên lai đây là góc độ của tầm mắt quay chụp, nói cách khác, camera quay phim cũng chính là ánh mắt con người.
Một khi nhớ tới lai lịch của cơ giáp kia, hắn liền tự nhiên liền nghĩ tới trước khi mình hôn mê có ngâm tụng chú ngữ, cũng nhớ tới luồng bạch quang quỷ dị đã thâm nhập vào trong não mình.
Giờ phút này hắn đã xác định, tia quang điểm thần bí trong đầu chính là bạch quang đã bị chú ngữ của mình hấp thu tiến vào trong não.
Lúc trước khi ngâm tụng đoạn chú ngữ này, cơ hồ chỉ là một hành vi theo bản năng, mà chú ngữ này chính là lấy đi trí nhớ của một người chết, hoặc là nói, là một linh hồn nhân loại vừa mới chết đi.
Sờ sờ não, một khi nghĩ đến ở bên trong đầu mình thế nhưng còn có linh hồn của một người chết, trên người Phương Minh Nguy không tự chủ được mà nổi lên da gà.
Con người sau khi chết đi, đến tột cùng là có linh hồn tồn tại hay không, vấn đề này là sau khi nhân loại có được trí tuệ, liền vẫn không có cách nào chứng minh được thật sự là có hay không.
Cho dù là hiện tại khoa học kỹ thuật vô cùng phát đạt, nhưng cũng không có bất luận kẻ nào có thể chứng minh được linh hồn có tồn tại hay không.
Nếu đổi lại là trước kia, Phương Minh Nguy có lẽ là còn không dám khẳng định, nhưng hiện tại hắn đã biết được đáp án chân chính. Chẳng qua, đáp án này căn bản không thể truyền ra.
Tựa hồ là muốn đem linh hồn nằm trong óc đánh bật ra ngoài, Phương Minh Nguy nhẹ nhàng vỗ đầu, nhưng hắn rất nhanh liền thất vọng phát hiện, đây căn bản là không có khả năng.
Trong lòng âm thầm kêu khổ, vốn học được kỹ năng của tử linh pháp sư, hấp thu vài ý thức của truyền cảm khí cũng thôi đi, nhưng linh hồn nhân loại a, ngay cả thứ này cũng có thể thu, không khỏi có chút dọa người rồi nga.
Hơn nữa ở trong đầu có thêm thứ này, thì hệ số an toàn cũng chính là một chuyện phi thường đáng giá thương thảo.
Có tâm muốn đem nó đuổi ra khỏi đầu mình, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không có nửa điểm chủ ý.
Linh hồn là thứ nhìn không thấy, sờ không được, muốn làm sao mới có thể lấy ra? Trong lúc vô tình nhìn thấy một thanh đao, khóe mắt nhảy lên, chẳng lẽ phải dùng đao đem não bổ ra phải không…
Không tự chủ được rùng mình một cái, trong lòng hắn quyết định, tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được hết thảy việc gì đã phát sinh trên người mình.