Edit: Thịt
“Lam Lang là quân đội thuộc quyền sở hữu của Hoàng thái tử, là Hoàng thái tử một tay sáng lập, nghe nói Lam Lang thành viên chỉ nghe lệnh của Hoàng Thái Tử.” Aumont giải thích, trong giọng nói tràn ngập kiêu ngạo cùng tôn kính.
“Trâu bò như vậy sao?” Liên Nặc nhướng mày, không biết có thể so sánh với Tang Thi Vương không, nghĩ đến đây, Liên Nặc dâng lên một loại hưng phấn không thể hiểu được.
Trâu bò?
Có ý gì? Sự tôn kính và kiêu ngạo trên mặt Aumont chưa có vơi đi: “Trâu bò có nghĩa là gì? Đây là ngôn ngữ của tinh cầu nào?”
Hai chữ trâu bò là Liên Nặc nói theo ngôn ngữ địa cầu.
“Có nghĩa là lợi hại.” Liên Nặc nói.
“Đương nhiên rồi.” Aumont lại kiêu ngạo, “Hoàng thái tử là người thừa kế xuất sắc nhất và cũng là dị năng giả lợi hại nhất trong lịch sử hoàng thất đế quốc.”
Nghe Aumont nhắc đến dị năng, Liên Nặc tò mò hỏi: “Dị năng được phán định như thế nào? Dị năng có mấy cấp bậc? Cấp bậc nào là cao nhất, hiện nay ai là dị năng giả có dị năng lợi hại nhất vậy?”
Aumont nhìn Liên Nặc: “Đây không phải việc mà người thường nên quan tâm.”
“Ồ.” Liên Nặc bị kỳ thị, tâm tình không quá tốt. . truyện kiếm hiệp hay
Nhìn thiếu niên bĩu môi không cao hứng, Aumont bật cười: “Đúng là bị chiều hư rồi, nhưng mà cậu đi ra từ xóm nghèo đúng không? Cha mẹ cậu sao có thể dạy bảo như vậy? Phải biết rằng ở xã hội bây giờ, biết nhận thức rõ bản thân là việc rất quan trọng.”
Liên Nặc liếc mắt nhìn ông, bản thân là một lão nhân hơn năm trăm tuổi, cậu không hề thích bị người khác dạy bảo.
“Aumont, thiếu gia Liên Nặc.” Sau khi báo cáo cho đại tướng quân Hi Lỗi, Cadiz liền quay lại bệnh viện xem tình hình Liên Nặc, không ngờ còn chưa vào phòng bệnh đã thấy bọn họ chậm rãi bước ra từ trong rừng. Nhìn sắc mặt Liên Nặc hồng hào, Cadiz có chút ngạc nhiên, năng lực hồi phục sau phẫu thuật của người này cũng nhanh quá. “Mấy người đang làm gì đấy?” Ánh mắt ông dò hỏi nhìn về phía Aumont.
“Mấy bạn nhỏ ra ngoài nghịch ngợm mà thôi.” Aumont không giải thích nhiều.
“Ồ?” Cadiz nhướng mày, cũng không hỏi tiếp, thật ra từ khi ông xuất hiện, có một tầm mắt khả nghi nhìn chằm chằm ông. Cadiz nhìn lại, là thiếu niên trắng trẻo mập mạp đi sau Liên Nặc, ánh mắt thuần khiết lại nhiệt tình. Đúng vậy, nhiệt tình. Khóe miệng Cadiz run rẩy một chút, ánh mắt của thiếu niên này quá nhiệt tình. Ông nhìn thiếu niên mỉm cười bất đắc dĩ.
Bạch Du kích động, đi tới trước mặt Cadiz: “Ngài… Ngài có nhớ cháu không ạ?”
Cadiz suy nghĩ một chút, giọng điệu bình tĩnh, mỉm cười nói: “Công sự bận rộn, thật xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì về cậu.” Nghe xưng hô của thiếu niên, có thể thấy được hắn nhận ra ông.
Tuy rằng ông gần như không xuất hiện trước công chúng, kể cả đi làm những việc mà bệ hạ và đại tướng quân phân phó, những người được tiếp xúc với ông đều không phải người thường, cho nên bị thiếu niên nhận ra thật là ngoài ý muốn.
“Ba năm trước, ba năm trước chúng ta đã gặp nhau.” Bạch Du nói, “Ba năm trước, sau khi cha ta hi sinh vì nhiệm vụ, là ngài mang theo tro cốt của ông trở về, còn hỏi cháu muốn làm gì trong tương lai, ngài còn nhớ không?”