Edit: Thịt
Đây là?
Liên Nặc nhìn phi thuyền trước mắt. Đây là máy móc mà ở trái đất cho đến lúc mạt thế diễn ra cũng không thể chế tạo được. Thời điểm mạt thế, đồ vật bị hư hỏng quá nhiều, văn minh nhân loại rõ ràng tiên tiến như vậy, lại có cảm giác như thụt lùi về sau.
Nhà khoa học đều vội vàng nghiên cứu thuốc ức chế virus, những cái khác đều không quan trọng.
Ánh mắt Liên Nặc lấp lánh tỏa sáng. Cậu vừa vui mừng vừa tò mò nhìn từ đầu đến đuôi phi thuyền, thậm chí khoang thuyền của nhóm người hầu cũng không buông tha.
Sự vui sướng của thiếu niên, cứ đơn giản như thế mà biểu đạt ra. . Xin hãy đọc truyện tại || TгЦмt гuуen. OгG ||
Cadiz cảm thấy, cơ sở dữ liệu của đế quốc có khả năng sai.
Cơ sở dữ liệu ghi lại, tên kia từ lúc phạm tội, tính tình u ám, nhưng thiếu niên trước mắt, ánh mắt của cậu trong suốt, thuần khiết.
“Thích sao?” Cadiz hỏi, “Đây là phi thuyền bình thường nhất, thậm chí còn kém một phần mười so với phi thuyền hoàng thất.”
Phi thuyền bình thường nhất?
“Đây là ai thiết kế?” Liên Nặc hỏi.
Giọng thiếu niên hơi khàn khàn, có chút ngây ngô. Ngôn ngữ của tinh cầu này không giống với ngôn ngữ trên trái đất, Liên Nặc chỉ có thể từ ký ức của nguyên chủ để lựa cách nói.
Giống như là một người bình thường nói ngôn ngữ xa lạ. Nhưng cũng may, âm điệu và cách dùng từ đều chính xác, chỉ là mỗi một chữ đều nói có chút thong thả mà thôi.
Cadiz cho rằng, thiếu niên hẳn là thích phi thuyền, tuy rằng đây là phi thuyền thông dụng bình thường nhất của hoàng thất, nhưng cũng không phải loại mà người bình thường có thể sử dụng. Lại không nghĩ đến, cái thiếu niên tò mò, thế nhưng lại là người thiết kế ra phi thuyền.
“Do Feucht thiết kế, là người trong bộ phận kỹ thuật chuyên dụng của hoàng thất.” Cediz trả lời.
“Ồ.”
Lại là một từ đơn, sau đó Liên Nặc đứng bất động.
Tính cách của thiếu niên này có chút kỳ quái.
“Xin mời lên phi thuyền, sau đó tôi sẽ giới thiệu một chút nguyên nhân vì sao dẫn cậu ra khỏi nơi này.” Cadiz đưa tay, làm một thủ thế mời.
“Được.” Liên Nặc cũng không khách khí, đi phía trước Cadiz, lên phi thuyền.
Người thường nhìn thấy dị năng giả, thường có biểu tình khẩn trương, nhưng điều này lại không nhìn thấy trên người Liên Nặc. Cậu giống như không cảm giác được dị năng cường đại dao động trên người của quản gia đứng đầu hoàng thất.
Sở dĩ Cadiz dùng phi thuyền bình thường tới tinh cầu tội phạm đón Liên Nặc, là bởi vì không muốn có người biết Liên Nặc được phi thuyền hoàng gia đưa đi.
Phi thuyền này nhìn có vẻ bình thường, nhưng nội thất lại vô cùng xa hoa, là tiêu chuẩn đồ dùng của hoàng gia.
Dùng từ nguy nga lộng lẫy để hình dung cũng không quá mức. Nhất là đối với một người quen sống trong mạt thế hoang tàn như Liên Nặc, nhìn những thứ này có chút há hốc mồm.
Biểu tình như vậy cũng trong dự tính của Cadiz.
Ông mỉm cười mời Liên Nặc ngồi xuống, rồi gọi người hầu mang lên điểm tâm và đồ uống, sau đó nói: “Tôi là Cadiz, quản gia đứng đầu hoàng thất.”
“Ừm, vừa rồi chú đã giới thiệu rồi.” Liên Nặc mở miệng, cậu đối với cái gì quản gia đứng đầu hoàng thất, cũng không có nhiều hứng thú.
Biểu tình lạnh nhạt của thiếu niên lại một lần nữa ngoài dự tính của Cadiz. Bản thân ông, quản gia đứng đầu hoàng thất, là người luôn bình tĩnh, trấn định, hôm nay ngạc nhiên quá nhiều lần.
Chỉ là, mỗi lần ông đều cố gắng che giấu mà thôi.
“Ngài có biết biết Hình Viêm không?” Cadiz tiếp tục hỏi.
Hình Viêm? Liên Nặc dựa theo ký ức của nguyên chủ nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ, nguyên chủ là một người bình thường vô vị, không có bản lĩnh gì, hắn chưa từng để bụng tới quốc gia đại sự, vì thế, Liên Nặc lắc đầu, rất nghiêm túc hỏi: “Hình Viêm là ai?”