Edit: Thịt
Hương vị của sữa bò và sữa tắm mùi sữa bò đương nhiên là khác nhau, sữa bò vừa ngọt vừa thơm. Địa cầu mạt thế, mọi đồ vật đều bị hủy hoại, tang thi và nhân loại đồng quy vô tận, Liên Nặc sống một mình năm trăm năm, đồ ăn không phải là quả dại thì cũng chỉ là đồ do cậu nấu, cùng lắm chỉ để lấp đầy bụng, thậm chí còn không có mùi vị.
Mà từ khi tỉnh lại, cậu được ăn món ngon, điều này làm Liên Nặc thấy thật thỏa mãn. Cậu cảm thấy tự bạo là quyết định thông minh nhất của mình.
Nhìn gương mặt nhỏ gầy trước mặt lộ ra biểu tình thỏa mãn, Aumont nghi hoặc. Người này, nhìn thế nào cũng là bước ra từ xóm nghèo, làm sao có thể có quan hệ với hoàng thất?
Liên Nặc đang tập trung ăn uống cũng phát hiện ra Aumont đang nhìn cậu. Tuy rằng Aumont đã che giấu dao động dị năng của ông, nhưng Liên Nặc vẫn cảm giác được dị năng của Aumont không tầm thường. Đây là một loại trực giác.
“Cảm ơn.” Uống hết ngụm sữa bò cuối cùng, cắn hết miếng sandwich cuối cùng, Liên Nặc vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, ăn ngon quá.
Thật ra đây là một hành động không sạch sẽ, đối với quý tộc mà nói, hành động này không văn minh, không được thể hiện ra trên bàn ăn. Thế nhưng khi Liên Nặc làm động tác liếm tay, hưởng thụ đồ ăn ngon, Aumont vậy mà lại không thấy phản cảm.
“Ăn ngon không?” Ông mỉm cười hỏi.
Liên Nặc gật gật đầu: “Đây là thứ ngon nhất tôi từng ăn.” Việc cậu không giỏi giao tiếp với người khác cũng không làm ảnh hưởng đến lời khen ngợi này.
Thứ ngon nhất từng ăn?
Aumont cảm thấy buồn cười, đây chỉ là đồ ăn rất bình thường. Nhưng mà Aumont nghĩ đến Liên Nặc là bình dân, đúng là rất ít được ăn những thứ này, ông cũng bình thường trở lại.
“Cậu mới phẫu thuật dạ dày, không nên ăn quá nhiều, trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt đã.” Aumont thu dọn mâm rồi rời khỏi phòng bệnh, nhưng mà khi bước đến cửa, ông quay đầu nhìn Liên Nặc một cái, phát hiện ra đứa bé này vẫn đang nhìn mình, có biểu cảm muốn nói lại thôi. Aumont tốt bụng hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
Dù gì thì đối phương cũng là người mà Cadiz dặn ông phải chăm sóc thật tốt, cũng là người có quan hệ đến hoàng thất.
Liên Nặc gật gật đầu: “Lần sau tôi còn có thể ăn những thứ này không?”
Phụt... Aumont cười ra tiếng: “Đương nhiên có thể.” Ông nhìn đồng hồ, “Bây giờ là 10 giờ sáng, 2 giờ chiều tôi lại mang đồ ăn tới.”
“Cảm ơn.” Liên Nặc cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Không có gì.” Aumont nói rồi xoay người đi.
Sau khi Aumont đi, phòng bệnh chỉ còn lại Liên Nặc. Liên Nặc nhìn thấy có mấy quyển tạp chí, liền lấy thử một quyển, ngồi cạnh cửa sổ đọc.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cậu đương nhiên đọc hiểu tạp chí, nó đang nói về nền kinh tế phát triển của đế quốc. Liên Nặc cảm thấy không thú vị, ném sang một bên, rồi cầm điều khiển bật TV.
Ở địa cầu mạt thế, TV chỉ có trong quá khứ.
Vì cuộc sống chỉ có sinh tồn và giết chóc, ai còn có thể nhàn hạ thoải mái xem TV? Cho nên Liên Nặc chưa từng xem TV.
Nhưng mà dựa vào ký ức của nguyên chủ, cậu biết cái này dùng như thế nào.
Chỉ là, trong nháy mắt ấn vào điều khiển bật TV, TV phát ra âm thanh vẫn là dọa Liên Nặc một chút. Cậu cũng thích ứng rất nhanh sau đó. Cậu chuyển từng kênh một, chuyển đến một kênh nào đó đột ngột dừng lại.
Vì nữ MC trong TV nói: Sau đây là sự kiện Hoàng thái tử Hình Viêm tập kích thuyền hải tặc.
Tim Liên Nặc đập nhanh hơn, cậu nhớ rõ Cadiz đã từng nói, bọn họ dẫn cậu tới là để sinh con cho vị Hoàng thái tử kia, mà người đó hình như tên là Hình Viêm.
Vì thế, Liên Nặc mở to hai mắt nhìn.
Thế nhưng, Liên Nặc nheo nheo mắt, phát hiện ra mình nhìn không rõ. Lúc này cậu mới nhớ ra, nguyên chủ là người cận thị.
Cho nên, cậu đành phải tiến lại gần TV để xem.