Ánh mắt của Tần Vũ dán lên ba kiện vật phẩm. Không gian chi lực tự nhiên cũng đã bao trùm ba kiện vật phẩm đó, Tần Vũ có thể cảm thấy rất rõ khí tức đặc thù của Hồng Mông Linh Bảo.
Tần Vũ cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại.
Ba kiện Hồng Mông Linh Bảo?
Trong chốc lát Tần Vũ bừng tỉnh, nhưng trong lòng trở nên nghi hoặc: "Người có mái tóc trắng bạc này nói thay sư tôn chuyển cho ta ba kiện lễ vật để chúc mừng, lại còn nói mình sắp kết hôn..."
"Vậy là sư tôn của hắn khẳng định lần chiêu thân này mình nhất định giành được thắng lợi? Hơn nữa, hình như mình đâu quen biết nhân vật nào lợi hại như thế đâu."
Vô duyên vô cớ, không quen biết mà lại đem ba kiện Hồng Mông Linh Bảo tặng mình?
......
Thanh niên tóc trắng bạc đó nhìn Tần Vũ chăm chú sau đó cười nhẹ, chỉ ba kiện vật phẩm nói:
- Hạt châu màu đỏ này là Hỏa Nguyên Linh Châu, công hiệu của nó vô cùng kỳ lạ và đặc biệt, Tần Vũ huynh trích huyết nhận chủ rồi sẽ biết được điểm thần kỳ của nó. Đây là quà của sư tôn tặng cho đứa con tương lai của huynh để nó sử dụng.
Tần Vũ không khỏi ngạc nhiên.
Tặng cho con của mình?
Mình còn chưa kết hôn cơ mà. Sư tôn của thanh niên tóc trắng bạc này nghĩ xa thật.
Thanh niên tóc trắng bạc đó chỉ kiện vật phẩm thứ hai, chính là một thanh chiến đao màu đen trên mặt có quang mang đỏ như máu đang lưu chuyển:
- Thanh chiến đao này là "La Vũ đao", đương nhiên là Tần Vũ huynh có thể không cần dùng nó nhưng huynh có thể đem tặng cho vợ tương lai hoặc một thân nhân nào đó sử dụng.
Tần Vũ chỉ biết đứng bên cạnh lắng nghe.
Thanh niên tóc trắng bạc đó chỉ kiện vật phẩm thứ ba:
- Bộ võ phục này là do trước đây không lâu sư tôn tự tay luyện chế cho chuyện cưới hỏi của Tần Vũ huynh, tên là "Tử Lâm vũ y". Chỉ cần vợ của Tần Vũ huynh mặc Tử Lâm vũ y thì trong cả thần giới chẳng có mấy người đả thương được cô ấy.
Toàn bộ tinh thần của Tần Vũ hoàn toàn trong trạng thái kìm nén sự hưng phấn.
Tử Lâm vũ y, một kiện linh bảo có tính phòng ngự!
Tần Vũ tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua loại linh bảo có tính phòng ngự như thế này. Không chỉ công hiệu tốt mà chỉ nhìn cách chế tác cũng cực kỳ hoàn mỹ.
"Ba kiện linh bảo này thuộc cấp độ nào nhỉ?" Tần Vũ thầm thắc mắc.
Chưa trích huyết nhận chủ, chỉ nhìn bề ngoài rất khó để nhận ra cấp độ của ba kiện linh bảo. Tần Vũ hít một hơi, đè nén sự kích động trong lòng. Giờ đây có một vấn đề rất quan trọng.
Rút cuộc là ai tặng lễ vật cho mình!
Không tìm hiểu rõ ai tặng lễ vật cho mình mà cứ thế nhận lấy thì chẳng còn ra thể thống gì?
- Tại hạ Tần Vũ, không biết sư tôn của huynh là...?
Tần Vũ nhìn thanh niên tóc trắng bạc.
Người này cười nhẹ:
- Tần Vũ, thân phận của sư tôn ta huynh không cần hỏi. Đợi đến khi huynh đủ thực lực tự nhiên sẽ biết, lúc đó cũng biết luôn quan hệ giữa ta và sư tôn!
"Quan hệ giữa ta và sư tôn?"
Tần Vũ hoang mang.
Trong đầu Tần Vũ, siêu cấp cao thủ mà hắn quen chỉ có mình Lan thúc.
Nhưng Tần Vũ nhìn không ra thanh niên tóc trắng bạc trước mắt, ít nhất phải là cấp thần vương. Sư tôn của nhân vật như thế có lẽ còn lợi hại hơn Lan thúc nhiều.
Mình có quen với người như thế sao?
- Tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ.
Thanh niên tóc trắng bạc khẽ cúi người sau đó đột nhiên biết mất, chỉ để lại ba kiện vật phẩm lơ lửng trong không trung.
Nói đi là đi?
Tần Vũ nhất thời dở khóc dở cười.
Không để lại tên, thậm chí chẳng thèm lưu lại chút tin tức nào, chỉ đem ba kiện Hồng Mông Linh Bảo quẳng trước mặt mình.
Nhìn ba kiện Hồng Mông Linh Bảo lơ lửng trong không trung, Tần Vũ cười thở dài: - Cũng không thể quẳng chúng ở đây. Một tay vung lên, ba kiện linh bảo bay tới trước mặt Tần Vũ.
"Ba kiện Hồng Mông Linh Bảo này thuộc cấp nào nhỉ?" Tần Vũ ngứa ngáy trong lòng, trích ra ba giọt máu tươi nhỏ vào ba kiện vật phẩm.
Trích huyết nhận chủ coi như là bước luyện hóa đầu tiên.
Thực hiện xong bước này, ít nhất cũng hoàn toàn hiểu rõ được toàn bộ tin tức của ba kiện Hồng Mông Linh Bảo.
Nhưng sau khi biết rõ, toàn thân Tần Vũ phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng, đứng ngây ngốc:
- Cái này, cái này...
Trong cả thần giới thì tám đại thánh hoàng có truyền thừa linh bảo là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, còn đại đa số thần vương cao thủ đều sử dụng vũ khí là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo.
Chỉ có hai, ba người sở hữu Hồng Mông Linh Bảo, chẳng hạn như Tu La thần vương được "Tượng thần" Xa Hầu Viên luyện chế cho.
Nhưng hiện tại...
"Ba kiện, ba kiện..."
Tần Vũ cảm thấy tim đập loạn, phảng phất như sét đánh ngang tai. Vào lúc này Tần Vũ cảm thấy trong đầu ong ong, tốc độ suy nghĩ chậm đến cực điểm.
Nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, cả ba kiện đều là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo!'
Tần Vũ nuốt nước bọt đánh ực, nét mặt cứng đờ, qua một lúc lâu Tần Vũ mới từ từ khôi phục năng lực suy nghĩ bình thường.
- Hô, hô...
Tần Vũ khẽ thở hổn hển mấy cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba kiện Hồng Mông Linh Bảo trước mặt!
"Không ngờ lại là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, tận ba kiện ...!" Tần Vũ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, đầu lấm tấm mồ hôi, quá kinh người đi.
Nếu là ba kiện nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo Tần Vũ đã vô cùng kích động rồi.
Đằng này, ba kiện đều là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, Tần Vũ không phải là kích động nữa mà là kinh khủng!
Nên biết, nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo của cả thần giới cũng chỉ có trên dưới mười kiện, trong đó tám kiện của tám đại thánh hoàng có từ khi thần giới sinh ra.
Xa Hầu Viên luyện chế ra một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo liền được phong là "Tượng thần". Xa Hầu Viên đem kiên linh bảo này tặng cho Tu La thần vương, nhận được sự bảo hộ của ông ấy, không có ai dám động tới.
Có thể nói ...
Một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo xuất thế sẽ làm cả thần giới chấn động.
Nhưng vào lúc này Tần Vũ lại có được ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo ở trên một hòn đảo nhỏ quanh Sơn Hải cung, lại còn lấy danh nghĩa "Chúc mừng hôn lễ" để tặng hắn.
Tần Vũ đột nhiên đem ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thu vào trong thể nội.
Ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, bất kể ra sao cũng không được để đám thần vương của thần giới biết. Nếu bọn họ biết có khi sẽ giết mình để đoạt bảo. Tần Vũ không dám tưởng tượng đến cảnh đám thần vương đó biết được mình có ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thì sẽ như thế nào.
Trừ "Thiên Tôn Linh Bảo" mà thiên tôn sở hữu ra thì nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo là quý giá nhất.
Đem ba kiện Hồng Mông Linh Bảo thu vào trong thể nội, Tần Vũ bình tĩnh hơn, yên lặng suy nghĩ lại toàn bộ quá trình của chuyện này. Tần Vũ đã có tính toán, đồng thời cũng có phán đoán về người tặng lễ vật cho mình.
"Người có thể đưa ra một hơi ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo... ngay cả Tiêu Diêu thiên tôn cũng không có khả năng." Tần Vũ còn nhớ rõ lời Tiêu Diêu thiên tôn.
Tiêu Diêu thiên tôn đã nói vô cùng rõ ràng... Đại sư huynh không nghèo như ông ta và Nhị sư huynh!
Có thể đưa ra một hơi ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thực sự là rất "giàu có". Trên mặt Tần Vũ tràn đầy tươi cười: "Chuyện này trăm phần trăm là có quan hệ với Phiêu Vũ thiên tôn thần bí kia."
Nếu thanh niên tóc trắng bạc kia là thần vương thì sư tôn của hắn chắc chắn là Phiêu Vũ thiên tôn.
"Nếu thanh niên tóc trắng bạc đó là thiên tôn thì có khả năng hắn là Phiêu Vũ thiên tôn, còn sư tôn của hắn?" Tần Vũ nghĩ tới đây thì không dám nghĩ nữa.
Phiêu Vũ thiên tôn đã là người mạnh nhất trong ba đại thiên tôn rồi.
Ông ấy còn có sư tôn không?
"Hy vọng là ta nghĩ bậy."
Tần Vũ cười tự trào, chủ yếu là không có cách nào xác định thân phận và thực lực của thanh niên tóc trắng bạc đó.
Nếu có thể biết được thực lực của thanh niên tóc trắng bạc đó thì mới đoán ra được nhân vật sau lưng hắn.
"Bất kể ra sao... việc này khẳng định là có quan hệ tới Phiêu Vũ thiên tôn."
Tần Vũ cười tự tin. "Lúc tới Phiêu Tuyết thành, ta hoàn toàn có thể nói là được Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng."
Tần Vũ thầm đưa ra quyết định.
"Đầu tiên mình đưa Bích Tuyền hồ lô ra, nếu có thể giành được chỉ tiêu đầu tiên thì tốt, nếu không được thì hãy đưa ra một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo." Trong lòng Tần Vũ vô cùng tự tin.
Tần Vũ thực sự không tin một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo mà không thể thắng được Chu Hiển.
Có được ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, đương nhiên là lòng tin của Tần Vũ tăng lên gấp trăm lần, những ngày còn lại Tần Vũ thoải mái đi dạo trên các hòn đảo chung quanh Sơn Hải cung.
Thời gian trôi đi.
Chớp mắt đám Tần Vũ đã tới Sơn Hải cung gần chín năm.
Tần Vũ bay trên mặt biển, trường bào màu đen bay phần phật, sắc mặt tràn đầy tươi cười: "Sư tôn của thanh niên tóc trắng bạc kia đúng là chuyên gia. Một khi dung nhập Hỏa Nguyên Linh Châu này vào thể nội thì đạt tới cảnh giới thần vương vô cùng đơn giản."
Hỏa Nguyên Linh Châu là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo được sinh ra trong nguồn lửa của cả vũ trụ. Nếu dung nhập luyện hóa nó xong thì có thể dễ dàng khống chế hỏa diễm các cấp, hơn nữa còn dễ dàng dung nhập vào trong "Hỏa chi nguyên" để cảm ngộ vũ trụ pháp tắc vô cùng dễ dàng.
"Đây đúng là lễ vật tốt nhất cho đứa con tương lai của ta." Trong lòng Tần Vũ vô cùng thích thú.
Hắn rất mong đợi đứa con của hắn và Lập nhi.
Còn Tử Lâm vũ y.
Cũng là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, một khi luyện hóa xong khoác lên người thì ngay cả thần vương cao thủ muốn giết người mặc Tử Lâm vũ y cũng vô cùng khó khăn.
"Đem tặng Lập nhi là tốt nhất." Tần Vũ thầm suy tính.
Lòng nghĩ tới chuyện này, trong chốc lát Tần Vũ đã bay tới phía trên Phù Không đảo. Vào lúc này đã có không ít người trên Phù Không đảo, những người tham gia chiêu thân mấy năm nay khổ cực truy tìm nhưng ngoại trừ Tần Vũ ra chẳng có ai gặp được Phiêu Vũ thiên tôn.
Phiêu Vũ thiên tôn muốn gặp ai khẳng định là gặp ngay.
Ông ấy không muốn gặp thì những người đó có nỗ lực đến mấy cũng tìm không ra.
Tần Vũ hạ xuống bên dưới Sơn Hải cung, lúc này hai người Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm đã ở đó. Quanh Sơn Hải cung, kể cả Tần Vũ, đã có mười một người.
- Thiên Lang điện chủ, mấy năm nay huynh thế nào, có tìm thấy Phiêu Vũ thiên tôn không?
Ở đằng xa trước mặt Tần Vũ có ba người đang bàn luận với nhau.
- Đừng nói nữa, mấy năm nay ta chẳng dám lơi lỏng lấy một khắc nhưng mà, ài, thôi đi, Phiêu Vũ thiên tôn đâu phải muốn gặp là gặp đâu.
Thiên Lang điện chủ bất lực than.
Một người khác an ủi:
- Thiên Lang điện chủ, không chỉ huynh mà mấy huynh đệ bọn ta cũng không ai gặp được Phiêu Vũ thiên tôn. Xem ra, chỉ tiêu đầu tiên này không thuộc về Tần Vũ tông sư thì cũng là của Chu Hiển.
Thiên Lang điện chủ gật đầu:
- Bất quá, ta ủng hộ Tần Vũ tông sư. Tần Vũ tông sư dựa vào nghị lực và năng lực leo lên đỉnh Thông Thiên Thai Giai. Ngươi không biết đâu, trong gần nửa năm không biết ta đã thấy Tần Vũ tông sư bị hất từ Thông Thiên Thai Giai xuống bao nhiêu lần đâu.
Lúc này mọi người chung quanh đang bàn luận một số chuyện liên quan tới Phiêu Vũ thiên tôn hoặc việc chiêu thân.
- Tần Vũ, huynh cũng quay lại rồi à.
Khuê Nhân Hầu cười nói:
- Ta cũng mới quay về Sơn Hải cung nửa tháng trước, huynh không gặp được Phiêu Vũ thiên tôn cũng đừng quá để tâm. Ta tới bây giờ vẫn chưa nghe có ai trong mười tám người gặp được ông ấy cả.
Tần Vũ mỉm cười.
Tên Khuê Nhân Hầu này, mình còn chưa nói gì hắn đã cho rằng mình cũng không gặp được Phiêu Vũ thiên tôn. Chính mình đã gặp hay chưa gắp Phiêu Vũ thiên tôn cũng không dám khẳng định, nhưng mà mình đã có được ba kiện lễ vật.
- Đoan Mộc đại ca cũng tới.
Thân Đồ Phàm đột nhiên nói.
Tần Vũ, Khuê Nhân Hầu nhìn theo hướng Thân Đồ Phàm chỉ, Đoan Mộc Ngọc đang phá không bay tới. Đoan Mộc Ngọc liền trực tiếp phi tới cạnh ba người Tần Vũ.
Đợi Đoan Mộc Ngọc đáp xuống, Khuê Nhân Hầu lên tiếng hỏi:
- Đoan Mộc huynh đã gặp được Phiêu Vũ thiên tôn chưa?
Đoan Mộc Ngọc đạm cười lắc đầu.
- Ta không có gặp. Thế còn các ngươi thì như thế nào?
Đoan Mộc Ngọc nhìn về bọn người Tần Vũ.
Khuê Nhân Hầu và Thân Đồ Phàm lắc đầu, mà Tần Vũ chỉ là cười cười. Tần Vũ thật sự không biết nói như thế nào... dù sao, thân phận của ngân phát ngân đồng thanh niên, chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Đoan Mộc Ngọc thấy Tần Vũ cười cười, còn tưởng rằng Tần Vũ không có gặp.
- CHư vị, lưu tại đây phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, hơn nữa khỏang cách "mười năm Chi kỳ" kỳ hạn với Bắc Cực Thánh Hoàng cũng gần đến. Chúng ta nên trở về?
Đoan Mộc Ngọc nhìn về phía mọi người nói.
Tần Vũ, Thân Đồ Phàm, Khuê Nhân Hầu nhìn nhau gật đầu đồng ý.
Lập tức bọn người Tần Vũ trực tiếp bay khỏi Phù Không đảo, hướng phía thần giới lục địa bay đi.