Danh ngạch thứ hai, người thắng là Chu Hiển, tin tức rất nhanh từ Bắc Cực Thánh Hoàng điện truyền bá khắp nơi, cả Phiêu Tuyết thành đều biết được, phàm là những ai tham dự yến hội Bắc Cực Thánh Hoàng, đối với 'Tử Huyền Phủ' của Tần Vũ đều là than thở không thôi, bàn tán qua lại ......
Cho dù như thế đi, cái chính là Tần Vũ không thắng ở danh ngạch thứ hai, điều này làm cho không ít người vì Tần Vũ mà cảm thấy tiếc hận.
Người khác còn cảm thấy đáng tiếc, vì vậy Tần Vũ tự đáy lòng cũng không vui vẻ gì, chỉ là mặt ngoài biểu hiện kiên cường mà thôi. Đi ra khỏi Bắc Cực Thánh Hoàng điện, Phúc bá đã đứng ở bên ngoài chờ đón.
"Phúc bá, chúng ta đi."
Tần Vũ căn bản cũng không nhìn Chu Hiển ở phía sau, trực tiếp mang theo Phúc bá hướng về phía cửa hoàng thành mà đi. Phúc bá cũng biết Tần Vũ tâm tình không vui, cũng không nói tiếng nào.
"Tần Vũ huynh ......" Chu Hiển ở phía sau gọi to.
Nhưng Tần Vũ, Phúc bá hai người vẫn bình thường đi tiếp như trước. Chu Hiển thấy như vậy cũng chỉ lạnh lùng cười cười, không gọi Tần Vũ nữa.
"Đại nhân." Tùy tùng của Chu Hiển bên ngoài cửa điện thánh hoàng điện đến hầu.
Chu Hiển nhìn thoáng qua tùy tùng, liền lạnh lùng nói: "Chúng ta cũng trở về." liếc bóng lưng Tần Vũ phía xa xa, thấp giọng mỉa mai: "tu luyện tốc độ khá nhanh đấy nhưng thực lực mạnh thì có tác dụng gì? Dám so với ta ư?"
Đối với Tần Vũ, trong lòng Chu Hiển vẫn còn rất phẫn hận.
Mấy ngàn năm trước, Tần Vũ bất quá chỉ là một con người, một tiểu nhân vật, trong mắt Chu Hiển, ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng. Nhưng...
Giờ đây, lại làm Chu Hiển cảm thấy áp lực thật lớn giống như đại nhân vật một phương ở thần giới.
Tiến triển quá nhanh, tự nhiên Chu Hiển trong lòng rất khó chịu.
Lần này đánh bại Tần Vũ đúng là làm cho Chu Hiển thống khoái không thôi.
Nhưng nghĩ đến việc, lần này là nhờ phụ hoàng ngấm ngầm trợ giúp đi thỉnh cầu mấy vị thánh hoàng hỗ trợ, mới gian nan đánh bại Tần Vũ. Chu Hiển trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Thật quá khó khăn để đánh bại một nhân vật mà hơn một vạn năm trước, bất quá chỉ là tiểu nhân vật ở nhân giới mà thôi.
"Hừ, tiếp theo, ta nhất định muốn cho Tần Vũ thua mà không hề có nửa câu oán hận." Chu Hiển đi về phía Phích Lịch Phong Mang thôn.
Phiêu vân phủ, trong khách sảnh.
Tần Vũ sau khi ngồi xuống, liền khoát tay nói: "Phúc bá, ngươi lui xuống trước, đừng cho ai đến quấy rầy ta." Phúc bá cung kính khom người thoái lui.
Cả khách sảnh lúc này chỉ có một mình Tần Vũ.
Khách sảnh thật yên tĩnh.
"Trong lúc bình phán, mấy vị thánh hoàng ủng hộ Chu Hiển, rõ ràng là nói dối lòng mình." Tần Vũ chân mày có chút nhíu lại, "Kiện lễ vật khảo nghiệm thứ hai chỉ dùng để đo trình độ dụng tâm, bố trí của Tử Huyền Phủ, cho đến cách luyện chế, lại còn có trang sức phẩm thiên thần khí như vậy chẳng lẽ lại không thể nhìn ra dụng tâm của ta hay sao?"
"Hơn nữa ...... còn không nói chuyện, đường đường Huyền Linh kính cũng đủ so với Cửu phượng quan rồi. Trong lúc bình phán, bọn họ đều không đề cập tới Huyền Linh kính, coi như nó không tồn tại, sợ rằng....bọn họ cũng biết, bọn họ không có cớ để phủ nhận Huyền Linh kính là vật thần kỳ trong thần giới."
Tần Vũ trong lòng cười lạnh.
Các Thánh hoàng ngầm vụng trộm câu kết, Tần Vũ sao lại có thể nhìn không ra?
"Không biết lão tử của Chu Hiển, Tây Bắc Thánh Hoàng xuất ra cái gì để cho mấy thánh hoàng ủng hộ nhi tử của hắn."
Tần Vũ cười khinh một tiếng, trong mắt lãnh ý càng đậm.
Bên ngoài phòng khách là các thị nữ, căn bản không dám tiến đến.
Từ bên ngoài phòng khách, các nàng dễ dàng cảm nhận được khí tức lạnh như băng truyền ra từ khách sảnh, rất hiển nhiên, chính là chủ nhân Tần Vũ giờ phút này đang rất tức giận.
Chúng thị nữ nhìn nhau, trong mắt đều có chút bất đắc dĩ.
Đột nhiên, một thi nữ kinh dị nhìn vào khách sảnh, những thị nữ khác cũng nhìn theo, kinh ngạc phát hiện ...... trong khách sảnh
Vô duyên vô cớ xuất hiện một người. Chỉ là các nàng ở tiền sảnh không thấy ai đi vào.
Thuấn di?
Mấy thị nữ trong lòng chấn động. Người tiến vào phòng khách chẳng phải là thần vương sao?
"Lan thúc, sao ngươi lại tới đây?" Tần Vũ đã thấy Khương Lan xuất hiện ở giữa phòng khách. Lúc này hắn đã thu liễm lại khí tức, rồi đứng lên.
Khương Lan cười lắc đầu nói: "Nhìn hình dáng ngươi vừa rồi, xem ra, ngươi thực sự tức giận."
"Tức giận thì có tác dụng gì? Bất quá là phát tiết lửa giận mà thôi, con còn chưa đạt tới cảnh giới mỉm cười đối mặt với nhục mạ. Trong thánh hoàng điện chỉ có thể nhẫn, chứ về tới nơi đương nhiên phẫn hận trong lòng phải phát tiết rồi." Tần Vũ tùy ý nói.
Khương Lan gật đầu.
"Ta cũng biết. ngươi sẽ không vì việc nhỏ mà không kìm chế được. Ta đến trước là xem ngươi đã bình tĩnh chưa, hai là muốn hỏi ngươi, danh ngạch thứ ba, ngươi có nắm chắc không?" Khương Lan hỏi.
"Danh ngạch thứ ba à?"
Tần Vũ trầm mặc, tự nói với mình.
Tần Vũ hiểu rõ ràng, nếu xuất ra một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tuyệt đối có thể đoạt được danh ngạch thứ ba. Chỉ là hiện nay, hắn chỉ có hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Một cái là Hỏa Nguyên linh châu, một cái là Tử Lâm Vũ Y.
Chỉ là Hỏa Nguyên linh châu này, Tần Vũ muốn chuẩn bị cho hài tử tương lai của hắn và Lập nhi, về phần Tử Lâm Vũ Y, thì chuẩn bị cho Lập nhi. Tần Vũ đều không muốn mang ra ngoài.
Ngoại trừ hai kiện ra, Tần Vũ căn bản kiếm không ra lễ vật có thể đánh bại Chu Hiển.
"Danh ngạch thứ ba, nếu con dùng hết sức, hoàn toàn nắm chặc được." Tần Vũ trả lời.
"Hết sức? Ý ngươi là, ngươi tự mình luyện chế?" Khương Lan dò hỏi.
Tần Vũ gật đầu. Thân là luyện khí tông sư, chính là một lợi thế, không có bảo vật, chính mình có thể luyện chế. Chính là ...... nữ nhân dù có đảm đang nhưng không có gạo thì sao nấu thành cơm được.
Thực lực luyện khí của mình khá mạnh rồi, chỉ cần có các loại tài liệu trân quý, tự mình cũng có thể luyện chế thượng phẩm thiên thần khí. Cho dù trạng thái đạt cao nhất, cũng nhiều nhất có thể luyện chế nhị lưu Hồng Mông linh bảo vũ khí.
Chỉ là, nhị lưu Hồng Mông linh bảo không chắc đánh bại Chu Hiển.
"Tiểu Vũ, sau lưng Chu Hiển chính là Lôi Phạt thành, Lôi Phạt thành là một trong tám đại thánh hoàng của thần giới. Mặc dù nhất lưu Hồng Mông linh bảo chỉ có một kiện, nhưng nhị lưu Hồng Mông linh bảo chắc Lôi Phạt Thành có không ít. Đặc biệt Lôi Phạt thành nắm trong tay quyền quản lý hạ giới, cũng nắm trong tay thông đạo rời khỏi thần giới." Khương Lan cảm thán nói, "Lôi Phạt thành tìm tòi bảo vật trong các vũ trụ không gian, trong số bát đại thánh chính là nơi nắm nhiều bảo vật nhất."
Lôi Phạt thành có địa vị tối cao trong tám đại thánh hoàng...ngoài ra còn có một siêu cấp nhân vật.
Trong Thần giới đại chiến, chỉ có Lôi Phạt thành không bị tạp vào trong. Hơn nữa sau lưng Lôi Phạt thành còn có một vị Lôi Phạt Thiên tôn, địa vị càng trở nên siêu việt.
Lôi Phạt thành, chưởng quản sấm chớp, cũng quản lý thần giới thông đạo xuống hạ giới.
Tần Vũ trong lòng chấn động.
"Không trách được." Tần Vũ đột nhiên nở nụ cười. "Không trách được bọn thánh hoàng vì nể mặt Tây Bắc Thánh Hoàng, phải ủng hộ Chu Hiển."
Khương Lan nghe xong chỉ cười.
Sự tình như vậy, chỉ cần có đầu óc một chút đều có thể đoán được. Dù đoán được thì đã làm sao? Dù sao mấy vị kia đều là thánh hoàng, lời bọn họ nói ra, ai dám phản bác?
"Tiểu vũ, ngươi muốn thắng danh ngạch thứ ba này phải luyện chế được vũ khí, tuyệt đối phải đạt tới nhị lưu Hồng Mông linh bảo ...mà phải đạt tới cực đỉnh. Như vậy, mới có thể nắm chắc thắng được Chu Hiển." Khương Lan nhìn Tần Vũ trịnh trọng nói.
Tần Vũ trong lòng tự nhiên hiểu được.
Để thành thân với Khương Lập, Chu Hiển bỏ ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo nhưng tuyệt đối không xuất ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Cho dù hắn xuất ra ...... Lôi Phạt thành cũng không cho xuất ra.
Cho nên, lễ vật của mình ít nhất phải là nhị lưu Hồng Mông linh bảo hơn nữa phải phải là loại tốt nhất...cái này cũng là dễ hiểu.
"Tiểu Vũ, nếu ngươi không có biện pháp, ta có thể giúp ngươi!" Khương Lan mỉm cười nói.
"Biện pháp gì?" Tần Vũ trong lòng vui vẻ.
Khương Lan mỉm cười nói: "Trong phủ đệ của ta có một cây cổ thiết mộc thụ, cổ thiết mộc thụ địa này lịch sử của nó so với lịch sử thần giới cũng không ít hơn bao nhiêu, ước chừng một ức ức năm tuổi ...... thân và cành của nó có thể dễ dàng luyện chế ra trung phẩm thiên thần khí."
"Đương nhiên luyện chế ra thượng phẩm thiên thần khí cũng không phải việc khó. Cái trân quý nhất chính là 'Thụ Tâm', trong thân mình có ẩn chứa Hồng Mông linh khí, chỉ cần đủ kỹ nghệ cũng có thể luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo."
"Khỏa cổ thiết mộc thụ này, trong thần giới chỉ có một cây duy nhất. Dùng thụ tâm của cổ thiết mộc thụ có thể so sánh với tượng thần Xa Hầu Viên lúc trước, dụng trân quý tài liệu để luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Ngươi hãy dùng cổ thiết mộc thụ chuyên tâm luyện chế đi. Dựa vào kỹ thuật của ngươi ta tin tưởng rằng trong thần giới nhất định sẽ sản sanh ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Luyện chế thành công, danh ngạch thứ ba, ngươi dám chắc thắng lợi."
Tần Vũ sửng sốt.
Nhìn Lan thúc chằm chằm.
"Làm sao vậy?" Khương Lan mỉm cười nhìn Tần Vũ.
"Lan thúc?" Tần Vũ trong lòng cảm thấy xúc động. Cổ thiết mộc thụ đối với Lan thúc rất có ý nghĩa, Tần Vũ cũng nghe nói qua.
Lan thúc lúc trở thành thần vương mới có được khỏa cổ thiết mộc thụ.
Cổ thiết mộc thụ được xem như là bạn với Lan thúc.
Hơn nữa lúc trò chuyện với Lập nhi. Tần Vũ cũng biết được lúc trước Lan thúc mang Sinh Mệnh thần vương Tả Thu Mi chôn dưới tàng cây cổ thiết mộc, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng....
Chỉ là giờ phút này ......
Lan thúc, vì muốn mình đạt được danh ngạch thứ ba, cũng hy sinh cả cổ thiết mộc thụ?
"Lan thúc ......" Tần Vũ con mắt có chút đỏ lên.
Chính mình không phải cũng không có nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hỏa Nguyên linh châu, Tử Lâm Vũ Y, đều là nhất lưu Hồng Mông linh bảo, chỉ là chính mình bỏ không được, nhưng Lan thúc, vì mình, ngay cả cổ thiết mộc thụ - kỷ vật của thúc và người yêu đều bỏ được!
"Ngươi làm sao vậy? Không cần để ý, cổ thiết mộc thụ là của ta, coi như là của Khương gia nhờ ngươi luyện chế thành nhất lưu Hồng Mông linh bảo, cuối cùng cũng cấp lại cho Khương gia. Chỉ là ta mượn tay ngươi đem nó cấp cho đại ca mà thôi. Cho nên, ngươi cũng không cần quá để ý." Lan thúc mỉm cười nói.
Tần Vũ như thế nào không rõ, Lan thúc nói như vậy chỉ là để cho Tần Vũ không cảm thấy có lỗi.
Chỉ là Lan thúc càng nói như vậy, Tần Vũ trong lòng càng khó chịu. Đặc biệt là nụ cười của Lan thúc ......
"Lan thúc, không cần." Tần Vũ hít sâu một hơi.
"Hài tử ngốc, hôn nhân của ngươi và Lập nhi, vô luận như thế nào, ta sẽ không để cho người khác phá hư được. Danh ngạch thứ ba này, ngươi phải thắng. Đã quyết định rồi, ngươi đừng từ chối nữa"
Lan thúc giống như là đang giáo huấn một đứa nhỏ.
"Không."
Tần Vũ lắc đầu, "Con không phải..., mà là nghe thúc nói cổ thiết mộc thụ, con đã nghĩ tới đồ vật tương tự. Con đã có thể nắm chắc thắng được danh ngạch thứ ba rồi."
"Hả?" Lan thúc có chút kinh ngạc liễu, "Đồ vật gì?"
"Phúc bá." Tần Vũ đột nhiên lên tiếng, Tần Vũ là chủ nhân của Phúc bá, Phúc bá đương nhiên cảm ứng được tâm niệm Tần Vũ, lập tức xuất hiện tại khách sảnh.
Khương Lan trong lòng đang đoán, Tần Vũ gọi Phúc bá đến làm gì?
"Lan thúc, theo con đến đây." Tần Vũ quay đầu nhìn Lan thúc nói, tâm ý lập tức linh động.
Khương Lan cảm nhận được không gian dời đi, hắn mặc dù có năng lực chống cự, bất quá hắn cũng không có chống cự ...... quả nhiên như hắn suy nghĩ, đợi đến chung quanh cảnh tượng đã rõ ràng, hắn đã tới Tử Huyền Tinh trên tân vũ trụ.
"Con nói đồ vật đó là ở chỗ này." Tần Vũ chỉ vào một tòa cung điện trên Đông lam sơn.
"Đó là ...... Mê Thần điện?" Khương Lan kinh ngạc nói.
"Đúng vậy." Tần Vũ bước vào Mê Thần điện, thông qua tiền điện, trực tiếp đi tới trong đình viện, Khương Lan cũng đi theo bên cạnh Tần Vũ, hắn cũng muốn nhìn xem, Tần Vũ nói rốt cục là định làm cái gì?
Phúc bá vẫn đi theo bên cạnh Tần Vũ.
"Lan thúc, người biết khỏa thụ này không ?" Tần Vũ chỉ vào khỏa Hồng Đồng thụ to lớn trong Mê Thần điện.
"đây là ...... Hồng Đồng cổ thụ?" Khương Lan nhìn một chút là nhận ra.
"Phải rồi, đây là Hồng Đồng cổ thụ, cũng là thần thụ cùng loại với cổ thiết mộc thụ." Tần Vũ trên mặt tràn đầy tự tin nói.
"Sao nơi này hữu Hồng Đồng cổ thụ?" Khương Lan nghi hoặc nói.
"Phúc bá, ngươi tới nói đi." Khương Lan nhìn về phía Phúc bá. Phúc bá cung kính khom người nói: "Khương Lan tiền bối, Hồng Đồng cổ thụ, chính là năm đó Lôi Bộ thần vương, cũng chính là Lôi Phạt thành thánh hoàng, đã mời lão chủ nhân luyện chế kiện công kích nhị lưu Hồng Mông linh bảo, nên tặng cho lão chủ nhân Hồng Đồng cổ thụ này."
"À ......" Khương Lan có chút gật đầu, "Thụ tâm của Hồng Đồng cổ thụ mặc dù không thể so với Cổ thiết mộc thụ. Thụ tâm này nếu cho luyện khí tông sư, phỏng chừng cũng chỉ luyện chế ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo mà thôi. Dùng một kiện có thể luyện chế ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo thần mộc, trao đổi với một kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo có tính năng công kích. Chu Hoắc tính toán quả không tồi."
Lúc trước Chu Hoắc cũng không có biện pháp gì.
Có tài liệu thì cũng phải có kỹ nghệ chứ. Không có phương cách luyện chế, Hồng Đồng cổ thụ cũng chỉ giống như một cái trang sức phẩm mà thôi.
"Tần Vũ, ngươi nói đồ vật này chính là ......" Khương Lan nhìn về phía Tần Vũ.
"Phải, chính là Hồng Đồng cổ thụ." Tần Vũ vung ống tay lên, chỉ thấy cả không gian xuất hiện một vết nứt, vết nứt xẹt qua Hồng Đồng cổ thụ, đánh bật gốc Hồng Đồng cổ thụ khiến nó ầm ầm ngã xuống!