"Tần Vũ các chủ, ta có việc này muốn đề tỉnh ngươi." Ngôn Tự chân nhân đột nhiên nghiêm túc nhìn Tần Vũ nói.
Tần Vũ lúc này nghe thấy ngữ khí của Ngôn Tự chân nhân tựa hồ có việc gì rất trọng yếu liền kìm chế cơn giận nói: "Không biết Ngôn Tự chân nhân có điều gì muốn đề tỉnh ta, mời chân nhân cứ nói."
Ngôn Tự chân nhân gật đầu nói: "Nghe lời ngươi nói, thân nhân của ngươi là người trong Tần vương triều. Vậy ta hỏi ngươi, phụ thân ngươi là ai? Tần Vũ ngươi có quan hệ như thế nào với hoàng đế Tần vương triều hiện thời? " Ngôn Tự chân nhân không nói thẳng vấn đề mà hỏi ngược lại tần Vũ.
"Hoàng đế Tần vương triều hiện thời là nhị ca ta, vậy ngươi nói phụ thân ta là ai? " Tần Vũ trả lời.
Ngôn Tự chân nhân cười: "Quả nhiên."
Thanh Long không ngờ cũng nói chen vào: "Ngôn Tự, ta biết ngươi muốn nói điều gì. Tần Vũ huynh đệ, chuyện này quả cần phải đề tỉnh huynh đệ, ta lại quên nói ấy chứ."
Tần Vũ nhíu mày. Thanh Long cùng Ngôn Tự chân nhân đều nói như thế, rốt cuộc có chuyện lớn gì sao?
Thanh Long cung chủ, Ngôn Tự chân nhân, có việc gì mau nói ra không cần phải úp úp mở mở như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đáng để các vị thận trọng như vậy, dường như một chuyện rất quan trọng." Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Ngôn Tự chân nhân hỏi: "Tần Vũ, nếu sau này Tần vương triều và các vương triều khác tranh đấu ngươi có phái đại quân Tinh Thần Các giúp đỡ không?"
Tần Vũ cười: "Đương nhiên, nếu như xuất hiện tình huống nguy cấp, giúp đỡ cũng là chuyện thường tình. Ta không thể đứng nhìn người thân của ta âu sầu lo lắng mà ta lại không chút động lòng. Đừng nói đến Tinh Thần Các, bản thân đã có thực lực như vậy đương nhiên phải giúp đỡ người thân."
"Huynh đệ tìm chết." Thanh Long cũng nói.
Tần Vũ sững người, nghi hoặc nhìn hai người.
Thanh Long liền giải thích: "Tần Vũ huynh đệ a, để lão ca nói cho huynh đệ rõ. Bạo loạn tinh hải, chắc huynh đệ cũng đã nghe nói qua. Các tán tiên trong Bạo loạn tinh hải từng hạ một mệnh lệnh, Tiềm Long đại lục là đại lục của phàm nhân, tu chân giả tuyệt đối không được can thiệp vào việc tranh bá giữa các quốc gia phàm nhân."
"Một khi quốc gia phàm nhân, cuối cùng bị tu chân giả thao túng, vậy ....một khi bị phát hiện. Kết cục chắc chắn phải chết." Ngôn Tự chân nhân nghiêm túc nói.
Thanh Long gật đầu tiếp: "Tần Vũ, vị thúc thúc đó của huynh đệ thực lực quả rất mạnh, nhưng mệnh lệnh này của Bạo loạn tinh hải đã có từ vô số năm trước. Đây là quy định do toàn bộ cộng đồng tán tiên đưa ra, Lan thúc của huynh đệ cũng phải thừa nhận quy định này"
Tần Vũ ngẩn người.
" Vậy thượng tiên của các quốc gia hiện tại là sao? " Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Ngôn Tự chân nhân cười nói: "Những kẻ gọi là thượng tiên bất quá chỉ là vài tu chân giả Kim đan kỳ mà thôi. Những người này làm sao biết được việc như thế. Huống chi một, hai tu chân giả đối với đại cục thế giới phàm nhân ảnh hưởng không lớn."
Thanh Long nói tiếp: "Tần Vũ, hãy nghe cho rõ. Mệnh lệnh của các tán tiên chính là không hy vọng quốc gia của phàm nhân bị tu chân giả can thiệp, thao túng. Ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, Tiềm Long đại lục là đại lục của phàm nhân, phải do phàm nhân làm chủ. Ý tứ này, huynh đệ chỉ cần không làm sai là được.
Tần Vũ tức thì minh bạch.
"Thì ra là vậy. Nếu ta phái một số ít thủ hạ bảo hộ thân nhân. Chỉ có tác dụng bảo tiêu, như vậy có xem phạm quy không? " Tần Vũ bất chợt nhìn ra ý nghĩa của mệnh lệnh này.
Thanh Long cười nói: "Đương nhiên không tính. Hãy nhớ huynh đệ đừng trắng trợn đi giết chết hoàng đế hoặc giả thống lĩnh đạo quân tu yêu giả giết đại quân phàm nhân, đừng khống chế đế vương của phàm nhân, như thế không có chuyện gì."
Tần Vũ hoàn toàn hiểu rõ ý đồ thâm bất khả trắc của các tán tiên trong Bạo loạn tinh hải.
Các tán tiên muốn Tiềm Long đại lục chỉ đơn thuần là đại lục của phàm nhân. Phàm những ai phá vỡ quy định này lập tức sẽ chịu sự trừng phạt của họ.
"Chân nhân, hoàng đế Chu Nham của Minh vương triều xin cầu kiến" Một đệ tử từ bên ngoài tiến vào thông báo.
"Chu Nham, cho hắn vào đây" Ngôn Tự chân nhân cười nói.
Tần Vũ cũng quay người nói: "Ngôn Tự chân nhân, Thanh Long cung chủ, ta đi trước." Đã xong chuyện, không quay về còn ở đây làm gì?
"Tham kiến chân nhân." Chu Nham vừa tiến vào chợt nhìn thấy Tần Vũ, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hãi không tin, "Ngươi, ngươi là...hắc bào..."
Tần Vũ nhìn Chu Nham thản nhiên nói: "Không sai, ta chính là hắc bào nhân đó. Hắc bào nhân bắt ngươi hỏi Đông Phương Dụ ở đâu."
Chu Nham dường như rất kinh hãi vì gặp Tần Vũ, sau đó hít một hơi thật sâu áp chế sự sợ hãi, cung kính nói: "Tại hạ Chu Nham, hoàng đế của Minh vương triều, không biết tiền bối là?"
"Ta? " Tần vũ chợt cười cười.
"Tần Chính là nhị ca của ta!"
Thanh âm của Tần Vũ còn vang vọng, người đã biến mất.
"Tần Chính...nhị ca...." hai mắt của Chu Nham trợn tròn, sắc mặt kinh ngạc. Sự kinh ngạc này tuy nhiên có một nửa là giả vờ, nhưng một nửa kia lại là thật. Chu Nham thật không thể ngờ hắc bào nhân lại là huynh đệ của hoàng đế Tần vương triều.
Trong sát na Chu Nham bừng tỉnh, nhìn quanh hỏi: " Người đâu?"
......
Vũ vương phủ.
Sáng sớm Lập Nhi đang cẩn thận tưới hoa, trên khóe môi nở nụ cười tươi tắn.
"Lập Nhi, mới sáng sớm đã dậy tưới hoa, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?" Tần Vũ đi thẳng đến nằm thoải mái lên một chiếc võng làm bằng mây chợp mắt chút, sau đó lại lồm cồm bò dậy.
Lập Nhi vẫn cười cảm thán nói: "Hoa trên Tiềm Long đại lục có rất nhiều loại đặc biệt, những nơi khác đều không có. Huống chi không khí buổi sáng rất tốt. Thật ra nơi phàm nhân cư trú cũng rất tuyệt."
Vậy ở lại đây luôn với ta, dầu sao ta cũng không đuổi muội đi." Tần Vũ cười hì hì nói.
"Được rồi, đừng đùa nữa. Tối hôm qua huynh đi đâu sao cả đêm không về, đi làm chuyện gì?" Lập Nhi nghiêm túc hỏi.
Tần Vũ ngẩn người, nghiêm chỉnh đáp: "Chuyện này, nam nhân ban đêm ra ngoài làm gì, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Những nơi khác của phàm nhân thì không tốt lắm, chứ thanh lâu phải nói làm ăn rất phát đạt. Huống chi những tài tử phàm nhân chúng ta người nào người nấy đều tung hô 'yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu', sau đó ai cũng chui vào thanh lâu. Đây gọi là thời thượng, đêm qua ta cũng đi mở mang một phen."
Lập Nhi che miệng cười: "Huynh còn là 'quân tử hảo cầu' sao? "
"Thế nào, không giống sao? "
"Được rồi, đừng ở đó ba hoa nữa. Đêm qua nhiều tu yêu giả xuất hiện bên ngoài như thế, Huynh cho rằng ta là một phàm nhân không cảm giác được sao? Nói mau, rốt cuộc ra ngoài làm gì? " Lập Nhi hỏi.
Tần Vũ không tiếp tục nằm nữa, mà ngồi dậy uốn người vài cái, sau đó nói: "Ta không giấu muội nữa. Đêm qua ta nói muội đi thăm lão sư. Chẳng qua.... Lão ta đã bị giết, phụ thân và Phong bá bá đều bị địch nhân chặt đứt một tay. Đêm qua ta đi báo cừu." Thanh âm Tần Vũ hơi trầm.
"Báo cừu, kết quả thế nào? " Lập Nhi liền hỏi.
"Diệt tông." Lệ mang trong mắt Tần Vũ chợt lóe.
Lập Nhi nhíu mày hình như đối với việc này có chút không vui nhưng chỉ trong chốc lát thở dài nói: "Được rồi, đã diệt tông phái người ta, thù cũng xem như đã báo. Về đến vương phủ, sao huynh còn đưa ra bộ dạng dọa người đó? "
Tần Vũ bừng tỉnh vội nói: "Xin lỗi."
Ban nãy hắn nhớ lại cừu hận, tự nhiên không khống chế được cảm xúc.
Lập Nhi chỉ cười nói: "Không sao, Tần Vũ, phụ vương cùng Phong bá bá ở đâu? Lúc nào rảnh dẫn ta đi thăm họ. "
"Để làm gì? " Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
"Trị bệnh. Phụ vương ta cùng Phong bá bá đều là tu chân giả, thân thể rất khỏe mạnh. Muội đi trị bệnh gì? "
Lập Nhi bực mình nói: "Đồ ngốc, tay bị đứt không phải là bệnh sao? Tuy phụ vương cùng Phong bá bá huynh bị chặt tay đã qua một quãng thời gian. Những người khác không trị thành công, nhưng ta xuất thủ vẫn có chút hy vọng."
Tần Vũ ngẩn người ra.
"Muội, ý của muội là....tay bị đứt có thể sinh trưởng trở lại? " Sắc mặt Tần Vũ lộ vẻ không thể tin nổi.
Lập Nhi cười rạng rỡ: "Đương nhiên rồi, huynh không thấy dạo trước Yên tử trọng thương cũng do ta trị liệu sao? Đây là thần thông đặc biệt của ta. Ủa, Tần Vũ lẽ nào huynh không muốn phụ vương và Phong bá bá hồi phục. Hừm, vậy thôi bỏ đi."
"Không, không." Tần Vũ vội nói, nhìn bộ dạng Tần Vũ như thế, trong mắt Lập nhi chợt lóe lên một tia tinh ranh.
Đột nhiên Tần Vũ nắm chặt tay Lập nhi bay thẳng về hoàng cung: "Đi, theo huynh đến hoàng cung. Lập nhi, cánh tay bị đứt của phụ vương và Phong bá bá trông cậy vào muội trị liệu." Tần Vũ miệng nói, tốc độ phi hành lại cực nhanh.