Mặt trời dần dần xuống thấp, người trong tửu lâu ngược lại càng đông hơn.
- Tiểu thư, có người đang nhìn người kìa.
Thị nữ áo vàng nhẹ đẩy tiểu thư của mình, khẽ chỉ Tần Vũ mà nói.
- Làm sao vậy, Tư Tư? - Lâm Lâm nghi hoặc nhìn qua, - Hắn không phải là người mà mấy chục năm trước chúng ta đã thấy ở Phong Nguyệt tinh sao?
Lâm Lâm liếc mắt qua liền nhận ra Tần Vũ.
Tư Tư nhíu nhíu mày, nhỏ giọng với Lâm Lâm:
- Tiểu thư, người biết người đó rất lạnh lùng mà.
- Là một cá nhân lạnh lùng, thế làm sao?
Lâm Lâm tràn đầy nghi hoặc.
Tư Tư tiếp tục nói:
- Vừa rồi hắn nhìn người, khi nhìn người... mục quang đó, ừm, nói làm sao nhỉ? rất u buồn, rất thương cảm, tựa như nhìn người thấy tình nhân của mình vậy.
Tư Tư chậm rãi nói.
- Tình nhân?
Biểu tình trên mặt Lâm Lâm cứng lại, lập tức khóc cười không xong trừng mắt với Tư Tư một cái.
- Nha đầu khùng điên này đừng có nói bậy.
- Người ta không có nói lung tung.
Tư Tư phản bác.
- Ta nói ngươi nói lung tung còn không thừa nhận, ngươi đó.
Lâm Lâm mỉm cười. Tư Tư vẻ mặt đau khổ, nàng vừa rồi đích xác nhìn thấy Tần Vũ có loại biểu tình u buồn thương cảm.
- A, người xem biểu tình của hắn hiện tại kìa.
Lâm Lâm nghiêng đầu qua nhìn.
Lúc này Tần Vũ tay trái bưng chén rượu, mục quang thì lại nhìn bầu trời âm trầm bên ngoài lan can, biểu tình trên mặt rất thương cảm.
- Nếu như Hàn thư còn sống...
Tần Vũ trên mặt có một nụ cười khổ, bất kể thế nào, đó cũng là điều không thể.
Lúc này trong đầu Tần Vũ đều là tình cảnh lúc kết giao với Hàn Thư, từ ngày đầu quen biết. Đến khi hai người thành sư đồ, còn có tình cảnh Hàn Thư kể với hắn về người con gái mình thích, cùng với tình cảnh cuối cùng Liễu Hàn Thư thất khiếu lưu huyết mà chết.
Khi chết, nhãn thần không buông đó. Tần Vũ cũng không thể quên được.
Nhãn thần không buông đó, có lẽ không buông được chính là cô ta!
Mục quang Tần Vũ hướng về thiếu nữ áo xanh.
Lâm Lâm lúc này đang nhìn Tần Vũ, thấy Tần Vũ nhìn qua, Lâm Lâm hơi hơi ngạc nhiên nhưng liền rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười gật đầu, Tần Vũ rùng mình liền đó cũng mỉm cười gật đầu.
Sau đó Tần Vũ chầm chậm ăn uống.
Qua không lâu...
- Cô nương, hãy làm bạn đời của ta!
Một thanh âm đê trầm vang lên khắp tửu lâu, người trong tửu lâu khi nghe thấy thanh âm này cảm thấy toàn thân tê dại, đồng thời cả tửu lâu như có thêm một tia huyết tinh khí.
Tần Vũ quay đầu nhìn qua.
Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng trong tửu lâu. Thiếu niên này có mái tóc dài màu huyết hồng, mái tóc dài huyết hồng đó được một sợi dây màu vàng buộc lại, bên hông còn đeo một cây đao.
Lúc này thiếu niên tóc đỏ đang nhìn Lâm Lâm chằm chằm.
- Trơ tráo.
Tư Tư hét lên, trong mắt đầy tức giận.
Thiếu niên tóc đỏ khuôn mặt như không hề nghe thấy tiếng hét của Tư Tư. Mục quang chỉ chằm chằm vào Lâm Lâm:
- Cô nương, ta, Quách Nô, Huyết Ma ma đạo chiến sĩ, khẩn mong nàng có thể làm bạn đời của ta, ta có thể bảo chứng, cả đời này chỉ có nàng làm bạn đời. Tuyệt không bỏ rơi.
Lâm Lâm nhíu mày.
- Ngươi mắc bệnh.
Tư Tư giận dữ mắng.
Lời mắng này của Tư Tư đại biểu cho suy nghĩ của hầu hết những người trong tửu lâu, thiếu niên tóc đỏ này khi không ở đâu lại đòi Lâm Lâm làm bạn đời của hắn, đây đích xác là có chút quái dị biến thái.
- Ngươi.
Thiếu niên tóc đỏ trừng mắt nhìn Tư Tư.
- Câm mồm.
Trong khi nói tay trái vẫn để trên thanh đao bên hông vung lên như thiểm điện, Tư Tư liền không có chút lực đề kháng bị hất qua một bên trong miệng trào máu tươi.
- Ta hỏi lại lần nữa, nàng có làm bạn đời của ta không.
- Ta công lực mạnh hơn nàng, thực lực mạnh hơn nàng, nàng không thể cự tuyệt.
Biểu tình trên mặt Lâm Lâm cứng lại.
- Kẻ yếu dựa vào kẻ mạnh, đó là thiết luật của ma giới chúng ta.
Lời Quách Nô nói như có tiếng đao kiếm.
- Tiểu tử ma giới, đây là Ẩn Đế tinh, địa phương của Ẩn Đế, ngươi không nên quá phóng túng.
Bên cạnh có người nhìn không nổi, một trung niên nhân đứng lên giận dữ hét.
Thiếu niên áo đỏ liếc nhìn người đó một cái:
- Ngũ cấp kim tiên, ngươi không phải là đối thủ của ta. Nếu như còn nói lời thừa, kết cục của ngươi chính là chết.
Trung niên nhân kia bị thiếu niên tóc đỏ trừng mắt nhìn, cảm thấy bản thân như bị tử thân khóa chặt, hắn không hoài nghi, chỉ cần hắn nói thêm một câu, chiến đao của thiếu niên áo đỏ sẽ rời vỏ.
Chỉ một câu nói, trong tửu lâu không còn ai lên tiếng.
Tần Vũ đang nhìn.
Hắn có thể nhìn ra , thiếu niên tóc đỏ này là một Huyết Ma ma đạo cao thủ - tử trong sinh tử bước ra, nhưng cho dù là cao thủ lợi hại hơn nữa, Tần Vũ cũng không cho phép đối phương khi nhục thiếu nữ áo xanh.
Bởi vì... thiếu nữ áo xanh đó là cô gái mà đồ đệ mình đã yêu.
Chỉ là Tần Vũ có thể phán định, thiếu niên tóc đỏ này còn chưa có uy hiếp gì với thiếu nữ áo xanh, nếu như không có gì nguy hiểm, Tần Vũ cũng không xuất thủ. Trừ phi thiếu nữ áo xanh bị nguy hiểm.
- Từ thủ pháp hất thị nữ kia qua một bên mà thấy, thiếu niên tóc đỏ này xuất thủ rất có chừng mức.
Tần Liếc nhìn Tư Tư đã đứng lên đi đến bên Lâm Lâm, Tư Tư chỉ bị thương da thịt mà thôi.
- Tiểu thư, người này quá đáng rồi, chúng ta quay về kêu sư huynh đến giáo huấn hắn.
Tư Tư nói bên tai Lâm Lâm.
- Cơ hội cuối cùng, nàng có nguyện ý thành bạn đời ta không.
Thiếu niên tóc đỏ tròng mắt phát lạnh.
Tính tình Lâm Lâm có tốt hơn lúc này cũng nổi giận:
- Quách Nô, ngươi là người trong ma giới, nhưng ta là người trong tiên giới, ở ma giới ngươi có thể cường hành yêu cầu người khác làm bạn đời của ngươi. Nhưng ta là người trong tiên giới, thì không thể tiếp nhận điều này.
Lâm Lâm chỉ cầu thành tửu lâu:
- Ngươi đi ngay cho ta, ta không muốn thấy loại người như ngươi.
Trên mặt thiếu niên tóc đỏ đột nhiên có một nụ cười tự nhủ:
- Chuyện lạ. Chuyện lạ, người trong tiên giới này quả nhiên giống như sư tôn nói, thực không đơn giản, thực phiền phức.
- Sư tôn nói tại Ẩn Đế tinh cần lễ độ một chút, xem ra lễ độ cũng vô dụng à, vẫn là dùng thủ đoạn của ma giới là hữu dụng nhất.
Miệng thiếu niên tóc đỏ nói rồi, tay phải trực tiếp chộp tới Lâm Lâm
Lâm Lâm biến sắc.
Tại một bên luôn yên tĩnh quan sát Tần Vũ trong mắt loé hàn quang.
- Phanh!
Thanh âm quyền đầu chạm nhau nghe trong trẻo.
Thiếu niên tóc đỏ lùi liền hai bước, xong liền nhìn chằm chằm hắc bào nam tử mới xuất hiện đột ngột.
- Oanh!
Sau một hồi lặng im, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm. Cuồng phong bắt đầu nổi lên, làm cho các bức họa trong đại tửu lâu không ngừng rung lắc, mà tấm hắc sắc trường bào trên người Tần Vũ cũng theo gió bay phần phật
Trong lôi điện loé sáng, thiếu niên tóc đỏ nhìn thấy rõ khuôn mặt lãnh tuấn.
Tần Vũ đối với Quách Nô lạnh lùng cười.
- Cô nương. Người có biết một người tên gọi Liễu Hàn Thư.
Tần Vũ đột nhiên phát thanh.
- Hàn Thư, người biết Hàn Thư sao?
Trên mặt Lâm Lâm lộ ra sự vui mừng,
- Tiên sinh, người biết Hàn Thư phải không, người có thể nói với tôi Hàn Thư chàng hiện tại đang ở đâu không? Cầu người đó.
Lâm Lâm trên mặt tràn đầy lo lắng.
- Cô nương cùng Hàn Thư có quan hệ gì?
Tần Vũ nhẹ nhàng hỏi.
- Ta... ta, không, không có quan hệ gì.
Lâm Lâm có chút xấu hổ.
Tần Vũ trên mặt có một tia cười khổ.
Hắn đã nhìn ra, Lâm Lâm cùng đồ đệ Hàn Thư của mình đã có chút một tình cảm mông lung, chỉ là hai người còn chưa phát triển đến giai đoạn biểu lộ với nhau.
- Đồ đệ ngốc à.
Tần Vũ cảm thấy cả con tim thu lại. Rất đau, thực sự rất đau.
Cảm tình còn chưa bắt đầu, nhưng Hàn Thư đã thực sự vĩnh viễn không thể bắt đầu. Cho dù đáy lòng thiếu nữ này cũng yêu thích hắn.
- Tiên sinh, người có thể nói cho tôi biết Hàn Thư chàng ở đâu không?
Lâm Lâm cúi đầu, e thẹn hỏi. Trong khi hỏi nàng ko có chú ý đến biểu tình của hồng phát thiếu niên. Giờ phút này ở đáy lòng nàng chỉ có bóng hình nam nhân thuần phác tại Phong Nguyệt tinh năm xưa
- Hàn Thư, nó đã chết rồi.
Tần Vũ vô tình nói ra.
Lâm Lâm tựa như bị lôi điện đánh trúng, cả người ngây ngốc ra.
- Tên đầu đen, ngươi tránh ra, ta không muốn cùng ngươi vô duyên vô cớ chiến đấu.
Thiếu niên tóc đỏ lúc này phát thanh, thiếu niên tóc đỏ có thể cảm nhận được áp lực mà người trước mặt gây cho hắn.
- Tiên sinh, người gạt tôi phải không?
Trên mặt Lâm Lâm nặn ra vẻ tươi cười, tràn đầy khát vọng nhìn Tần Vũ,
- Hàn Thư chàng là người tốt như vậy, công lực ngay thiên tiên cũng chưa đến, ai lại giết chàng? Chàng ngay cả người công lực thấp cũng không khi dễ, lòng chàng thiện lương như vậy, ai lại nhẫn tâm giết chàng? Tiên sinh, người nhất định gạt tôi.
Lúc này Lâm Lâm vẫn khó có thể tiếp nhận kết quả Tần Vũ mang đến.
- Ta không có gạt cô, ta là sư tôn của Hàn thư, còn Hàn Thư nó cũng vì ta mà chết.
Tần Vũ lạnh lùng nói, nhưng nếu như tử tế nghe, còn có thể nghe ra trong thanh âm Tần Vũ có sự rung động.
Biểu tình trên mặt Lâm Lâm tái nhợt đi.
Nhưng qua một lúc chỉ còn đau khổ cười cười
Tần Vũ quay đầu nhìn thiếu niên tóc đỏ:
- Vị cô nương này là cô gái mà đồ đệ ta yêu thích, ta tuyệt không cho phép người nào khi dễ nàng ta.
- Hàn Thư chàng thích ta?
Lâm Lâm nghe Tần Vũ nói, trên mặt ngược lại có một tia hồng nhuận.
Tay phải thiếu niên tóc đỏ từ từ bạt xuất chiến đao từ trong vỏ ra, đó là một thanh chiến đao sắc bén, nhưng khi bạt xuất ra một cỗ huyết tinh khí tức đậm đặc từ trên chiến đao toả ra, căn bản không thể tưởng tượng phải giết bao nhiêu người mới khiến chiến đao có huyết tinh khí tức khủng bố như vậy.
- Ta bất kể là ai, ta đã chấm nàng rồi. - Thiếu niên tóc đỏ nhìn Lâm Lâm, - do vậy, nàng là của ta "Quách Nô", kẻ nào cản ta, chết.
Tần Vũ nhìn Quách Nô, mục quang lạnh lẽo.
- Hô!
Tần Vũ trường phát tung bay, giờ phút này, Tần Vũ và thiếu niên tóc đỏ gần như đồng thời xuất thủ. Bình thường đã nhanh, đặc biệt khi đạt đến 'Hắc Động chi cảnh', thân hình phiêu hốt không để lộ một chút khí tức, Hắc Động chi lực so ra càng tinh tuý hơn Ám Tinh chi lực.
Thiếu niên tóc đỏ, Quách Nô, bát cấp ma vương!
Tần Vũ, Hắc Động tiền kỳ, thể nội năng lượng công kích lực gần bằng lục cấp kim tiên.
Chỉ nghe thấy một tràng âm thanh liên tục không dứt.
Hai đại cao thủ chém giết lẫn nhau, không ngờ không để lộ ra một điểm khí kình, bình thường cao thủ cấp độ này chiến đấu e là đã khiến kiến trúc xung quanh đều bị huỷ diệt không còn một mảnh, nhưng Tần Vũ cùng Quách Nô chiến đấu, không ngờ bàn ghế trong tửu lâu đều không chút tổn hại.
Hai người tách ra.
- Tốc độ thật nhanh.
Quách Nô nhìn Tần Vũ chòng chọc.
- Ngươi phản ứng cũng rất nhanh.
Tần Vũ trong tay nắm một thanh đoản kiếm.
Đây là một thanh đoản kiếm cấp độ cực phẩm tiên khí, đối phó với người trước mắt, còn chưa đáng động dụng thần kiếm Phá Thiên.
- Ta có thể rõ ràng nói với ngươi, ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu như người còn tiếp tục vô lý như vậy, ta sẽ không lưu tình mà giết ngươi.
Tần Vũ biết bản thân còn nhiều thủ đoạn chưa dùng, vừa rồi chỉ là đơn giản dựa vào tốc độ và một thanh tiên kiếm mà thôi.
- Nói mạnh miệng lắm.
Quách Nô cười lạnh.
Liền đó hai mắt Quách Nô bất ngờ đỏ rực lên, "Bồng!" Một cỗ khí kình cuồng mãnh từ toàn thân Quách Nô toả ra tứ phía, nhất thời cả tửu lâu theo tiếng bồng hoá thành từng mảnh nhỏ, khách nhân trong tửu lâu đã sớm bỏ chạy, còn Lâm Lâm và Tư Tư đã tới con đường từ xa nhìn qua.
Tửu lâu dưới chân Quách Nô hoá thành từng mảnh nhỏ, nhưng bản thân Quách Nô thì vẫn ở tại vị trí ban đầu, vẫn đứng giữa không gian.
Tần Vũ cũng vậy.
- Không biết điều.
Tần Vũ lạnh lùng cười.
Diễm Huyền chi giới - trọng lực lĩnh vực!
Đang chuẩn bị công kích Quách Nô đột nhiên nhận ra một cỗ trọng lực khủng bố đến cực điểm, tựa như một hòn núi khổng lồ cao đến không thể với tới nện lên người hắn, thân thể lập tức rơi xuống.
- Bồng!
Tần Vũ chân phải vung mạnh lên, hoá thành một đạo hồ tuyến, như cương thiết vô tình đạp lên đầu Quách Nô, "Bồng!" Cả đầu Quách Nô bị vặn vẹo quái dị, cả người bị đá bay đi.
- Cút.
Tần Vũ trong không trung Đông Tinh thành, hướng đến Quách Nô ở đằng xa quát lạnh.
Hắn biết một cước giản giản đơn đơn thì giết không được Quách Nô, hắn đã thủ hạ lưu tình rồi! Nhưng mà... "Hát!" cùng với một tiếng rống giận dữ, Quách Nô từ đằng xa lại bay tới lần nữa, trạng thái điên cuồng.
- Trọng lực lĩnh vực?
Quách Nô xoa khoé miệng, huyết quang trong mắt nổi lên, trên mặt lộ ra nét tàn nhẫn.
- Không biết lượng sức!
Tần Vũ trong lòng chân chính dâng lên sát ý, hắn lúc đầu còn cho rằng Quách Nô này thái quá thuần phác, là loại người từ nhỏ kinh nghiệm qua giết chóc. Do vậy thủ hạ lưu tình, nhưng nhìn thấy biểu tình trên mặt Quách Nô, Tần Vũ biết... Quách Nô này đã hoàn toàn nhập ma rồi, lấy giết chóc làm trò vui.
Quách Nô hai mắt đỏ rực, mái tóc dài đỏ như máu tung bay.
Tay nắm chiến đao, Quách Nô vẽ một đạo ánh sáng tới bên thân Tần Vũ.
Tần Vũ lần này không còn lưu tình.
Diễm Huyền chi giới - trọng lực lĩnh vực.
Hắc Diễm Quan chi giới và Bạch Diễm Quân chi giới sau khi dung hợp, Diễm Huyền chi giới này có thể thi triển ra "Song trọng lực lĩnh vực", vừa rồi Tần Vũ thủ hạ lưu tình chỉ sử dụng một trọng lực lĩnh vực mà thôi.
Song trọng lực lĩnh vực kịch liệt hạ xuống, khiến cả người Quách Nô cơ nhục xương cốt đều kêu lên một trận "lách cách".
- Làm sao có thể? Trọng lực lĩnh vực của hắn làm sao có thể mạnh như vậy?
Trong sự khó tin của Quách Nô, một thanh âm lạnh nhạt truyền đến.
- Chết đi.
Quách Nô chỉ cảm thấy một trận run rẩy phát ra từ linh hồn, liền đó cả người ý thức mơ hồ không rõ, hắn tại giây phút cuối cùng của sinh mệnh, chỉ là nhìn thấy một cặp mắt băng lãnh.