Khương Phạm thanh âm lãng thanh tiếp tục vang lên,
Thân Đồ Phàm lập tức đứng lên, đi đến giữa đại điện.
- Chư vị Thần Vương, ta bỏ cuộc.
Thân Đồ Phàm cũng bỏ cuộc.
Thân Đồ Phàm trong khi quay về chỗ ngồi, còn nháy mắt cười với Tần Vũ. Tần Vũ cũng cảm giác được. Thân Đồ Phàm ngược lại rất vui vẻ, dù sao lần chiêu thân này, hắn cũng không muốn, là do phụ hoàng bắt buộc mà thôi.
Khuê Nhân Hầu tự động đi lên:
- Chư vị Thần Vương! Lễ vật của Tần Vũ huynh đã mang ra, ta tự thấy không bằng. Tốt nhất là không nên thi thố để khỏi phải xấu hổ, ta cũng xin bỏ cuộc!
Khuê Nhân Hầu cũng nói vậy.
Khuê Nhân Hầu là một Điện chủ của Phiêu Tuyết thành, kỳ thật hắn cũng có nhị lưu Hồng Mông linh bảo, chính là do Khương Phạm ban cho. Hắn như thế nào có thể xuất ra lễ vật trân quý?
- Ngươi lui ra.
Khương Phạm mỉm cười nói. Hắn tự nhiên hiểu rõ thuộc hạ của mình.
Mười bảy người ứng thí đều đã nêu ý kiến, lần dâng lễ vật thứ ba này diễn ra vô cùng kỳ lạ. Mười sáu trong số mười bảy người đã tự động rút lui, chỉ có duy nhất Tần Vũ dâng lễ vật
Kết quả đã rõ ràng.
- Tần Vũ huynh, chúc mừng!
Khuê Nhân Hầu trong khi đi xuống đại điện, đi ngang qua Tần Vũ cười nhẹ nói. Tần Vũ mỉm cười.
Khương Phạm đứng lên, nhìn mọi người nói:
- Chư vị, bây giờ xem ra không cần bình phán nữa.
- Mười sáu trong số mười bảy người đã rút lui, muốn bình phán cũng không được a...ha ha
Hỏa Diệm sơn Tây Cực Thánh Hoàng cũng cười nói.
Khương Phạm gật đầu nói:
- Chư vị, ta sẽ tuyên bố kết quả.
Các Thần Vương đều gật đầu. Khương Phạm nhìn xuống đám đông, dõng dạc tuyên bố:
- Lần tranh danh ngạch thứ ba này. Tần Vũ đoạt được.
- Tạ Thánh Hoàng bệ hạ.
Tần Vũ đứng lên.
Hơn nữa cây trường tiên trong tay cũng bay về phía Khương Phạm. Lẽ dĩ nhiên, có được danh hiệu thứ ba rồi thì lễ vật này phải thuộc về ông ta.
- Chiêu thân ba danh ngạch đã định. Trong hai danh ngạch Tần Vũ đoạt được, một danh ngạch thuộc về Chu Hiển. Hai người đó có một người sẽ trở thành tế tử của ta. Ngày mai, hai vị hãy đem danh sách liệt kê sính lễ, giao lại cho Thánh Hoàng điện. Ta sẽ căn cứ danh sách sính lễ cùng với biểu hiện trong quá trình chiêu thân của hai vị, sẽ là căn cứ cho quyết định cuối cùng!
- Người chiến thắng sẽ phải dâng lên đủ sính lễ theo danh sách. Người thua thì tất nhiên không cần!
Khương Phạm đạm cười nói. Khương Phạm coi như không có lòng tham. Chỉ là nhìn xem danh sách, cũng không trực tiếp bắt hai người dạng lên sính lễ.
- Ngày mai, các ngươi đưa danh sách. Sau mười ngày ta sẽ ở Thánh Hoàng điện, chính thức tuyên bố ai là người trở thành con rể của ta, phu quân của Lập Nhi!
Phía dưới Tần Vũ, Chu Hiển cùng đưa mắt nhìn nhau.
- Mười ngày! Chỉ còn mười ngày nữa!
Tần Vũ trong lòng thầm nói. Sau mười ngày, Tần Vũ sẽ công khai cưới Khương Lập!
Sau đó mọi người uống rượu nói chuyện với nhau. Sau khi yến hội kết thúc, Tần Vũ mới thoát ly khỏi mọi người, đi ra khỏi Bắc Cực Thánh Hoàng điện.
Tại cửa Hoàng Thành...
- Tần Vũ!
Chu Hiển lần này rời khỏi Thánh Hoàng điện sớm hơn Tần Vũ. Hắn ở cửa thành lẳng lặng đợi Tần Vũ.
Chu Hiển muốn làm gì đây?
Tần Vũ mỉm cười nhìn Chu Hiển:
- Chu Hiển huynh! Ta thấy huynh sớm rời khỏi Thánh Hoàng điện, nguyên lai là đợi ta. Không hiểu huynh có chuyện gì quan trọng vậy?
- Không có gì, chỉ là muốn chúc mừng huynh thôi!
Chu HIển cười nói, lập tức dò hỏi:
- Dám hỏi huynh, huynh định đưa sính lễ là cái gì?
Biết người biết ta, mới có thể chắc chắn thắng.
Đây là chuyện mà Chu Hiển muốn hỏi? tần Vũ nhẹ nhàng nói:
- Sính lễ như thế nào, trong lúc nhất thời còn chưa quyết định được? Chẳng biết sính lễ của Chu Hiển huynh ra sao?
- Việc đó ta còn phải thương nghị với phụ hoàng một chút.
Chu Hiển cũng không trả lời.
Tần Vũ trong lòng cười lạnh. Sính lễ dám chắc là phải được quyết định từ sớm. Dù sao ngày mai cũng sẽ đưa danh sách sính lễ. Chu Hiển trả lời còn phải về thương nghị với phụ hoàng, rõ ràng là cố ý từ chối trả lời.
- Thế thì Chu Hiển huynh trở về thương nghị cho tốt, ta cũng không phụng bồi nữa!
Tần Vũ xoay người trực tiếp rời đi.
Chu Hiển nhìn thái độ coi thường của Tần Vũ, không khỏi có một trận tức giận, cười lạnh một tiếng rồi dẫn thuộc hạ rời đi.
Về đến phủ Phiêu Vân phủ, Tần Vũ, Hắc Vũ, Hầu Phí ba huynh đệ cùng ngồi lại với nhau.
- Đại ca, sính lễ của huynh thật sự là một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí, có dọa người quá không? Phỏng chừng khi huynh đưa danh sách như vậy Bắc Cực Thánh Hoàng cũng không dám tin.
Hầu Phí thầm nói.
Hắc Vũ cũng gật đầu nói.
- Hầu tử nói đúng, Bắc Cực Thánh Hoàng cũng không nhất định tin tưởng huynh có một trăm vạn hạ phẩm thiên thần khí.
Tần Vũ cười.
Một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí! Nếu danh sách sính lễ này là thật phỏng chừng trong đáy lòng Bắc Cực Thánh Hoàng dám chắc không hoàn toàn tin tưởng.
Dù sao, tất cả các tài liệu trân quý của thần giới cộng lại cũng không đủ luyện chế một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí.
Bắc Cực Thánh Hoàng bọn người cũng không biết, chính mình luyện chế hạ phẩm thiên thần khí, bất quá chỉ sử dụng một ít tài liệu thông thường mà thôi.
- Một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí, đó là quyết định trước đây, còn giờ thì ta quyết định lại rồi.
Tần Vũ ra vẻ thần bí nói.
Hầu Phí, Hắc Vũ đều nhìn Tần Vũ.
- Danh ngạch thứ ba này, đạt được tương đối dễ nhàng. Trước đây định chuẩn bị sử dụng vạn Liễu quyền trượng, nhưng mà vẫn chưa dùng đến. Cho nên ta quyết định sính lễ đó là Vạn Liễu quyền trượng.
Tần Vũ mỉm cười nói.
Tần Vũ làm việc gì đều cố cho hoàn mỹ.
Một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo là sính lễ. Trong quá trình chiêu thân, Tần Vũ và Chu Hiển biểu hiện đều giống nhau, phỏng chừng đều có thể là người chiến thắng cuối cùng.
Huống chi trong quá trình chiêu thân Tần Vũ đã giành được hai danh ngạch, Chu Hiển thì chỉ có một, giờ đây sính lễ của mình là nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Còn có lý do nào mà không thắng?
Ngày thứ hai...
Tần Vũ một mình đến Thánh Hoàng điện, vừa mới đến cửa thì bị thị vệ ngăn lại.
Thiên thần thị vệ cũng nhận ra Tần Vũ, lúc này cung kính nói:
- Tần Vũ đại nhân, Thánh Hoàng bệ hạ có lệnh, tờ liệt kê sính lễ của đại nhân và Chu Hiển đại nhân, chỉ cần giao cho tại hạ là được. Tại hạ sẽ trao tận tay tới Thánh Hoàng bệ hạ. Thánh Hoàng bệ hạ dặn từ hôm nay đến ngày thứ mười công bố kết quả, Bệ hạ không gặp bất kỳ ai. Như thế mới là công bằng!
Tần Vũ trong lòng giật mình..
Bất quá tần Vũ cũng cảm thấy buồn cười. Không gặp mình và Chu Hiển, như thế có thể xác định công bằng ư?
Tần Vũ lật tay lấy ra một kim sắc quyển trục trao cho thiên thần thị vệ. Thiên Thần thị vệ khom người:
- Tần Vũ đại nhân, tại hạ sẽ trao cho Thành Hoàng bệ hạ!
Tần Vũ nhẹ gật đầu, đứng lại chỗ cửa Thành Hoàng điện. Không gian lực bao trùm Thánh Hoàng điện, cẩn thận giám thị gã thiên thần thị vệ.
Tuy Tần Vũ biết đây là Thánh Hoàng điện, thiên thần thị vệ tuyệt đối không dám giấu diếm danh sách sính lễ.
Nhưng muốn giành được thắng lợi trong cuộc chiêu thân, Tần Vũ không cho phép xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Phải tận mắt nhìn thấy tờ liệt kê danh sách sính lễ được trao tận tay Bắc Cực Thánh Hoàng mới yên tâm.
Dưới không gian lực, Tần Vũ nhìn rõ Bắc Cực Thánh Hoàng đã nhận tờ liệt kê sính lễ, lại còn giở ra xem tỉ mỉ. Tần Vũ quan sát kỹ, thấy khuôn mặt Khương Phạm đầy vẻ hài lòng.
Trong tờ liệt kê sính lễ của Tần Vũ, có tên của nhất lưu Hồng Mông linh bảo Vạn Liễu quyền trượng.
- Ồ! Tần Vũ huynh đã đến rồi a.
Thanh âm Chu Hiển đột nhiên vang lên. Tần Vũ quay đầu nhìn lại, Chu Hiển đang mỉm cười đi tới.
Thiên thần thị vệ cũng vừa ra tới cửa Thánh Hoàng điện, thấy Chu Hiển vội nói ngay:
- Chu Hiển đại nhân. Thánh Hoàng bệ hạ có lệnh...
Thiên thần thị về đem những lời đã nói với Tần Vũ nhắc lại một lần nữa với Chu Hiển.
Chu Hiển khẽ cau mày, nhìn thiên thần thị vệ, đồng thời lại nhìn sang Tần Vũ.
Tần Vũ đạm cười một tiếng:
- Chu Hiển huynh, đây là Thánh Hoàng điện, huynh còn sợ thiên thần thị vệ lừa gạt?
Chu Hiển nhìn thiên thần thị vệ, hừ lạnh một tiếng rồi mới lấy kim sắc quyển trục trao cho thiên thần thị vệ.
- Chu Hiển huynh tựa như đang lo lắng cho tờ liệt kê sính lễ. Lẽ nào huynh cho rằng còn hi vọng chiến thắng?
Tần Vũ khinh thường nói. Chu Hiển tự nhiên cảm thụ được.
Còn Tần Vũ trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy nghi ngờ.
Nếu như Chu Hiển không còn hy vọng nào, việc gì phải dâng tờ liệt kê sính lễ? Chính là không biết được sính lễ của hắn là gì...
Chẳng lẽ có thứ so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo trân quý hơn?
Cứ cho lễ vật của Chu Hiển cũng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì với hai danh ngạch giành được, Tần Vũ cũng sẽ là người chiến thắng. Vì vậy mà hắn mới cố ý dùng lời khinh thường Chu Hiển, xem gã tỏ thái độ như thế nào.
- Ta không hi vọng là chiến thắng ư?
Chu Hiển nhìn Tần Vũ, liếc mắt một cái. Không thèm để ý đến lời châm chọc của Chu Hiển.
- Rốt cuộc thì Chu Hiển đã dâng lên cái gì? Chẳng lẽ cố ý ra vẻ tự tin?
Tần Vũ không dám suy đoán gì nhiều. Hắn không thể nghĩ ra lý do, tại sao đến bước này rồi Chu Hiển lại vẫn tin rằng sẽ chiến thắng?
Tần Vũ và Chu Hiển đã giao ra danh sách sính lễ.
Còn lại vài ngày, tất cả mọi người đều lẳng lặng đợi chờ Bắc Cực Thánh Hoàng tuyên bố. trong khoảng thời gian Thánh Hoàng điện không tiếp kiến bất cứ ai.
Trong Lôi Phạt thành.
- Phụ hoàng, Bắc Cực Thánh Hoàng sau khi xem danh sách có tuyển con là con rể không?
Chu Hiển cũng không có tự tin.
- Danh sách sính lễ của Tần Vũ không chừng chính là nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Chu Hoắc trầm ngâm:
- Hiển nhi, không nên nóng nảy. Nếu sính lễ của Tần Vũ thực sự là nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì sính lễ của chúng ta có tác dụng hay không cha cũng chỉ có ba thành nắm chắc.
Chu Hoắc nhíu mày nói:
- Bất quá, đây cũng là biện pháp cuối cùng. Dù sao ba danh ngạch con chỉ đoạt được một.
Chu Hiển nhẹ gật đầu.
Sau mấy ngày nữa Bắc Cực Thánh Hoàng điện sẽ công bố kết quả. Thắng lợi cuối cùng thuộc về ai, giờ phút này không ai dám chắc trăm phần trăm.
Một ngày dài như một năm, Tần Vũ bây giờ có loại cảm giác này. Thời gian trôi qua rất chậm. Đáy lòng tần Vũ luôn lo lắng. Đặc biệt thái độ và lời nói của Chu Hiển khi dâng tờ liệt kê sính lễ, càng làm cho Tần Vũ không yên.
- Lẽ nào Chu Hiển còn có thủ đoạn lợi hại?
Tần Vũ trong lòng thầm đoán.
- Không, không thể! Vô luận thế nào, ta nhất định phải thắng!
Tần Vũ đứng lên, không gian lực phát ra.
Không gian lực của Tần Vũ có thể bao trùm mấy trăm dặm phương viên.
Phiêu Vân phủ và Mộc phủ khá xa nhau, nhưng vẫn nằm trong phạm vi không gian lực.
- Không có Thần Vương giám sát!
Tần Vũ không gian lực bao trùm, nhất cử nhất động của thần vương đều được giám sát.
Tần Vũ đứng dậy, thuấn di đến Mộc phủ.
- Ô, tiểu Vũ!
Khương Lan ngồi trên bờ hồ quay đầu nhìn lại:
Tần Vũ lúc này đang từ cửa đình viện bước tới:
- Lan thúc!
Mặt Tần Vũ lúc này có chút đỏ hồng.
- Làm sao vậy?
Khương Lan vẫn bình tĩnh.
Nói đoạn lại bật cười:
- Được rồi, ta hình như không có phát hiện ngươi bước vào đại môn của Mộc phủ. Như thế nào lại đột nhiên đến đây?
Tần Vũ không có hứng thú nói chuyện này.
- Lan thúc, không nói chuyện này nữa! Hai, ba ngày nay con rất lo lắng. Nhớ tới vẻ mặt của Chu Hiển khi dâng tờ danh sách sính lễ, con nghĩ nhất định hắn còn có chủ bài. Con muốn nhờ thúc giúp đến Thánh Hoàng điện thăm dò xem thế nào? Nếu Bắc Cực Thành Hoàng thiên vị Chu Hiển thì thúc nói Thánh Hoàng bệ hạ hãy ra điều kiện, con sẽ tận lực đáp ứng!
Đến lúc này Tần Vũ đã có chút hoảng loạn.
- Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Khương Lan quay về đối với Tần Vũ cười nói.
- Ưu thế của ngươi đã rõ ràng, chớ có quá lo lắng!
Tần Vũ chỉ có thể cười khổ.
Bao nhiêu năm nay, vì muốn cùng Lập Nhi ở chung một chỗ, hơn nữa trong suốt quá trình chiêu thân, Tần Vũ đã cố hết sức mình. Nếu thua, hắn sẽ phải làm gì đây?
Bức bách mình đi đến tuyệt lộ?
Nhìn vẻ mặt Tần Vũ, Khương Lan đành nhượng bộ:
- Được! Ta sẽ đích thân đến Thánh Hoàng điện một chuyến. Ta và đại ca sẽ nói chuyện.
Trong lòng Tần Vũ lúc này mới có chút an tâm:
- Cám ơn Lan thúc, làm phiền thúc nữa rồi.
Tần Vũ trong lòng cũng có chút áy náy, có điều nếu chuyện này nếu không thể sáng tỏ, hắn thực không yên được.