Đang đánh thật thống khoái, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên nhận thấy được có vật gì vọt đến, hắn cũng không vội quay đầu lại, quay người nhấc chân quét tới "phanh" một tiếng, chỉ thấy con ngựa nhỏ bắn ra ngoài.
Dược Thiên Sầu sừng sốt, con ngựa nhỏ giãy dụa bò lên khỏi mặt đất, lại hướng Trần Phong đang quyền đấm cước đá phóng tới.
"Con ngựa chết tiệt, ăn Nhân Sâm của lão tử còn dám trợ Trụ vi ngược, cút mẹ ngươi đi." Dược Thiên Sầu lại một cước đá bay con ngựa, giải vây cho Trần Phong.
"Dừng tay." Bạch Hồ khẽ kêu một tiếng, bóng người lập tức xuất hiện ngay trước mắt ba người. Bạch Hồ đã mở miệng, Dược Thiên Sầu và Trần Phong cũng không dám tiếp tục động thủ, hai người hùng hùng hổ hổ đứng sang một bên, Bạch Hồ chỉ gọi dừng tay chứ không dừng miệng.
Con ngựa nhỏ lại lúc lắc đứng lên, lung lay lảo đảo chạy tới cọ đầu vào người Quan Vũ, cái miệng nhỏ nhắn cắn góc áo xanh nhẹ nhàng kéo kéo.
"Hắc! Con ngựa này thật đúng là chịu đánh, dù là ngựa trưởng thành cũng không chịu được hai cước của ta, xem ra ăn Nhân Sâm của lão tử cũng không uổng phí, hắc, có điểm thông linh tính, tuổi còn nhỏ đã biết hộ chủ." Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói với Trần Phong.
Trần Phong liên tục đáp: "Đúng vậy, đúng vậy."
Bạch Hồ lập tức liếc mắt nhìn hai người, hai người cười hắc hắc câm miệng.
Thấy Bạch Hồ tới, Quan Vũ mặt mũi bầm dập rốt cục yên tâm đứng lên, vuốt vuốt ba chòm râu dài bị rối tung, phủi phủi vết chân dính đầy bụi trên áo, ai oán nhìn hai người hành hung, hắn cũng biết mình có sai trước, điều khác chưa nói, chỉ lầm bầm: "Lão đại, ngươi đánh ta cũng thôi, thế nào ngay cả con ngựa nhỏ như vậy cũng không buông tha."
Hắc! Một người một ngựa này thật là có chút ý tứ, Dược Thiên Sầu cười mắng: "Mẹ nó, là ngựa của ngươi trọng yếu hay chúng ta trúc cơ trọng yếu, bệnh tâm thần, lười dông dài với ngươi, hai ngươi thu thập một trăm phần linh thảo luyện chế Trúc Cơ Đan chuần bị cho tốt, ngày mai lão đại ta sẽ bắt đầu luyện đan."
"Thực sự!" Trần Phong vui mừng nói. Quan Vũ cũng đã quên chuyện vừa bị đánh, hưng phấn mở to hai mắt nhìn.
"Ân! Trong khoảng thời gian này rốt cục tìm được một địa phương thích hợp luyện đan, có thể bắt đầu rồi." Dược Thiên Sầu cười nói. Hắn cũng không nói ước hẹn ba ngày lần trước là bởi vì chính kỹ thuật không đủ, lại nói dối là còn chưa tìm được địa phương luyện đan cho tốt. Về phần chịu nhiều đau khổ để học luyện đan, hắn lại càng không nói, nói ra thật sự có tổn hại uy nghiêm của một lão đại.
Hai người gật đầu, không nói hai lời chạy đi chuẩn bị linh thảo. Con ngựa nhỏ cũng khấp khiễng chạy theo Quan Vũ.
Dược Thiên Sầu nhìn thấy mà tê răng, cười mắng: "Con ngựa chết tiệt."
Chiếc cổ thon dài trắng nõn của Bạch Hồ nhẹ nhàng xoay qua, nhìn hắn nói: "Theo ta được biết, tu vi Luyện Khí kỳ muốn luyện chế linh đan cũng không dễ. Ngươi thực sự học xong?"
"Xem lời của tỷ tỷ, tỷ cũng không nhìn là đệ đệ nhà ai, chút việc nhỏ ấy há có thể làm khó được ta, tự nhiên thật sự học xong." Dược Thiên Sầu có chút ít tự hào nói.
Bạch Hồ quay đầu lại, nhìn biển hoa mênh mông bát ngát, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Lô hỏa rất vượng, tu vi của ngươi bất quá chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, vì học luyện đan, thần thức sợ rằng ăn không ít khổ đi! Đống thượng phẩm linh thạch đã thiếu đi không ít." Bằng tu vi của nàng, ở trong phương viên này thiếu vật gì tự nhiên không thể gạt được nàng.
Thống khổ khi thần thức thụ thương mấy người biết, tuy rằng vượt qua, nhưng hiện tại Dược Thiên Sầu ngẫm lại trong lòng còn sợ hãi, mất tự nhiên cười cười, phóng mắt nhìn biển hoa, nói sang chuyện khác: "Tỷ tỷ, tỷ xem hoa tươi trong Kim Châu rực rỡ, phong cảnh thực sự không tệ, ta luôn luôn gọi là Kim Châu, thật là có điểm khó đọc, nếu không tỷ tỷ đặt cho nó một cái tên đi!"
Bạch Hồ nhẹ lắc đầu, mái tóc trên trán buông dài xuống tai, chậm rãi nói: "Ta đặt không được, đệ đệ tài hoa hơn người, ngươi đặt đi!"
Ta tài hoa hơn người? Dược Thiên Sầu tự mình hiểu lấy, bất quá cảm giác được mỹ nữ khen thật tốt, làm tâm tình cũng tốt lên. Giang rộng hai tay như đón lấy biển hoa, nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, mở mắt nói: "Ờ phương tây xa xôi, có một thế giới lý
Tưởng trong truyền thuyết, gọi là ô Thác Châu mong muốn Kim Châu có một ngày cũng có thể trở thành truyền thuyết, trở thành thế giới lý tưởng, tỷ tỷ xem có thể gọi là ô Thác được không?"
"Ô Thác Châu?" Bạch Hồ tinh tế thưởng thức một phen, vùng lông mày lơ đãng cau lại, nói thật ra nàng cũng không nghĩ tên này có gì dễ nghe, hơn nữa còn có điểm là lạ, nhưng nàng gật đầu, nhìn biển hoa tràn đầy hương thơm, mỉm cười nói: "Thế giới lý tưởng sao? Mong muốn có thể binh tĩnh trôi qua mãi như vậy, đây là thế giới lý tưởng của ta, nghe theo lời đệ đệ nói, gọi là Ô Thác Châu đi!"
Dược Thiên Sầu cười cười, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi: "Tỷ, tỷ có tên không?"
Bạch Hồ vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, quay đầu lại ánh mắt lâm vào mê man, một màn xưa cũ chợt hiện lên trong đầu...Thư sinh tự mình dùng cây đao điêu khắc cây trâm, trên tay đã chảy máu, màu đỏ nhàn nhạt trên cây trâm là máu của hắn, hắn dùng tay áo vừa chùi vừa lau, nhưng màu đỏ kia tựa hồ vĩnh viễn lau không ra. Thư sinh vui tươi hớn hở giờ ra cây trâm chạy tới, cười nói: "Bạch nhi, nàng xem, đây là do ta tự tay làm cho nàng, nào, để ta cài cho nàng nhé." Kỳ thực toàn bộ quá trình hắn điêu khắc nàng đều nhìn thấy. Mang theo cảm kích, nàng ngượng ngùng gật đầu, bới lên mái tóc tùy ý cho hắn gài trâm cho nàng. Thư sinh ngắm nghía một phen, cười nói: "Bạch nhi, thật là đẹp mắt. Bạch nhi, ta đặt cho nàng một cái tên nha!" Nàng mừng rỡ nhìn hắn gật đầu. Thư sinh nhìn cây trâm cài đầu trên mái tóc, lại thoáng trầm ngâm nói: "Nàng gọi là Bạch nhi, ta gọi nàng là Bạch Kinh Nương, thế nào? Thích không?" Nàng trọng trọng gật đầu nói: "Thích." Thư sinh thỏa mãn nở nụ cười...
Đã qua hơn hai trăm năm, thư sinh đã mất từ lâu, cây trâm cài đầu cũng đã thất lạc trong cuộc chiến kịch liệt lần đó tại kinh thành, cũng không tìm lại được nữa. Có thể thật sự là một hồi Uyên trơng Hồ Điệp Mộng, là mộng cũng nên có một ngày tỉnh lại.
Đã nên thức chưa? Có thể ta đã tỉnh rồi? Bạch Hồ nhẹ thở một hơi, trong mắt hiện lên một thần tình tuyệt biệt, nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng bên cạnh chờ đợi, nhẹ lắc đầu than thở: ""Có lẽ từng có đi! Thời gian lâu, quên rồi, không nhớ gì cả!"
Dược Thiên Sầu sửng sốt, người này thật sống lâu quá biến thành một chuyện phiền toái, dù ngay tên của mình mà cũng quên. Hắn sờ sờ mũi cười nói: "Dù sao hôm nay đã đặt tên cho Kim Châu, tỷ, hay ta cũng đặt một tên cho tỷ nhé?"
Bạch Hồ nhẹ nhàng "ân" một tiếng, xem như là đồng ý.
Trọng trách trong người a! Nhất định phải lấy một cái tên xứng với gương mặt diễm lệ của nàng. Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi tới lui vài vòng, họ Bạch thì đương nhiên, nhựng gọi là gì đây? Càng cố sức nghĩ, càng không nghĩ ra được, qua hồi lâu, đầu sắp nổ ra, nhưng không nghĩ ra được chút gì.
Lẽ nào gọi là Bạch Mỹ Lệ hay Bạch Phiêu Lượng? Nếu như nói ra hai tên này, chính mình cũng xem thành kẻ ngu ngốc luôn. Dược Thiên Sầu thống khổ lắc đầu, nhìn biển hoa chấp chờn, thầm nghĩ Bạch Tiên Hoa không biết nàng thích hay không đây.
Lặng lẽ, xấu hổ nhìn về phía tuyệt đại giai nhân thở dài, ách...linh quang trong óc chợt lóe, kiếp trước trong truyện thần thoại thuật lại có một yêu tinh cũng từng tu luyện ngàn năm, có gương mặt đẹp lại si tình, nhưng đó là một con xà tinh.
Dược Thiên Sầu thống khổ rên rỉ một tiếng, không phải nói lão tử tài hoa hơn người sao? Lẽ nào tài hoa của lão tử chỉ để đạo văn? Phiền muộn a!
"Tỷ, ta nghĩ một cái tên không biết tỷ thích hay không, Bạch Tố Trinh, tỷ xem thế nào? Nếu không được để ta nghĩ tiếp." Dược Thiên Sầu bổ sung nói: "Tố của mộc mạc, trinh của trung trinh, Bạch Tố Trinh."
Xem ra nàng không thích! Dược Thiên Sầu nghĩ mất mặt, ngẫm lại chợt bừng tỉnh hiểu ra, hận không thể tát vào mặt mình, thực sự là ăn no kiếm chuyện, không có việc gì nhắc tới chữ trung trinh, người ta thật vất vả lãng quên quá khứ, đây không phải cố ý nhắc nhở nàng sao.
"Tạ ơn đệ đệ, sau này gọi ta là Bạch Tố Trinh." Thanh âm Bạch Hồ trộn lẫn trong hương hoa nhàn nhạt bay tới. Dược Thiên Sầu ngạc nhiên...
PS: Ô Thác là một thế giới không tưởng, được ấn hành bằng tiếng latinh vào năm 1516. Theo tên tây phương là Utopia - địa đàng trần gian. Trong xã hội lý tưởng này, con người đều hăng say lao động, của cải thuộc về cộng động, những thói hư tật xấu đều không còn...
Hẳn là tác giả đang muốn hướng về một thế giới hòa bình như vậy.