Tinh Thần Châu

Chương 469: Chương 469: Bắt cóc






Kinh biến đột nhiên phát sinh, làm cả nam lẫn nữ trên tường cao phát lên tiếng kêu sợ hãi khắp bốn phía, vô cùng kinh khủng! Vốn có mấy người muốn bay lên, cũng đột nhiên bị cỗ liệt hỏa nổ tung bức bay xuống dưới. Có người hô lớn: "Cẩn thận, lừa này tà môn, ôn độ cực cao." Mẹ nó! Đó không gọi là cao đâu, Thanh hỏa trên người lão tử mới gọi là cao, có cơ hội cho các ngươi nếm thử. Dược Thiên Sầu trốn ở góc tối quan sát động tĩnh. "Cháy rồi, cháy rồi, mau cứu lửa a!" Thanh âm kêu loạn vang lên bên tai không dứt. Chung quanh phủ thừa tướng là nhà quan và nhà bách tính, cửa sổ đều bị đẩy ra, không ít nam nhân để trần cánh tay nhìn liệt hỏa đang bao trùm phủ thừa tướng, cả kinh đến trợn tròn mắt há hốc, trong đầu toát ra bốn chữ "thiên hỏa phủ xuống". Bỗng nhiên, trên tường cao truyền đến tiếng nổ "bang bang", thanh âm như sóng gầm biển rộng. Hai mắt Dược Thiên Sầu khép hờ, chỉ thấy trên tường cao bắn lên sóng nước tận trời, sau đó đè xuống biển lửa đánh tới. "Lý lý ba lạp..." Thanh âm nước xối vào lửa nóng kêu xèo xèo nhất thời vang lên trên không trung, nước lửa tương giao, lập tức bốc lên vụ khí lất phất, sương vụ mang mang. Lại thêm mấy tiếng "bang bang" vang lên liên tiếp, sóng nước tận trời một đạo tiếp một đạo, rốt cục đem liệt hỏa đánh xuống từ trên không trung hòa tan bảy tám phần. Rất hiển nhiên đang có vài người cùng nhau xuất thủ, Dược Thiên Sầu có chút phiền muộn, nhà kẻ có tiền thật tốt, đánh giá bên trong nhà chắc có ao hồ gì đó, có cao thủ mượn dùng hồ nước dập tắt lửa, phá hủy sự hứng trí của hắn. Bất quá thời gian chỉ thoáng qua, cũng không phải chặn được toàn bộ liệt hỏa, dù sao đây không phải ngọn lửa tầm thường, nhưng vẫn còn hỏa hồng sáng lạn lọt lưới bốc lên trên tường cao. Rốt cục để trong lòng hắn cũng thư thái hơn một chút, bằng không đêm hôm khuya kho ắc chạy tới phóng hỏa không công quay về a. "Có người chết cháy! Mau cứu lửa a." Tiếng kêu sợ hãi bên trong bắt đầu vang lên, hơn mười bóng người từ trong hơi nước bắn ra, vọt đến phòng ốc xung quanh, có hai đạo bóng ảnh phóng lên cao, lên tới trên không, yên lặng nhìn chăm chú vào bốn phía. Không phát hiện được nhân vật gì khả nghi, án theo bọn họ phỏng chừng, người nháo sự chỉ sợ là đã thừa dịp đại hỏa ngăn trở mà thừa cơ bỏ chạy. Nếu như thực sự tới tìm thù, chỉ sợ hiện giờ đã đánh nhau khốc liệt. Ngay cửa lớn phủ thừa tướng, cả nam lẫn nữ thất kinh chạy ra một đống lớn, mỗi người lòng còn sợ hãi nhìn bên trong phủ đang cháy sáng rực. Lúc này không biết từ nơi nào có một đại đội quan binh chạy tới, đều chạy ào vào bên trong phủ cứu hỏa. Một lát sau, vài tên tu sĩ dìu một trung niên nhân sắc mặt sầm xuống cùng vài nữ nhân và hài tử vây quanh ở giữa, hộ tống đi ra ngoài. Lập tức có một đại đội nhân mã vừa tới lại đem trong ngoài ba tầng vây quanh bọn họ ở giữa, đồng dạng cũng là hình dạng như bảo hộ. Dược Thiên Sầu còn đang hoài nghi người này chính là thừa tướng, bỗng nhiên nghe hắn la lớn: "Truy tìm cho ta, đem người phóng hỏa tìm ra cho ta." giọng nói dị thường phẫn nộ. Lời kia vừa thốt ra, lập tức để cho Dược Thiên Sầu xác nhận thân phận của hắn. Bất quá thừa tướng kia thoạt nhìn chỉ chừng bốn mươi tuổi, tuổi tác như vậy mà có thể làm thừa tướng thì quả thật là không đơn giản, nếu không có chút bối cảnh sợ rằng không thể trèo lên nổi cái vị trí đó. Tu sĩ đứng trên cao có chút không biết phải làm sao, người có thể phóng ra lửa như thế này khẳng định phải là tu sĩ, chỉ sợ đã sớm chạy, ai lại chờ hắn đi truy bắt, huống chi mênh mông biển người đi đâu mà bắt? Nhưng đám quân sĩ vẫn phải nghe lệnh hành sự, lập tức sơ tán ra các ngả đường lục soát. Ánh mắt Dược Thiên Sầu âm thầm lóe lên, muốn tìm kiếm Lục Vạn Thiên, chính hắn đang cùng đám tu sĩ canh giữ bên cạnh gia đình vị thừa tướng, hơn nữa khắp bốn phía còn có hơn mười tu sĩ. Xem ra muốn một mình đi bắt trộm gà thật có điểm quá sức, không có biện pháp, chỉ đành dùng phương án dự bị, mạnh bạo mà thôi. Một đám quân sĩ vọt tới chỗ ẩn thân của Dược Thiên Sầu lục soát, những quân sĩ này chỉ tìm một lần liền đi. Khi Dược Thiên Sầu lại xuất hiện thì trên người đã mặc bộ y phục dạ hành, trong hẻm nhỏ ngoại trừ hắn, đồng dạng cũng xuất hiện năm mươi hắc y nhân bịt mặt, chia thành hai nhóm đứng dán sát vào hai bên tường.

Dược Thiên Sầu chỉ chỉ gia đình viên thừa tướng đang được vây quanh, làm ra thủ thế tốc chiến tốc thắng. Hắn vốn định tìm Lục Vạn Thiên tính sổ là xong, thế nhưng đã sử dụng đặc chiến đội, nếu không tìm chút phí lên đài là không thể được. Vị thừa tướng này có thể được nhiều tu sĩ bảo hộ như vậy, nước luộc (tiền chuộc) nhất định sẽ rất béo, chuần bị bắt cóc rồi tính toán sau. Đội trưởng cấp tốc ra chỉ thị cho đội viên phía sau, tiếp đó nhìn Dược Thiên Sầu làm ra thủ thế "Ok". Dược Thiên Sầu hơi gật nhẹ đầu, năm mươi bóng người cấp tốc từ trong hẻm nhỏ bắn ra, trực tiếp hướng gia đình thừa tướng đang được tầng tầng thủ hộ phóng đến. "Bất hảo!" Tu sĩ đứng trên cao khắp bốn phía nhất thời phát sinh một trận kinh hô, đều hung hăng phóng xuống, nhưng vừa giao thủ liền không kịp hối hận, ngay cơ hội bỏ chạy cũng đều không có... Đám người này đại khái chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ hoặc Kết Đan kỳ, dù là Nguyên Anh kỳ cũng không nhiều lắm, cho nên đều không phải đối thủ của năm mươi đội viên đặc chiến đội Độ Kiếp kỳ. Hơn nữa đội viên đặc chiến đội từ trước tới nay luôn chú ý tổ hợp công kích, đối thủ có yếu cũng lấy hai đánh một, trừ phi ở dưới tình huống thực sự không có biện pháp mới chịu chơi trò đấu tay đôi mà thôi. Quang mang lóe lên loạn xạ, lại thêm thanh âm phách lý ba lạp một trận rối loạn, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, chỉ trong vài nhịp hô hấp đã giải quyết được bảy tám phần. Trên cao vang lên hai tiếng huýt sáo dài, mang theo bóng người rất nhanh nhào xuống, mười tên đặc chiến đội nhảy dựng lên không, cùng hai người bay xuống cuốn lại cùng nhau, sau đó bên trong phủ lại vang lên tiếng huýt sáo khác, lại có hai người rất nhanh bay ra. Không nói một lời, đội viên đặc chiến đội lại có mười người lập tức bay tới phụng bồi, chơi trò lấy nhiều đánh ít! "Bắn cung!" Trong quân sĩ bảo hộ gia đình thừa tướng, có một gã tướng lĩnh vung kiếm phát lệnh, hơn trăm cung tiến thủ liền lạp tức giương cung cài tên. Nhưng cung còn chưa kéo tròn, hơn mười thanh phi kiếm liền nhanh như thiểm điện vọt tới giảo sát bọn chúng ngay lập tức. Chỉ còn nhìn thấy tay chân bị chém cụt bay ngang trên không trung, thanh âm kêu cha gọi mẹ vang lên liên miên không dứt. Quân sĩ chung quanh làm gì từng đánh trận kiều này, cả đám sợ đến tè ra quân, ném binh khí chạy trối chết. Những gia đinh quan viên và nhà dân chung quanh, thì đã sớm đóng chặt cửa, sợ bị liên lụy tới mình. Mười tên đặc chiến đội viên trên không trung rất nhanh đã giải quyết xong hai gã Độ Kiếp sơ kỳ, lập tức thiểm nhấp vào bên trong phủ thừa tướng, giúp đỡ mười tên đội viên khác đánh hai vị Độ Kiếp trung kỳ. Ba mươi cao thủ Độ Kiếp kỳ còn lại hợp sức vây tới, Lục Vạn Thiên và vài tên tu sĩ sợ đến sắc mặt trắng bệch, không còn dám ra tay, thừa tướng nhìn một đám hắc y nhân chung quanh quát: "Các ngươi rốt cục là ai? Không ngờ dám hướng phàm nhân bình thường hạ thủ, chẳng lẽ không sợ toàn bộ tu chân giới cộng tru sao?" Đám nữ nhân cùng hài tử chen chúc cùng một chỗ cũng khóc thành một đoàn. "Ít nói nhảm nhí, nếu như không có tu sĩ bảo hộ ngươi, lão tử còn lười động tới ngươi." Dược Thiên Sầu rất nhanh nhảy tới, chỉ vào vài tên tu sĩ quát: "Mau bó tay chịu trói, bằng không giết chết không tha."

Không ai dám hoài nghi tính chân thực của những lời này. Vài tên đặc chiến đội viên bay tới, cấp tốc phong bế đan điền mấy người này, sau đó cả thừa tướng lẫn gia quyến cùng bị đánh bất tỉnh, lại trực tiếp oanh phá một vách tường nhà dân, một đám Người liền bay vào bên trong. Sau khi Dược Thiên Sầu tiến vào nhà dân, lại lập tức chạy đi ra, tường cao đối diện truyền đến tiếng đánh kịch liệt. Hắn nghĩ thật kỳ quái, hai mươi đặc chiến đội viên vì sao tới bây giờ còn chưa giải quyết xong hai người? Họ cũng không phải cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Còn dây dưa xuống dưới, rước lấy cao thủ sẽ phiền phức. Hắn xuất ra một thanh phi kiếm, ngự kiếm bay lên tường cao phủ thừa tướng, nhìn tới, lập tức thầm kêu một tiếng khó trách. Chỉ thấy hai lão gia kia tụ cùng một chỗ, trong đó một người trong tay cầm một cái chén, cái chén phiếm ra quang mang màu lục, hình thành hộ thể bảo cương màu lục sắc. Hai mươi đặc chiến đội viên phóng xuất phi kiếm thay phiên cuồng kích, nhưng thủy chung không phá được hộ thể bảo cương, trong tay đối phương hiển nhiên là một pháp bảo phòng ngự cao cấp. Một lão giả phẫn nộ quát: "Các ngươi rốt cục là người phương nào? Vì sao phải tập kích phủ thừa tướng? Chẳng lẽ không biết bối cảnh của phủ thừa tướng hay sao?" Nhìn hình dạng của hắn, hiển nhiên là cũng chỉ dám trốn bên trong chửi mắng, phỏng chừng đã bị đặc chiến đội viện đánh cho sợ rồi. "Tránh ra!" Dược Thiên Sầu bay tới, đặc chiến đội viên liền lách ra một lỗ hổng. Dược Thiên Sầu cũng không dài dòng, hai tay áo vung lên, trong tay áo lập tức bắn ra hắc sắc phi kiếm âm sâm. Hai lão giả cả kinh, bị tình cảnh Dược Thiên Sầu đồng thời ngự nhiều phi kiếm như vậy làm cho hoảng sợ, quét mắt nhìn hộ thể bảo cương liền yên tâm. Một lão giả cười lạnh nói: "Không nên phí công vô ích, chỉ là phi kiếm... Lời còn chưa nói xong, "phốc phốc phốc", tiếng vỡ vụn vang lên, hắc sắc phi kiếm nhanh chóng xuyên qua hộ thể bảo cương màu lục. Thân thể hai gã lão giả nhất thời bị bắn thành tổ ong vò vẽ, máu chảy thành dòng... Ánh mắt hai người khó thể tin nhìn nhau, trong ánh mắt dâng lên bi ai. "A..." Trước khi chết hai người cùng ngửa mặt lên trời phát sinh một tiếng bi thương, lập tức ngẫ xuống chết không nhắm mắt. Trong hoàng cung đại viện Đại trơng quốc, trong một tòa lầu các hẻo lánh, một ánh đèn chấp chờn, hai gã tố bào lão giả đang chơi cờ. Bên cạnh còn có một gẫ lão giả đang xem hai người đánh cờ, vừa nhìn vừa nói: "Trận lửa vừa rồi cũng không biết là ai làm, không ngờ dám chạy tới chỗ tôn tử của m Bách Khang nháo sự." Một gẫ lão giả có nốt ruồi đen trầm ngâm nói: "Ngươi mặc hắn là ai, tử tôn của m Bách Khang đông đảo, không ngờ lại xếp tôn tử vào trong Đại trơng quốc làm thừa tướng, thật sự là có điểm quá mức, có người đến gây nháo cũng tốt." Hắn lại đặt xuống một quân cờ.

Một lão giả lại vuốt chòm râu trắng nhìn chằm chằm bàn cờ nói: "Không có biện pháp, m Bách Khang có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, so với sư phụ càng cao hơn một tầng. Hắn mặt dày tìm sư phụ, sư phụ lại không thể từ chối, chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng." Lão giả quan sát bên cạnh cười khổ nói: "Ta chỉ sợ gặp phải chuyện gì thôi, sẽ liên lụy đến trên đầu chúng ta." Lời này của hắn vừa nói xong, liền chợt nghe trong trời đêm truyền đến hai tiếng huýt gió thê lương mà bi thảm hùng hậu, sắc mặt ba người đại biến, lão giả vừa nói ngạc nhiên: "Hai gã thiếp thân tu sĩ bảo hộ tiểu tử kia đã xảy ra chuyện?" Ba người nhìn nhau, lập tức cùng phát ra một tiếng huýt sáo dài, không quản bàn cờ, ba đạo nhân ảnh cấp tốc biến mất trong bóng đêm... Dược Thiên Sầu nhặt lên cái chén đã mất đi quang hoa trên mặt đất, vừa ném vào túi trữ vật liền nghe được xa xa truyền đến ba tiếng huýt sáo dài, nghe thanh âm đang dùng tốc độ cực nhanh bay tới. Sắc mặt hắn hơi đổi lập tức phất tay nói: "Đi mau, hình như cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ tới." Hắn dẫn một đám người cấp tốc xẹt qua tường cao, chui vào trong lỗ hổng của nhà dân đối diện...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.