Vãn Lan Phong ở trên lầu nghe được đầu óc mơ hồ, Lộng Trúc rõ ràng biết
Dược Thiên Sầu đang ở chỗ này, vì sao nói không biết, hắn nghiêng đầu
nhìn Dược Thiên Sầu chờ giải thích. Dược Thiên Sầu cười khổ, nếu ai cũng biết hắn đang ở chỗ này, có kéo dài xuống dưới cũng không còn ỹ nghĩa,
nên rời khỏi cửa sổ...
Tử Y đứng phía dưới không được câu trả lời thuyết phục, lại không tiện ngay trước mặt nhiều người ép hỏi sư phụ,
nên nói với Phù Dung: “Đi, chúng ta đi vào tìm. ”
“Không cần tìm! ” Dược Thiên Sầu từ trên thang lầu bước xuống tới.
Tử Y hưng phấn hô: “Tên lừa gạt. ” Kết quả làm gương mặt Dược Thiên Sầu
đen thui, không ngờ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy gọi hắn là tên
lừa gạt, làm mặt mũi hắn phải bỏ đi đâu.
May là Phù Dung ôn nhu
động lòng người, chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, lập tức làm gương mặt hắn khôi phục lại dáng tươi cười. Hắn đờ hai vai Phù Dung hào hảo nhìn kỹ
một chút, nhàn nhạt cười nói: “ờ nơi đó có khỏe không? ”
Vẻ mặt Phù Dung rạng rờ gật đầu: “Tốt. ”
“Vậy là tốt rồi, sau đó trò chuyện với nàng. ” Dược Thiên Sầu buông tay nàng ra, Phù Dung dạ một tiếng, ngoan ngoãn đứng một bên. Tràng diện nhu
tình nhàn nhạt trước mắt, lại làm cho không ít người ước ao không thôi.
Lộ Nghiên Thanh không biết từ lúc nào cũng đã tới bên cửa sổ, đang yên
lặng chăm chú nhìn xuống phía dưới, Vãn Lan Phong nghiêng đầu nhìn
nàng...
Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn về phía Bách Mị Yêu Cơ, đang
muốn đi đế, Tử Y đột nhiên bước ra chặn lại, hưng phấn hỏi: “Tên lừa
gạt, ngươi tới khi nào vậy? ”
Dược Thiên Sầu trợn mắt, gằn từng
chữ hỏi: “Ai là tên lừa gạt? Thỉnh chú ý xưng hô của ngươi. ” Nếu không
phải Lộng Trúc đang nhìn chằm chằm, hắn đã nghĩ trở mặt ngay tại chỗ.
Tử Y lơ đễnh, cũng không tức giận, hì hì cười hỏi: “Dược Thiên Sầu, trong
khoảng thời gian này ta không ở đây, ngươi lại lừa được bao nhiêu tiền?
Nhớ kỹ phải mời khách nga! ”
Lộng Trúc nhìn nữ nhi không biết nói gì, thật sự không biết làm sao mới đúng mực. Dược Thiên Sầu hận không
thể dán kín miệng nàng lại, vừa thấy mặt liền không có một lời nào hữu
ích, hắn thở sâu, trên mặt hiện ra dáng tươi cười nói: “Ngươi lập tức
phải lập gia đình rồi, ta đã quên chúc mừng ngưoi, ta nhờ sư phụ ngươi
mang lễ vật về ngươi đã thu được chưa? ”
“Gả cho người? ” Tử Y há to miệng sững sờ... Lộng Trúc hận không thể lập tức tát vào mồm Dược Thiên Sầu ngăn hắn lại.
Tử Y sắp gả? Thế nào không có nghe Lộng Trúc nhắc tới? Vãn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh nhìn nhau, hai người đồng thòi biến mất ngay cửa sổ, rồi
đột nhiên hiện thân trong sân, kết quả làm một đám người phải hành lễ.
“Lộng Trúc, ngươi có ý tứ gì? ” Vãn Lan Phong có chút mất hứng hỏi: “Tử Y
phải lập gia đình chuyện lớn như vậy, thế nào không có nghe ngươi nhắc
tới, chẳng lẽ khinh thường Vãn Lan Phong ta. ”
Lộ Nghiên Thanh
cũng bất bình nói: “Lộng Trúc, Tử Y là do chúng ta nhìn nàng lớn lên, lẽ nào ngay cả tư cách uống chén rượu mừng mà chúng ta cũng không có sao? ”
“Ai nói ta phải lập gia đình vậy? Sao ta lại không biết? ” Tử Y mờ mịt nói.
Lộng Trúc trăm miệng khó giải thích, thằng thắn đẩy lên người Dược Thiên Sầu nói: “Các ngươi đừng nghe tiểu tử này nói mò, trong miệng tiểu tử này
không có mấy câu nói thật. ” Ánh mắt mọi người tập trung lên trên người
Dược Thiên Sầu, rất hoài nghi, ra vẻ đều đang hoài nghi sự thành thật
của hắn.
Tính cách Dược Thiên Sầu vốn là người không chịu thua
thiệt, làm sao chịu được oan uổng, mắng to một tiếng “kháo”, nói: “Ai
nói mò chứ, rõ ràng là ngươi nói với ta, nga... ” Dược Thiên Sầu đột
nhiên lộ ra hình dạng bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Ta hiểu được, thì ra là
muốn lừa gạt bảo kiếm của ta, ngay lỹ do Tử Y lập gia đình cũng bịa ra
luôn. Lúc đó ta đã cảm thấy kỳ quái, vì sao trước đó không nghe qua được chút tin tức nào. ” Lập tức chỉ vào Lộng Trúc nói với Tử Y: “Tử Y,
ngươi xem rõ ràng đi, sư phụ của ngươi mới là tên lừa gạt chân chính. ”
“Ngươi câm miệng cho ta. ” Lộng Trúc thẹn quá thành giận nói: “Ai lừa bảo kiếm của ngươi? ”
“Xem như ngươi lợi hại, hữu lý cũng không nói được với ngươi. ” Dược Thiên
Sầu hừ lạnh đưa tay nói: “Trả lại bảo kiếm cho ta, đừng nói ngươi không
có lấy. ”
“Ai lấy bảo kiếm của ngươi chứ? ” Lộng Trúc phẫn nộ
quát. Hai người trực tiếp cãi nhau, đều nói năng hùng hồn đầy lỹ lẽ,
người trong hiện trường cũng không biết ai nói chính là lời nói thật, ai nói lời nói dối... Người không biết sư phụ Dược Thiên Sầu là Tất Trường Xuân, đều rất bội phục lòng can đảm của Dược Thiên Sầu, không ngờ dám
kịch liệt chống đối với cao thủ Hóa Thần kỳ như Lộng Trúc tiên sinh.
“Tiểu tử, còn dông dài, tin ta làm thịt ngươi hay không. ” Lộng Trúc bắt đầu trực tiếp uy hiếp.
“Muốn xử ta? Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. ” Dược Thiên Sầu trực tiếp xăn tay áo, giống như thật sự muốn đánh nhau.
Vãn Lan Phong thực sự nhìn không được nữa, lúc này quát: “Câm miệng hết cho ta, đừng cãi nữa. ”
“Dược Thiên Sầu, ngươi nói bảo kiếm là thanh kiếm này sao? ” Tử Y cầm một
thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa quơ quơ. Vãn Lan Phong tùy tiện quét
mắt, con ngươi chợt co rụt lại. Ánh mắt Lộ Nghiên Thanh đã xuyên thấu
qua lụa mỏng xanh quan sát thân kiếm...
“Không sai, chính là
thanh kiếm này, trà lại cho ta! ” Dược Thiên Sầu thò tay muốn lấy, Tử Y
bĩu môi, trực tiếp ném vào trong túi trữ vật của mình, sau đó một đạo ô
quang vọt đến trên tay nàng, là một cây gậy trúc màu tím đen, khẽ kêu
nói: “Đánh! ” Không chút dấu hiệu liền trực tiếp đập xuống đầu Dược
Thiên Sầu.
Ngay lúc nàng vừa vung lên gậy trúc, Dược Thiên Sầu
dường như có cảm ứng, liền đoán được vị trí nàng muốn xuất thủ, sưu một
tiếng vọt sang một bên, quát: “Ngươi điên ư! ”
Tử Y đánh Dược
Thiên Sầu một gậy liền thất bại, cũng ngây ra. Tu vi của nàng cao hơn
Dược Thiên Sầu không ít, hơn nữa vừa rồi gần gũi đánh lén, theo lý
thuyết bằng tốc độ của hắn rất khó tránh thoát, không nghĩ tới đối
phương giống như đã biết trước, không ngờ đã sớm tránh ra.
Liêu
địch tiên cơ (biết trước chiêu thức của địch)! Vãn Lan Phong, Lộ Nghiên
Thanh, Lộng Trúc ba người nhìn nhau, ánh mắt nhiều ít có chút vô cùng
kinh ngạc, bọn họ đều nhìn ra được Dược Thiên Sầu cũng không phải dùng
tốc độ né tránh, hoàn toàn do biết trước nên đã sớm tránh ra.
Phải biết thời gian đối chiến, có thể làm được liêu địch tiên cơ, thế nhưng
sẽ chiếm tiện nghi rất lớn, thường thường là chuyện trong một ý niệm
ngươi chết ta sống. Đây là một loại trực giác nhạy cảm mà ơn trên giao
cho, hoặc do kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm mới có thế tích lũy ra được kinh nghiệm quý giá, không phải là ai cũng có được khả năng này. Mà có
chút người dù là chém giết cả đời, cũng khó ở phương diện này thông suốt dù chỉ một chút, xác thực mà nói, người có loại trực giác thần kỳ này,
đều có thể hình dung là người được ơn ười quan tâm.
Dù tu vi ba
người họ đã tới Hóa Thần kỳ, cũng rất khó ở trong tranh đấu lợi dụng
loại trực giác này, hay là chì ngẫu nhiên xuất hiện, chính bản thân họ
cũng hoài nghi, không dám làm theo cảm giác, trừ phi bị bất đắc dĩ. Dù
sao thời gian tranh đấu nếu như đi nhầm một bước, hậu quả thật khó có
thể tưởng tượng.
Có thể là trùng họp thôi! Trong lòng ba người âm thầm nói.
“Đánh! ” Tử Y đánh một kích thất bại, trong lòng không phục, bá một tiếng lắc minh vọt tới, lại đánh xuống một kích.
Tuy nhìn biểu hiện của nàng không có gì, thế nhưng trong lòng bị câu nói
của Dược Thiên Sầu kích thích. Lúc sư phụ đưa bảo kiếm cho nàng, nói là
Dược Thiên Sầu tặng lễ vật, làm nàng vô cùng vui vẻ, ai biết vừa gặp mặt Dược Thiên Sầu, không ngờ hắn lại đòi thu hồi bảo kiếm. Đã đưa đồ vật
cho nàng lại còn đòi thu hồi, làm trong lòng nàng rất khó chịu, thật
muốn đánh cho Dược Thiên Sầu một trận để phát tiết.
“Kháo! ” Khi
thân thể Tử Y còn chưa kịp động, liền phát sinh một tiếng một tiếng quỷ
khiếu, lại thêm một lần sớm tránh thoát. Tử Y lập tức đánh vào khoảng
không.
Lại sớm né tránh! Ba người Vãn Lan Phong nhìn nhau, bắt đầu giật mình.
Tử Y vồ hụt, chân còn chưa rơi xuống đất, liền lăng không đuổi theo phía
sau Dược Thiên Sầu. Bị tên lừa gạt làm tổn thương trong lòng, không đánh hắn một gậy, nàng làm sao cam tâm.
Nhưng Dược Thiên Sầu phảng
phất như sau lưng mọc ra thêm con mắt, thân hình đang chạy về phía trước đột nhiên vặn người lướt ngang, gậy trúc của Tử Y lại đánh hụt sau lưng hắn.
Ngay Dược Thiên Sầu cũng không biết vì sao phải tránh né
như vậy, dù sao chỉ là trong tích tắc tùy tâm động, thân thể theo ý niệm trong đầu chợt lóe ra liền làm ngay như thế. Sau đó thực sự nghe được
thanh âm “hô” một tiếng, liên tục may mắn, nha đầu kia đầu óc thẳng tắp, xuất thủ không phân nặng nhẹ, nếu như thật sự bị nàng ta đánh cho sưng
đầu, vậy thì xấu hổ.
Ban đầu Phù Dung còn tưởng rằng hai người
đang đùa giờn, nhưng khi nhìn thấy Tử Y liên tục đuổi đánh Dược Thiên
Sầu, không giống như đang nói giờn, nhất thời sốt ruột nói: “Tử Y, ngươi làm gì muốn đánh hắn? ”
“Đánh! ” Một đạo quang hoa màu tím đen
từ trong tay Tử Y bay ra, cấp tốc bắn về phía Dược Thiên Sầu. Tử Y càng
đánh càng tức giận, đã thực sự nổi giận, dùng phương thức ngự kiếm điều
khiển gậy trúc truy đánh.
Nàng nhanh. Dược Thiên Sầu phản ứng
cũng không chậm, cũng không quay đầu lại chợt khom lưng, gậy trúc xẹt
qua đinh đầu. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên liền vô ý thức tránh sang bên
cạnh, lại tránh được gậy trúc bắn ngược trở lại.
Một đạo quang
ảnh tím đen xuyên toa chung quanh hậu viện, làm cho Dược Thiên Sầu chật
vật bất kham nhảy lên nhảy xuống, tránh trái tránh phải, dù cơ hội nói
chuyện cũng không có. Nhưng từ đầu tới cuối quang ảnh màu tím đen kia
vẫn không chạm được hắn, mỗi lần đều bay sát qua bên người hắn.
Ba người Văn Lan Phong nhìn thấy trợn tròn mắt, không hề hay biết Dược
Thiên Sầu đang chật vật, trái lại giống như nhìn thấy chuyện gì thật sự
khó tin. Dược Thiên Sầu không có lần nào nhờ vào tốc độ né tránh, không
ngờ mỗi lần đều dùng trực giác sớm tránh ra, dù cho gậy trúc đột nhiên
chuyển hướng, hắn cũng có thể sớm làm ra phản ứng. Có thể vận dụng trực
giác đến nước này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Đáng tiếc
ngày trước khi Tất Trường Xuân truyền cầm Hí cho Dược Thiên Sầu, Lộng
Trúc cũng không có mặt, nếu như hắn có mặt sẽ nghe được lời nói của Tất
Trường Xuân, thì sẽ không đến nỗi kinh ngạc như vậy. Lúc Tất Trường Xuân truyền thụ Cầm Hí có nói qua, bộ pháp quyết này cũng không có uy lực
cường đại kinh người gì, nhưng sau khi luyện thành có thể đạt được bốn
chữ “liêu địch tiên cơ”, nếu thành thạo như nước chày, sẽ hường thụ cả
đời.
Tử Y bận rộn một hồi, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc, đột
nhiên thu gậy trúc trở về, ngây ra nhìn Dược Thiên Sầu, tựa hồ vừa nhớ
tới điều gì... Khi Tất Trường Xuân nói ra lời đó, nàng cũng có mặt, hiện tại nàng đã nhớ tới.
“Nha đầu kia, đầu óc ngươi có chuyện sao! ” Rốt cục Dược Thiên Sầu được rảnh rỗi, xăn tay áo tàn bạo nói: “Danh
hiệu đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ của lão tử cũng không phải ngồi
không, là do ngươi bức ta động thủ, đừng trách ta không khách khí. ”
Gương mặt dữ tợn như ngạ lang muốn nuốt dê con, chuẩn bị phản kích.
“Ngươi luyện thành cầm Hí? ” Tử Y chỉ vào hắn ngây người ra hỏi.
“Ngươi không cần quản ta luyện thành cái gì.., cầm.., cầm Hí? ” Dược Thiên Sầu rống lên phân nửa, liền không rống nổi nữa, sắc mặt cứng đờ, bỗng nhiên hồi tưởng tràng diện vừa rồi, ra vẻ hắn vẫn luôn dùng trực giác né
tránh...