Bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, Lộng Trúc nghe tin Dược Thiên Sầu đang ở bên
trong, vì vậy hắn nghĩ đủ biện pháp tìm kiếm, thế nhưng vẫn không gặp
tên kia.
Tìm kiếm suốt mấy ngày, Lộng Trúc nghĩ có chút không
thích hợp. Theo sự hiểu biết của hắn về Dược Thiên Sầu, thì tên tiểu tử
này là một người không chịu ngồi yên, chẳng lẽ hắn lại nằm lì ở bên
trong không chịu đi ra?
Theo sau trùng hợp nghe được tin tức, có
một người tên là Ngưu Hữu Đức, ở tại Quỳ trang làm giá xảo trá, lừa
không ít linh thạch của chư quốc. Phản ứng đầu tiên của Lộng Trúc chính
là, Ngưu Hữu Đức kia không chuẩn có khả năng chính là Dược Thiên Sầu.
Nhưng nghe lời đồn thổi nói, Ngưu Hữu Đức là một cao thủ Hóa Thần kỳ, cho nên Lộng Trúc đã phủ định suy đoán trước đó của mình. Dược Thiên Sầu có thể thay đổi gương mặt, nhưng tu vi là không thể nào giả vờ.
Bất quá Lộng Trúc rất hiếu kỳ, Ngưu Hữu Đức rốt cục là ai, bằng kiến thức uyên
bác của hắn trong tu chân giới, không ngờ lại chưa từng nghe ai nói qua
về con người này. Hắn hiếu kỳ, chuẩn bị đi Quý trang nhìn xem. Người
khác kiêng kỵ lão giả cụt tay trong Quỷ trang, nhưng hắn thì không nề
hà.
Lộng Trúc còn chưa kịp đứng lên, thì bỗng dưng lại nghe được
một tin tức làm cho hắn khiếp sợ, thánh địa Bích Uyển quốc, Văn Lan
Phong một mình đấu cùng sáu vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, Bùi Phóng bị
đánh trọng thương, một bàn tay còn bị Văn Lan Phong chém đứt. Về phần
năm tên cao thủ còn lại đều phải cúi đầu nhận thua Văn Lan Phong.
Làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ chính là, Văn Lan Phong đã tuyên cáo, nghe nói Dược Thiên Sầu tài hoa hơn người, hắn phi thường thưởng thức. Lại
cảnh cáo đám cao thủ Hóa Thần kỳ có mưu đồ đích thân xuất thủ đối phó
Dược Thiên Sầu, hắn sẽ không ngồi yên không màng đến.
Hướng đông
nam bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, trên một tảng đá lớn, vài tên tu sĩ đang
thu xếp thức ăn, vỗ mông ngựa cho Lộng Trúc. Còn có vài người đang hướng Lộng Trúc báo cáo lên tin tức mới nhất.
Tay cầm một chân gà,
Lộng Trúc ngồi xổm trên tảng đá lớn, đầy mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm
người đang nói phía dưới: "Tin tức này có xác thực không? Các ngươi
không lầm đó chứ?"
"Lộng Trúc tiền bối, chúng ta gạt ai cũng
không dám gạt ngài!" Một người vỗ ngực bảo chóng: "Tin tức này thiên
chân vạn xác, hiện giờ đang nóng như lửa đốt, tuyệt đối không phải giả."
"Các ngươi ăn uống đi, ta đi tìm Văn Lan Phong hỏi một chút." Lộng Trúc trực tiếp ném chân gà vào lòng người kia, theo sau lăng không biến mất ở
trên không trung. Người nọ ôm chân gà bóng nhẫy ngơ ngác nhìn sang những người khác...
Quý trang mai viên, Dược Thiên Sầu xào trá chư
quốc một trận, thừa dịp thời gian rảnh rỗi, ở trong vườn khổ luyện cầm
Hí. Đây là công việc mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ luôn luyện
tập. Hắn đối với công pháp của Tất Trường Xuân sáng chế ra vẫn luôn rất
có lòng tin. Cho nên lúc rảnh rỗi cũng thường xuyên khố luyện. Phó Xuân
và Tần gia Hưng nhìn mà không hiểu lão đại đang làm gì, bất quá nhìn có
hiểu hay không cũng không quan hệ, Dược Thiên Sầu giao nhiệm vụ cho hai
người mỗi ngày phải thăm dò tin tức ở trong tu chân giới. Hai người cũng vui vẻ chạy tới chạy lui.
Khi Dược Thiên Sầu nghe được tin tức
Văn Lan Phong chiến thắng sáu cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, đã tấm tắc than
thở sợ hãi không thôi, nói không ước ao thì là giả. Bất quá đối với
chuyện Văn Lan Phong đánh trọng thương Bùi Phóng mà không giết, hắn có
chút không bằng lòng. Bởi vì ngươi đã đắc tội với người ta, thế nhưng
còn lưu lại cái mầm tai họa, người ta sẽ cho ngươi là nhân đức sao?
Lại nghe Văn Lan Phong tuyên bố, sẽ làm chỗ dựa cho mình, Dược Thiên Sầu
hoàn toàn không biết phải nói cái gì. Hắn chắp tay sau lưng dạo bước
trong vườn, một hồi nhìn trời, một hồi nhìn đất. Thủy chung trong đầu
vẫn là một cái dấu hỏi to đùng, không thể nào lý giải nổi?
Dược Thiên Sầu ở trong vườn mai trụi lủi trầm ngâm nửa ngày, thật sự vẫn không nghĩ thông.
Bản thân mình tuy rằng ngưỡng mộ đại danh tình si của Văn Lan Phong đã lâu, nhưng trên thực tể cho tới bây giờ đều chưa từng gặp mặt qua lần nào,
dù hình dáng
Của hắn là cao thấp mập ốm cũng không hề biết.
Suy nghĩ hồi lâu sau, cuối cùng chỉ nghĩ ra một khả năng. Văn Lan Phong đến Yêu Quỷ Vực tìm sư phụ khiêu chiến, chuyện này hắn cũng đã biết. Nếu
như có thể làm cho Văn Lan Phong cam tâm tình nguyện đứng ra làm chỗ dựa cho mình, sợ rằng chuyện này không thoát nổi quan hệ với Yêu Quỷ Vực.
Bất quá Tất lão đầu không phải người hay mở miệng cầu người a! Lẽ nào có
liên quan tới Lộng Trúc? Dược Thiên Sầu thất thần bẻ gãy một cành mai
lúc nào không biết, đoán chừng rất có khả năng là như thế, nhưng lại
không dám khẳng định.
"Quản làm gì, lười suy nghĩ, dù sao cũng
không phải là chuyện gì xấu." Dược Thiên Sầu lẩm bầm nói, ném cành mai
trong tay đi. Hắn khoát tay, kêu hai tên thủ hạ vừa hồi báo tin tức gọi
đến, hỏi: "Chuyện ngày mai chuần bị thỏa đáng chưa?"
Hai người trả lời: "Đều chuẩn bị tốt rồi."
Dược Thiên Sầu thỏa mãn gật đầu, Phó Xuân có chút do dự hỏi: "Lão đại, ai
cấp nhiều tiền hơn, chúng ta liền sẽ đi với người đó sao?"
"Đương nhiên!" Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng bỏ đi. Đề lại hai người có chút khó hiểu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Quỷ trang, lại nghênh đón chuyện tình náo nhiệt giống như mười ngày trước.
Đám tán tu chưa từng thấy qua cảnh tượng náo nhiệt như thế này, tựa hồ
khách nhân còn nhiều hơn cả lần trước. Cho nên bọn hắn chen chúc nhau
thành một đoàn, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì muốn nhìn thấy đoàn cao thủ giá lâm. Bất quá lần này sắc mặt chư vị cao thủ dường như không được tốt cho lắm.
Bọn họ câm điếc như ăn phải hoàng liên có nỗi
khổ không nói nên lời, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Bất quá đương sự
hiểu rõ trong lòng là được rồi, sẽ không nói ra cho đám tán tu vây xem
kia biết. Thể nhưng đám tán tu cũng không phải ngu ngốc, không nói cũng
có thể đoán ra được vài phần, những người này bị hãm hại nhiều tiền như
vậy, hẳn là sau khi quay trở về sư môn đã bị trưởng bối giáo huấn qua.
Bất quá lần này Ngưu Hữu Đức cũng không có làm quá mức như trước, không đề
cho bọn họ tiếp tục xếp hàng vung tiền. Ngay khi Phó Xuân và Tần gia
Hưng thu ngọc bài xong, không nói câu nào liền đi vào trong mai viên,
còn bọn hắn thì đứng ở bên ngoài chờ kết quả cuối cùng, sau đó mới chuẩn bị chạy trở về bầm báo.
Úc Lan Đô đứng trong đám người hết nhìn
đông lại nhìn tây, ở chung quanh tìm kiếm Quản Trung Giai. Hắn vừa nếm
khổ xong, rốt cục hiểu được, nguyên lai lần trước Quản Trung Giai là vì
muốn nhắc nhở chính mình, nhưng mình lại không cảm kích, còn vội vàng
chạy vào mắng người ta lừa gạt. Hiện giờ ngẫm lại, thật sự là đã lỗi với một phen hảo ý của lão hữu a!
Làm hắn thất vọng nhất chính là
cũng không nhìn thấy Quàn Trung giai đâu cả, tương phản lại nhìn thấy sư đệ của hắn, Nhiếp Thắng.
Úc Lan Đô kỳ quái chen qua đám người,
đi tới bên cạnh Nhiếp Thắng hỏi: "Nhiếp lão đệ, sư huynh ngươi Quản
Trung Giai vi sao không tới?"
Nhiếp Thắng nhìn hắn, biết hắn là
lão hữu của đại sư huynh, gương mặt không chút biểu tình trả lời: "Gia
sư có chuyện khác an bài sư huynh đi làm, chuyện bên này đã giao cho ta
phụ trách."
Úc Lan Đô thấy hắn bày ra hình dạng không nóng không lạnh, nhẹ nhàng "Nga" một tiếng, rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền đi ra ngoài, vậy nên Nhiếp Thắng cũng
không thể nói cho hắn biết sự thật. Khoảng mười ngày trước, sau khi Quản Trung Giai quay về, căng thẳng đem chuyện bị hãm hại nói cho Tư Không
Tuyệt nghe, kết quả khiến cho Tư Không Tuyệt giận tím mặt.
Hơn
một ức linh thạch trong Thiên Hạ thương hội đối với Tư Không Tuyệt mà
nói, cũng không phải là cái đại sự kinh thiên gì. Nhưng đại đệ tử liên
tiếp làm cho hắn mất hết thể diện, muốn bao che khuyết điểm thì cũng
phải có chừng mực thôi ah!
Bởi vậy đã phong bế đan điền của Quàn
Trung giai, đoạt đi tất cả quyền lợi của hắn trong Thiên Hạ thương hội,
hơn nữa còn tống giam. Mà quyền lợi vốn thuộc về Quản Trung Giai, lại
được Tư Không Tuyệt giao cho đệ tử thứ hai là Nhiếp Thắng.
Lúc này Quản Trung Giai đang bị nhốt trong phân đà của Thiên Hạ thương hội,
Ngồi bên trong nhà giam băng lãnh đen kịt mà thở dài thườn thượt. Chính hắn
cũng nghĩ không ra, trong khoảng thời gian này cũng không biết gặp phải
cái vận khí gì, thế nào lại đen đủi như vậy!
Bên trong Quỷ trang mai viên, Dược Thiên Sầu và hai tên thủ hạ đang vây quanh bàn kiểm tra đống lớn ngọc bài.
"Lão đại, bên trong này ngoại trừ báo giá, còn phụ gia thêm những câu tình cảm ah!" Tần gia Hưng vui tươi hớn hở nói.
Dược Thiên Sầu lạnh lùng nói: "Một đám chó má, còn nói tình cảm cái rắm.
Nhìn thử xem! Một ức linh thạch mà cũng dám mở miệng." Một khối ngọc bài trong tay hắn bị ném xuống mặt đất, "ba" vỡ thành vài khối.
Tần
gia Hưng cười hì hì buông lỏng tay, lại "ba" một tiếng vang giòn. Bên
kia Phó Xuân cầm một ngọc bài nhíu mày nói: "Lão đại, bên trong này còn
có thêm câu nói, bất quá không phải tình cảm, mà giống như là đang uy
hiếp và đe dọa."
"Mao bệnh sao, chờ một chút, đừng đập!" Dược
Thiên Sầu chỉ vào ngọc bài trong tay hắn, nhìn hai người nói: "Phàm là
có ngữ khí uy hiếp và đe dọa, hết thảy lưu lại cho ta, đây là chứng cứ
phạm tội, chờ lão tử có cơ hội sẽ tìm bọn chúng tính sổ. Dám uy hiếp và
đe dọa lão tử ah!"
Ba người tinh tế chọn lựa gần nửa ngày, rốt
cục cũng phân loại ra mười khối ngọc bài định giá cao nhất. Tất cả số
này đều không ngoại lệ, phía sau ngọc bài đều là những quốc gia đứng đầu trong tu chân giới. Giá quy định thấp nhất cũng là ba ức thượng phẩm
linh thạch, báo giá cao nhất không làm cho Dược Thiên Sầu cảm thấy ngoài ý muốn, quả nhiên là Thiên Hạ thương hội tiền tài quyền thế giập thiên
hạ.
"Chậc chậc! Xem khí thế của người ta, đây mới gọi là công phu sư tử ngoạm chứ! Nhiều lời vô nghĩa cũng không có, một ngụm xuất ra
mười ức, thật là biết dùng tiền, sảng khoái, ha ha." Dược Thiên Sầu cười tít mắt nói.
Tần gia Hưng sợ hãi than: "Tài lực Thiên Hạ thương
hội quả nhiên là dọa người, so với vị trí thứ hai có sáu ức, vượt hơn
hẳn bốn ức."
Phó Xuân lắc đầu nói: "Người ta là tình thế bắt buộc mà thôi."
Dược Thiên Sầu đưa ngọc bài cho Phó Xuân nói: "Công bố giá cả của Thiên Hạ
thương hội ra ngoài, miễn cho người khác nói ta xử sự bất công. Mặt khác mời người của Thiên Hạ thương hội vào đây, thương thảo xem lúc nào bọn
chúng sẽ trả tiền."
Đám người ngoài cửa vốn tâm tình đang không
tốt, kết quả phải chờ thêm gần nửa ngày, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Trọng yếu nhất là, rất nhiều người đối với việc cạnh tranh ngày hôm nay
cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, ra giá không cao, chỉ nhờ vào chút lời
tình cảm cùng uy hiếp đe dọa trong ngọc điệp mà có tác dụng mới thật là
gặp quỷ.
Phó Xuân vừa xuất hiện ngoài cửa, liền hấp dẫn sự chú ý
của mọi người. Hắn cũng không dài dòng, vung ngọc bài nói: "Người ra giá cao nhất là Thiên Hạ thương hội, mười ức thượng phẩm linh thạch!"
"Mười ức?" Bên ngoài ồ lên một trận, giá này đúng thật là có điểm cao đến thái quá, nhất thời đều sôi nổi nghị luận.
"Dám xuất ra cái giá này, sợ rằng cũng chỉ có Thiên Hạ thương hội mà thôi."
"Thiên Hạ thương hội quả nhiên là Thiên Hạ thương hội, không phải như người có tiền bình thường!"
Ánh mắt chúng nhân tìm đến trên người Nhiếp Thắng đang trầm mặc không hé
răng, người này đang âm trầm mà đứng, nhìn không thấy diễn cảm vui sướng hay đắc chí vì cạnh giới thắng lợi.
Phó Xuân không để ỷ tới
những lời bàn tán của mọi người, quét mắt một vòng, không phát hiện Quản Trung Giai của Thiên Hạ thương hội đâu, vì vậy giờ cao ngọc điệp trong
tay lên nói: "Ngưu tiền bối cho mời quý khách của Thiên Hạ thương hội
vào bên trong mai viên bàn chuyện, không biết là người nào đây nhỉ?"
"Ta." Nhiếp Thắng đi ra, Phó Xuân ngây người, lập tức đưa tay nói: "Mời vào trong."