Đắc ý thì đắc ý, hắn cũng không tin tưởng chỉ một vài câu hứa hẹn đơn giản là có thể triệt để thu phục một người, dùng thủ đoạn dĩ nhiên cần thiết, việc này còn phải tìm Bạch Hồ hỏi thăm một chút. Tâm niệm vừa động, toàn bộ không gian trong Kim Châu từng gốc cây ngọn cỏ đều hiện lên trong đầu hắn.
Tu vi tới Luyện Khí thấp cấp, địa bàn trong Kim Châu rộng lớn hơn mười lần, làm Dược Thiên Sầu vui mừng tất nhiên là đột ngột xuất hiện thêm một dòng suối nhỏ, vì thế hắn còn cố ý tìm không ít loài cá đem thả nuôi dưỡng, cùng chim bay cá nhảy hoa hoa cỏ cỏ cũng tìm về không ít.
Bên trong trúc đỉnh rỗng tuếch, hẳn Bạch tỷ đang loay hoay trồng hoa trồng cỏ đi a! Đã chậm rãi thay đổi, đây là chuyện tốt! Khóe miệng Dược Thiên Sầu hơi nhếch lên, hiện ra dáng tươi cười. Tâm niệm vừa chuyển, trong một vườn hoa, Bạch Hồ trong bộ áo trắng như tuyết đang ngồi xổm cạnh bụi hoa nhổ cỏ dại.
Quan Vũ cầm vài khối thượng phẩm linh thạch tặc lưỡi không ngớt, hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo làm sao xưng hô ngươi?"
"Dược Thiên Sầu, sau này ngươi gọi lão đại là được." Dược Thiên Sầu đáp lại một câu, lập tức nói: "Ngươi ở lại đây chờ một chút, ta đi về ngay." Nói xong thân hình đột nhiên biến mất.
Quan Vũ từ chối cho ý kiến, cười nhạt: "Dược Thiên Sầu, lão đại...
"Mỹ nữ, lại đang nhổ cỏ sao!" Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bạch Hồ ngay trong vườn hoa, người sau tựa hồ đối với hành động này của hắn cũng không còn quái lạ, không hề nghiêng đầu, vẫn lo công việc của mình, chỉ nhíu mày hỏi: "Vì sao ngươi lại dẫn người vào nữa?"
"tỷ tỷ đừng lấy làm phiền lòng, chỉ là địa bàn càng lúc càng lớn, cố ý tìm người đến làm việc trồng cây." Dược Thiên Sầu thuận miệng đáp, Bạch Hồ cũng không nói gì nữa, hắn ngồi xổm bên người nàng cười hỏi: "Tỷ tỷ, hỏi tỷ một chuyện, ta muốn khống chế một người, muốn hắn trung thành và tận tâm đối với ta, tỷ có biện pháp gì hay không?"
Bạch Hồ ngừng công việc đang làm, nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn khống chế ai?"
"Ai! Người ta mới mang vào, vừa rồi bên ngoài chúng ta liều mạng đánh nhau, đệ đệ thiếu chút nữa đã chết trong tay hắn, không! Hắn bị ta mang vào, ở đây đánh không thắng ta thì biểu thị thần phục, nhưng ai biết hắn thật tình hay giả vờ." Dược Thiên Sầu lo lắng nói.
Nghe được đệ đệ thiếu chút nữa bị người đánh chết, Bạch Hồ biến sắc, gương mặt diễm lệ nhìn lên, chỉ thấy vết máu nơi khóe miệng hắn vẫn còn nhìn thấy rõ ràng, y phục trên người bị tổn hại, nhìn ra được xác thực vừa cùng người giao thủ lại còn bị thương, lúc này hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng hét thảm, còn đang ngạc nhiên, thân hình Bạch Hồ đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm một hạ phẩm linh thạch lạnh lùng nói: "Ta đã đem bổn mạng nguyên thần của hắn cấm tham vào đây, ngươi cứ yên tâm sai khiến, nếu hắn dám có hai lòng, ta cho hắn sống không bằng chết."
Nói xong trong tay toát ra một đoàn linh diễm bao lấy linh thạch, xa xa nhất thời truyền đến một trận kêu rên. Linh diễm biến mất, tiếng kêu rên cũng lập tức dừng lại. Linh thạch bị Bạch Hồ bỏ vào trong túi nhỏ giắt bên hông.
Má ơi! Lợi hại như vậy! Hoàn hảo mình không đối với Bạch tỷ làm ra chuyện gì quá mức, nếu không bị như vậy, thì xem như có trò chơi. Trên trán Dược Thiên Sầu chảy ra mồ hôi lạnh, cười nói: "Tỷ tỷ quả nhiên hảo thủ đoạn, không biết có thế dạy cho ta hay không."
"Tu vi không được Nguyên Anh kỳ, không thể mạnh mẽ lấy mẫu bổn mạng nguyên thần của người khác, hơn nữa người thi pháp phải có tu vi cao hơn người bị thi pháp, trừ phi có người nguyện ý chủ động dâng ra bổn mạng nguyên thần. "Bạch Hồ nói xong, lại ngồi xổm xuống tiếp tục làm việc của mình.
"Hắc hắc! Ta đi xem hắn thế nào." Dược Thiên Sầu thấy nàng không để ý mình, liếc mắt nhìn bờ mông vì đang làm việc nên hay đung đưa, trái tim chợt nhảy, thầm nghĩ cái mông thật khêu gợi, thân hình hắn đột nhiên biến mất.
Gương mặt đỏ của Quan Vũ đã biến thành trắng bệch, ngồi bệch dưới đất, ánh mắt dại ra. Nhìn thấy Dược Thiên Sầu xuất hiện, lết tới ôm lấy chân hắn, lạnh run nói: "Có một nữ nhân...Nơi này có một nữ nhân mạnh mẽ lấy đi bổn mạng nguyên thần của ta, Dược Thiên Sầu, a không! Lão đại! Ngươi có nhận thức nàng hay không, giúp ta van cầu nàng trả lại nguyên thần cho ta."
Quan Vũ xác thực bị sợ hãi, bạch y nữ tử vừa mới xuất hiện, hắn còn đang sợ hãi thầm khen khuôn mặt diễm lệ của nàng, ai biết nàng đột nhiên bắn ra khí thế làm cho hắn cả động cũng động không nổi, sau đó đưa tay đặt lên đỉnh đầu hắn trực tiếp dễ dàng rút bổn mạng nguyên thần của hắn ra ngoài, tư vị thống khổ đó quả thật làm cho sống không bằng chết. Hắn biết rõ, bổn mạng nguyên thần đã bị người đem điều khiển, chẳng khác nào tính mạng bản thân bị nhéo vào trong tay người khác, nếu người ta mất hứng mình muốn chạy cũng không xong.
"A!" Dược Thiên Sầu cả kinh kêu lên: "Bổn mạng nguyên thần của ngươi cũng bị lấy mẫu sao?"
Thân thể lạnh run của Quan Vũ khựng lại, chậm rãi ngẳng đầu lên, cả kinh nói: "Lẽ nào nguyên thần của ngươi cũng bị nàng...
"Ai! Ai nói không phải đây!" Dược Thiên Sầu thê lương lắc đầu, nâng hắn dậy nói: "Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, nàng là tỷ tỷ của ta, hiện tại nếu như ngươi đã là người của ta, nguyên thần bị cấm tham trong tay nàng ta bảo chứng ngươi không có nguy hiểm."
"Cái gì? Nàng là tỷ tỷ của ngươi?" Quan Vũ kêu lên sợ hãi đẩy hắn ra, kêu lên quái dị: "Nàng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi đương nhiên không cần lo lắng, ách...nhất định do tỷ đệ ngươi họp mưu hại ta, ta giết ngươi!"
Quan Vũ vừa huy chưởng bước tới một bước, cơ mặt đột nhiên vặn vẹo, phịch một tiếng ngã xuống trên mặt đất, trong cổ họng phát sinh tiếng kêu thảm thiết thê lương, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, dáng dấp thống khổ không gì sánh được. Dù là Dược Thiên Sầu cũng có điểm nhìn không chịu nổi.
Trên không trung lượn lờ truyền đến thanh âm của Bạch Hồ: "Nếu ngươi còn dám khởi lòng xấu xa đối với đệ đệ của ta, ta cho ngươi sống không bằng chết!"
"Ta không dám nữa!" Quan Vũ dùng hết toàn lực nghẹn ra một câu, sau đó thân thể buông lỏng nằm dài trên mặt đất.
Quả nhiên là biện pháp tốt đề khống chế người khác a! Nhưng không thể kích thích người ta rồi sau đó bắt người ta làm việc có tính tích cực được! Dược Thiên Sầu theo dõi hắn, xác nhận không có việc gì, than thở: "Vân Trường! Ngươi quá xung động. Còn nhớ rõ vị tu sĩ Luyện Khí thấp cấp gọi ta là lão đại không? Hắn cũng giống như ngươi, nguyên bản cũng bị tỷ tỷ của ta lấy mẫu nguyên thần, nhưng người ta biết đối đãi a! Biết tỷ tỷ ta thích chăm sóc một ít hoa cỏ, ngươi xem hoa cỏ cây cối ở đây, đều do hắn mang tới, kết quả ngươi đoán thế nào? Tỷ tỷ của ta vui vẻ, đem nguyên thần trả lại cho người ta, hiện tại người ta sống rất tốt! Vân Trường a! Đáng giá để học tập!"
Quan Vũ trừng đôi mắt giống như cá chết, con ngươi khẽ động, có chút thần thái, yết hầu ậm ừ: "Ngươi không gạt ta?" Hắn lại giãy dụa bò lên.
Dược Thiên Sầu lườm hắn một cái, hừ nói: ""Ngươi xem ta giống loại người tùy tiện gạt người sao?"
Ánh mắt Quan Vũ rơi vào trong rừng cây, phát hiện cây cối quả nhiên không phải nguyên sinh, đều có vết tích nhổ trồng rất rõ ràng, như có đăm chiêu gật đầu.
"Biết ta vì sao gọi ngươi là Quan Vũ không?" Dược Thiên Sầu thấy hắn lắc đầu, lại hỏi: "Ngươi biết bên ngoài Hoa Hạ đế quốc còn có để quốc khác hay không?" Người sau gật đầu, biểu thị biết được.
Hắn lại hỏi thêm: "Vậy ngươi có đi qua không?" Người sau vẫn lắc đầu như cũ.
Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, than thở: "Ta nói cố sự cho ngươi nghe! Ở phía phương đông xa xôi, có một chính quyền mục nát, xuất hiện tràng diện quần hùng mạnh ai nấy xưng bá. Lúc đó có ba vị anh hùng chốn thảo mãng tên Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi...ba người kết nghĩa tại đào viên...Quan Vũ trảm Nhan Lương tru Hề Văn...Quan Vũ thân ở Tào doanh lòng tại Hán...Quan Vũ ngàn dặm hộ tống chị dâu, qua năm quan ải, trảm sáu tướng...Quan Vũ dùng đao thu Hoàng Trung...Quan Vũ đơn đao đi gặp...Quan Vũ tại Mạch Thành...Ách...không nói nữa, nói chung Quan Vũ cuối cùng thành nhân vật anh hùng trung tâm nghĩa đảm nổi tiếng tại đế quốc kia, được nhân gian cung phụng, người xưng Quan nhị gia." Nói xong thầm nghĩ, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đem chuyện Quan Vũ bị người chém đầu nói ra luôn.
Thấy Dược Thiên Sầu nói xong rất sống động, Quan Vũ nghe được trong ngực phấp phồng, đứng bật lên nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, làm hắn lại càng hoảng sợ. Chỉ thấy hắn chậm rãi nói: "Ngươi không phải đang gạt ta chứ? Thật có nhân vật anh hùng như vậy?"
"Cái gì? Ta là người tùy tiện gạt người sao? Ta hướng thiên phát thệ, nếu như cố sự Quan Vũ do ta loạn biên đi ra, nguyền rủa ta bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được." Dược Thiên Sầu vỗ ngực thề, trong lòng thầm nghĩ, cố sự Quan Vũ ta cũng không biết là thật hay giả, dù sao tuyệt đối không phải do ta biên ra là được.
"Nếu thật có nhân vật anh hùng như vậy, ta lấy tên hắn cũng không oan uổng, cũng được. Sau này gọi ta là Quan Vũ, Quan Vân Trường!" Nói xong đưa tay vuốt bộ râu dài, bày ra động tác chiêu bài của Quan thị học được từ chỗ Dược Thiên Sầu, nhìn qua cũng có vài phần giống nhau.