Chậm rãi lại cần thận mặc xong y phục, liền khôi phục thành Yến Truy Tinh trong một thân hắc bào tóc dài tươm tất. Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, yên lặng nhìn sắc mặt Văn Thanh dần dần khôi phục vẻ hồng nhuận, nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng. Văn Thanh tựa hồ cảm ứng được, mí mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ như đang ở trong mộng nỉ non một tiếng: "Đừng ly khai ta...
Yến Truy Tinh bị tiếng nói này làm hoảng sợ rút tay về, bỗng nhiên hai tay ôm đầu, nhếch môi hò hét nhưng lại không phát ra một tiếng động nào giống như bệnh tâm thần, thần tình có vẻ thống khổ không gì sánh được. Hắn cũng không biết vừa rồi mình đã làm sao, vì sao phải liều mạng phát tiết sự không hài lòng của bản thân trên người một nữ tử người phàm, còn thiếu chút nữa lấy luôn tính mạng của nàng.
Đợi sau khi hô hấp của Văn Thanh hoàn toàn khôi phục lại sự bình ổn, Yến Truy Tinh thất hồn lạc phách ngồi một bên, gương mặt tối đen cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của Văn Thanh thì thầm nói: "Văn Thanh, hi vọng nàng sẽ không hận ta."
Bỗng nhiên, bên ngoài Văn Thanh cung truyền đến tiếng bước chân ồn ào, Yến Truy Tinh bỗng nhiên ngẳng đầu, trên mặt lại lần nữa khôi phục sự lạnh lùng.
Tân hoàng Văn Hạo được một đám người vây quanh, đang theo thái giám ti lễ dẫn đường đi tới Văn Thanh cung.
Không phải do nguyên nhân gì khác, bởi vì nghe được ti lễ thái giám lặng lẽ bầm báo, muội muội trốn trong Văn Thanh cung khóc đến tê tâm liệt phế, mà thị vệ lại không cho hắn đi vào kiểm tra. Huynh muội tình thâm, Văn Hạo mượn cớ thoát thân khỏi hoàng thái hậu, vội vội vàng vàng chạy tới hỏi thăm, sợ muội muội thực sự sẽ khóc đến mức làm hại thân thể.
Thị vệ ngoài cửa lần này cũng không ngăn cản. Bọn họ cúi người nửa quỳ hành lễ, đề đám người Văn Hạo tiến vào Văn Thanh cung. Thị nữ trong cung đều quỳ xuống, Văn Hạo đi tới ngoài phòng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thủ hạ quát: "Ờ bên ngoài chờ!"
Nhưng Nguyên Anh kỳ tu sĩ Văn Bách thiếp thân bào hộ hắn cũng theo hắn đi tới cửa mới dừng lại, cũng không phải Văn gia không có cao thủ đưa ra bảo hộ hoàng đế, mà là bằng vào danh đầu của Văn Lan Phong, không có tu sĩ nào dám sấm đến hoàng cung Bích Uyển quốc nháo sự, cho nên cao thủ tu vi không tệ đều trốn trong Văn gia thánh địa tiềm tu.
"Hoàng muội!" Văn Hạo liên tục gõ cửa vài tiếng. Nhưng bên trong lại không có tiếng trả lời nào. Văn Hạo thoáng chần chờ, thuận tay đẩy cửa ra đi vào, vừa quẹo vào phòng ngủ, chợt nhìn thấy y phục nữ nhân cùng chăn rơi dưới đất, càng làm cho hắn kinh hãi chính là bên cạnh giường có một hắc bào nam tử mặc áo choàng đang ngồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình.
Văn Hạo cả kinh nói: "Ngươi là người nào, sao ngươi lại ở chỗ này?" Bỗng nhiên hắn thấy hai tròng mắt đối phương hồng quang lóng lánh, ý thức trong nháy mắt liền mơ hồ không rõ...
Văn Bách canh giữ ở cửa nghe được động tĩnh bên trong, thân hình khẽ động lập tức tiến vào. Thị vệ theo tới bên ngoài phản ứng cũng cực nhanh, cấp tốc rút đao vung lên nói: "Bảo hộ hoàng thượng." Một đám thị vệ đều rút đao phóng vào phòng, ai biết vừa bước vào liền nhìn thấy hoàng đế Văn Hạo đang long hành hổ bộ đi ra, trầm giọng quát: "Làm càn! Thân thể Văn Thanh công chúa không khỏe, không có trẫm triệu hoán, bất luận kẻ nào cũng không được đánh nhiễu Văn Thanh công chúa nghỉ ngơi, đều lui ra khỏi Văn Thanh cung." Nói xong lại quay đầu đi trở vào phòng.
"Dạ!" Một đám người sợ hãi thối lui ra ngoài. Không bao lâu, toàn bộ mọi người đều đã lui ra khỏi Văn Thanh cung.
Mà ở lúc này, Văn Hạo cùng Văn Bách đều quay hướng Yến Truy Tinh khom Minh Hành lễ nói: "Gặp qua chủ nhân."
Yến Truy Tinh nhìn Văn Thanh đang ngủ say, đứng dậy nhìn hai người phất tay nói: "Chúng ta đến chính đường nói chuyện, đừng ồn nàng nghỉ ngơi." Ba người đi ra phòng ngủ, Yến Truy Tinh lại cần thận đóng cửa phòng ngủ lại.
Yến Truy Tinh đi tới chính đường ngồi xuống ghế chủ vị, nhìn chằm chằm hai
MÊÊimaaiÊamaiÊÊKÊaiKÊmÊÊÊimmmaÊÊaÊÊaÊaaÊmaimaÊaÊÊaÊaaÊÊaÊÊaÊÊaÊÊaÊmilÊmÊmÊmamÊmÊmÊmÊmamÊmÊmÊmÊmamÊmÊmÊmÊmamaimÊammKKKKKKKKKKKKKKmtmmÊÊaamaÊaaÊaaÊaaÊaaÊÊaaa
Người đang đứng bên dưới, hỏi: "Trong hoàng cung có bao nhiêu tu sĩ?"
Lúc này Văn Bách trả lời: "Tính cả ta là bốn tu sĩ. Đều có tu vi Nguyên Anh kỳ."
"Chỉ bốn gã Nguyên Anh kỳ?" Yến Truy Tinh hơi giật mình, sau đó nghĩ cũng phải, những tu sĩ bình thường cho dù là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, cũng không ai dám xông vào đại nội hoàng cung Bích Uyển quốc, không cần phải phòng bị như lâm đại địch.
Vì vậy hắn nhíu mày nói: "Lẽ nào hoàng đế băng hà, tân hoàng kế vị, Văn gia thánh địa của các ngươi không hỏi đến sao?"
Văn Bách trả lời: "Đây cũng không phải, đợi sau khi tiên hoàng hạ táng, Văn gia lão tổ Văn Thụy sẽ đại biểu lão tổ tông đến đây chứng kiến tân hoàng lên ngôi, rốt cục xem như đại biểu cho sự nhận thức của thánh địa đối với tân hoàng, cho phép ngài kế thừa ngôi vị hoàng để của Văn gia."
"Văn Thụy?" Yến Truy Tinh trầm ngâm nói: "Thế nhưng chính là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ Văn Thụy có tu vi gần với Văn Lan Phong nhất?"
"Không sai, chính là hắn." Văn Bách đáp.
Ánh mắt Yến Truy Tinh lóe ra nói: "Nhưng thật ra ngưỡng mộ đại danh người này đã lâu, chờ khi hắn đến chứng kiến tân hoàng lên ngôi, ngươi nghĩ biện pháp dẫn hắn tới đây gặp mặt ta. Có thể thì ta muốn cùng hắn đến bái kiến Văn Lan Phong Văn tiền bối...Ai! Ta muốn tạ ơn Văn Lan Phong Văn tiền bối đã suất lĩnh đệ tử Văn gia chiếu cố ta lúc ở Linh Phương cốc a!"
"Dạ!" Văn Bách khom người lĩnh mệnh.
Bên dưới hầm ngầm ở hoàng thổ bình nguyên, Dược Thiên Sầu khoanh chân ngồi liên tục ném đi những linh thạch đã bị hút khô kiệt linh khí. Mà trong tay hắn vẫn đang nắm một đống tinh thể đen bóng, đang điên cuồng hấp thu linh khí, không dám dừng lại chút nào. Bởi vì chỉ cần dừng lại một thoáng, linh khí sẽ không đuổi kịp sự hấp thu của đan điền, kinh mạch trong cơ thể bởi vì bị hút khô chân nguyên mà co quặp đau đớn.
Dược Thiên Sầu trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm một đống linh thạch khô kiệt linh khí trước mắt, hắn lại ném ra hai linh thạch vừa hút xong. Biểu tình trên mặt hắn thật xấu xí, nếu như hắn không tính sai, hôm nay hắn đã dùng hơn năm trăm thần phẩm linh thạch. Một thần phẩm linh thạch tương đương một ức thượng phẩm linh thạch, năm trăm thần phẩm cũng tương đương năm trăm ức thượng phẩm linh thạch.
Mẹ ta a! Trong lòng Dược Thiên Sầu vừa tính nhẩm vừa đổ mồ hôi lạnh đầy trán. Năm trăm ức thượng phẩm linh thạch là khái niệm gì! Nếu như không phải hắn gặp được Ngạc Tiên Quân, số linh thạch gạt gẫm từ chỗ m Bách Khang đúng thật là không đủ dùng. Khẳng định phải vận dụng tới viên linh thạch tròn khổng lồ màu đen tim được tại Yêu Quỷ Vực ngày xưa.
Hắn đang tính toán, dù là một gã tu sĩ từ lúc mới bước chân vào tu chân giới mà tính toán, vẫn tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ, cũng không dùng được tới năm trăm ức thượng phẩm linh thạch đi! Phá pháp quyết này rốt cục là xảy ra chuyện gì, thế nào lại thiêu tiền đến lợi hại sạch sẽ như vậy, hơn nữa còn đang thiêu, còn để cho người sống nữa không?
Giả như không phải tài vận của mình tương đối tốt, hậu quả tu luyện ngũ hành pháp quyết sẽ thế nào?
Có phải bị tươi sống hấp chết hay không? Mẹ nó! Thế đạo thực sự là đen tối nha! Ngay tu luyện cũng không đến phiên người nghèo chạm tới nổi.
Đây không phải là muốn khi dễ người nghèo sao!
Lúc này trong đan điền giống như cái động không đáy. Điền hết linh khí trong hơn năm trăm thần phẩm linh thạch nhưng cũng không ăn no, còn đang điên cuồng hấp thu, ngay chút dấu hiệu dừng lại cũng không có, con mẹ nó thật quá dọa người. Lúc này ngay chính hắn cũng không thể điều tra trạng huống bên trong đan điền, chỉ đành điên cuồng chuyển vận linh khí vào bên trong.
Khi thần phẩm linh thạch tiêu hao tới sáu trăm viên, Dược Thiên Sầu đã kinh hãi đến chết lặng, máy móc liên tục lấy ra linh thạch hấp thu. Hắn chỉ còn biết vận chuyển linh khí bàng bạc vào trong cơ thể, vừa hấp thu linh khí vừa đếm đếm, đây là chuyện
Duy nhất hiện nay mà hắn có thể làm được. Những chuyện khác có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Thật muốn nhìn xem động không đáy này sẽ hấp thu tới khi nào.
Hắn thật không tin, động không đáy có thể đem toàn bộ một ức thần phẩm linh thạch của Ngạc Tiên Quân cấp cho hấp hết sạch sẽ đi? Thực sự không được, chỉ đành thuấn di tới chỗ đại lao trong Hoàng Thổ thành, để Ngạc Tiên Quân giúp đỡ chi trì, nói vậy hắn cũng sẽ không keo kiệt, bằng không nếU Minh có chuyện, lão yêu quái sẽ bị tươi sống vây quanh trong Đông Cực Thánh Thổ...Nghĩ tới đây, hắn chợt an tâm không ít, không còn lo lắng về chuyện linh thạch, không chút hoang mang mà hấp lại hấp!
Khi âm thầm đếm được số linh thạch sử dụng đã sắp tới chùi trăm thần phẩm linh thạch, tốc độ hấp thu linh khí bên trong đan điền chợt yếu bớt xuống tới. Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhất thời sáng lên, vừa lúc hấp thu tới viên thứ chín trăm thì đan điền rốt cục dừng lại hô hấp.
"Rầm." Linh thạch khô kiệt bị ném lên mặt đất. Dược Thiên Sầu thật sự không biết nói gì, đã bao lâu trước kia hắn cũng đã không còn nhớ rõ, lúc đó hắn cũng không để chuyện này trong lòng. Thế nhưng lúc ở Thăng Tiên Thai tu luyện Kim quyết, hắn vẫn còn nhớ kỹ rõ ràng, dùng hết ba ức thượng phẩm linh thạch. Hôm nay không ngờ phải dùng tới chín trăm ức, chỉ một chút đã tăng lên gấp ba trăm lần, theo như vậy suy tính, nếu có cơ hội tu luyện Mộc quyết, vậy chẳng phải sẽ càng tăng lên thêm ba trăm lần bây giờ nữa?
Tăng thêm ba trăm lần của chín trăm ức, tức là hai mươi bảy vạn thần phẩm linh thạch...Dược Thiên Sầu co quặp rét lạnh, bỗng nhiên cảm giác bên trong đan điền an tĩnh tới mức có chút kỳ cục. Hắn liền nhanh chóng nội thị kiểm tra, may là động tĩnh bên trong đan điền đã không còn lớn như động tĩnh lúc hấp thu linh khí, thần thức đã có thể kiểm tra được động tĩnh bên trong đan điền.
Lúc này bên trong cơ thể bao quát cả đan điền, chân nguyên giống như đám sương rất thưa thớt. Nguyên anh có dáng dấp tiểu nam hài tuy rằng cũng vẫn còn vóc người nhỏ bé như trước, nhưng dung mạo đã biến thành một gã nam tử trung niên, gương mặt hoàn toàn giống Dược Thiên Sầu như đúc. Hắn đang khoanh chân nhắm mắt mà ngồi, bốn viên tinh châu đã dừng chuyển động nhưng vẫn chậm rãi xoay quanh, hơn nữa cũng kéo nguyên anh Dược Thiên Sầu xoay quanh chuyển động.
Tốc độ chuyển động càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức làm người hoa mắt hỗn loạn, đến cuối cùng, bên trong đan điền làm Dược Thiên Sầu phảng phất gặp được hình ảnh Thồ Tinh ở kiếp trước, nguyên anh chuyển thành một đoàn thật tròn, giống như bản thể Thổ Tinh. Mà bốn viên tinh châu chuyển động thật giống như quang hoàn do vệ tinh tổ họp hình thành, còn là quang hoàn màu sắc rực rỡ rất đẹp.
Đột nhiên "oanh" một tiếng, bên trong đan điền giống như xảy ra vũ trụ nổ tung, quang hoàn bốn màu chuyển động bỗng nhiên mở rộng, nguyên anh nằm ngay trung gian bỗng nhiên phá ra một đoàn bụi mù, trong tích tắc đã đầy ngập toàn bộ đan điền.
Bụi mù bạo tạc lao ra đan điền, trong nháy mắt tuôn vào từng kinh mạch trong người Dược Thiên Sầu.
Ngay trong nháy mắt, Dược Thiên Sầu rốt cục cảm nhận được như thế nào gọi là khổ tận cam lai, thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ. Chỉ cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng muốn nổ tung, một loại năng lượng cường đại chưa từng thể nghiệm qua, cường đại tới mức có cảm giác muốn lao ra bên ngoài cơ thể, cốt hài gân mạch cả người đang khanh khách co duỗi, đó là một loại khoái cảm như một bước lên trời.
Hắn bỗng nhiên mở hai mắt, tinh mang lóe ra bất định, tràn ngập sự tự tin chưa từng có. Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, lần thứ hai nhắm mắt tra xét trạng huống bên trong đan điền, chỉ vừa liếc mắt liền thấy ngây dại. Chỉ thấy tinh châu bốn màu đang xoay tròn, mà trong đó lại xuất hiện hai nguyên anh có gương mặt giống hệt như bản thân mình. Hai người đang lưng tựa lưng nhắm mắt, phun ra nuốt vào khí tức luyện hóa bên trong đan điền...
Dược Thiên Sầu lập tức nhớ tới ngày xưa Lộng Trúc nói cho hắn cùng phân tích và trình bày về ba hồn bảy vía.
Nguyên anh chính là mệnh hồn của ba hồn bảy vía đồng thể, khi mệnh hồn đản sinh ra một hồn khác, đó chính là thiên hồn, cũng chính là tiêu chí lúc tu vi bước vào Hóa Thần kỳ...