Tinh Thần Châu

Chương 100: Chương 100: Còn thoải mái hơn so với chưởng môn






Trong khe sâu hôn ám tối tăm sâu không thấy đáy, một đạo lưu quang xuất hiện, Dược Thiên Sầu bay xuống núi, trường kiếm nhiễu một vòng bay trở vào bao, miệng hắn hiện tia mỉm cười, lấm bầm nói: "Nghĩ không ra bên dưới cũng có địa hỏa, nhưng thật ra là một địa phương luyện đan thật tốt." Ánh mắt hắn dừng lại trên một khối đá lớn ở vách núi đối diện, gật đầu, song chưởng hợp thành chữ thấp giao nhau, dựng thẳng bốn ngón tay thành hai đôi, đều đưa lên mi tâm, tâm thần khẽ động, theo một tiếng "sang" trường kiếm ra khỏi vỏ, trong túi trữ vật bay ra hai đạo hàn quang, trong nháy mắt ba thanh trường kiếm nhiễu quanh thân.

"Đi." Dược Thiên Sầu khẽ quát một tiếng, bốn ngón tay ngang nhau chỉ lên khối đá lớn ở vách núi đối diện, ba thanh trường kiếm nhiễu quanh thân hóa thành ba đạo mũi nhọn bắn ra ngoài.

"Băng, băng, băng..." Tiếng vang liên tiếp, khối đá lớn bị bụi mù bao phủ, ba đạo tinh mang giống như ngọc nữ xuyên toa, thay phiên vụt sáng hốt hiện trong bụi mù không thôi, đá vụn của khối đá hi lý rầm bắn xuống dưới đáy cốc sâu không thấy đáy.

"Thu." Hai tay ác thành nắm tay, ba đạo tinh mang như đuổi mây lướt trăng từ trong bụi mù thoát ra quay về chỗ cũ. Đợi khi bụi mù bị gió cuốn thổi sạch, Dược Thiên Sầu ngưng mắt nhìn lại, cơ mặt chợt co quặp thật hiếm thấy. Chỉ thấy trên tảng đá khắc ba chữ lớn ô Thác Châu, tuy có khí thế, nhưng loại khí thế chữ thật lớn kia, đã có vẻ cong vẹo không quá tinh tế.

"Ai! Pháp khí đúng là pháp khí, giả như có ba thanh trường kiếm cấp pháp bảo, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của ta như vậy." Dược Thiên Sầu nhìn ba chữ lớn đối diện lắc đầu nói. Một năm trước, hắn từ trong đông đảo pháp quyết lấy được trong Tàng Kinh Các, chọn ra bộ Quy Nguyên Kiếm Quyết, nguyên nhân nhìn trúng nó là vì sau khi luyện thành có thể đồng thời điều khiển nhiều thanh kiếm ngăn địch, hơn nữa theo tu vi cao thâm, con số điều khiển cũng càng ngày càng nhiều.

Bạch Tố Trinh xem xong pháp quyết từng khuyên hắn: "Loại kiếm quyết này chưa từng thấy qua, nhưng tựa hồ có chút yếu, uy lực không đủ khó thể ngăn địch, không thích họp tu luyện khi hành tẩu trong tu chân giới, đổi pháp quyết có uy lực lớn hơn mới tốt."

Dược Thiên Sầu không cho là đúng, kiếp trước khi hắn kéo bè kéo lũ đánh nhau, tổng kết ra một kinh nghiệm, nhiều nắm đấm có thể đánh chết lão sư phụ, cho nên vừa nhìn bộ kiếm quyết hắn cảm thấy phi thường hữu duyên. Hắn cự tuyệt nói: "Tỷ, tỷ không thấy trong kiếm quyết có nói sao? Người ngự kiếm tu vi càng sâu, phẩm cấp ngự kiếm càng cao, uy lực sẽ càng lớn."

"Đạo lý này áp dụng cho bất luận kiếm quyết nào." Bạch Tố Trinh tức giận nói. Thấy đệ đệ vẫn ngoan cố, nàng cũng lười nói thêm, có chút người phải nếm khổ mới chịu quay đầu lại.

Thấy Bạch Tố Trinh có vẻ tức giận, Dược Thiên Sầu cũng có chút do dự, trở lại Phù Tiên Đảo hỏi thăm chung quanh, thật đúng chưa nghe nói qua có người tu luyện, cũng không biết đệ tử đời nào từ ngoài vơ vét tới, bỏ vào Tàng Kinh Các cũng không còn ai luyện qua, truy hỏi nguyên nhân đúng như lời tỷ tỷ, thiếu uy lực. Đại đa số đệ tử Phù Tiên Đảo tu luyện đều là Phù Kiếm Tiên bí quyết do bổn phái truyền xuống tới, uy lực không tầm thường, Quan Vũ từng ở Phù Tiên Đảo, thuyết phục Trần Phong xong, hai người tu luyện bộ kiếm quyết này. Cũng không biết do nguyên nhân gì, Dược Thiên Sầu vẫn không bỏ được, có lẽ là duyên phận đi! Khẽ cắn mồi liền quyết định tu luyện xuống dưới.

Một năm thời gian, ba người đột phá Trúc Cơ trung kỳ, loại tốc độ tu hành này thật sự làm người hoảng sợ, nhưng phải quy công cho Dược Thiên Sầu. Ngày xưa lúc mới đạt được Trúc Cơ sơ kỳ thì ba người rốt cục thoát khỏi Luyện Khí thấp cấp cũng không tiếp tục chịu đựng thống khổ có linh khí mà không thể hấp thu, linh thạch chất đống tự nhiên trở thành mục tiêu hấp thụ của bọn họ, nhưng một khối thượng phẩm linh thạch luyện hóa xong nhấp đan điền, đều có điểm dở khóc dở cười, tuy không khoa trương như câu nói lấy muối bỏ biển, nhưng cũng là ý tứ không khác biệt lắm, linh thạch có bang trợ, nhưng không lớn, cũng không biết cần bao nhiêu năm nữa mới đề thăng tu vi.

Tiếp kính (đường ngắn nhất) chính là đan dược, biện pháp giải quyết vấn đề này đương nhiên rơi xuống trên người Dược Thiên Sầu. Lấy linh thảo trong Luyện Đan Các luyện chế ra vài viên Nguyên Khí Đan dùng xong, hiệu quả thực sự phi thường không tệ, nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài, ngươi luôn dùng linh thảo của Luyện Đan Các lại không luyện ra được gì cho họ cũng thật không có lý do gì chính đáng để giải thích.

Cuối cùng hắn đem chủ ý đánh lên người Phù Dung, không có việc gì đi ra Vạn Phân Viên dạo quanh, tìm Phù Dung tâm sự, làm Phù Dung ngày ngày vui vẻ, sau đó xui khiến Phù Dung tìm Phí Đức Nam xin hạt giống linh thảo, ngày hôm nay đòi hạt giống này, ngày mai lại hạt giống kia, cứ như vậy không ngừng.

Chuyện như vậy tự nhiên không gạt được Phí Đức Nam, tuy rằng chuyện này trái môn quy, nhưng hắn vẫn mắt nhắm mắt mở, chi cần nữ nhi có thể vui vẻ là được.

Đem hạt giống linh thảo đưa tới ô Thác Châu, làm Quan Vũ và Trần Phong sùng bái không ngớt, đây chính là hạt giống bảo bối của tu chân giới, không phải hạt giống cỏ dại, lão đại cứ hai ba ngày lại đều tìm ra, không bội phục cũng không được, ít nhất bọn họ cũng không có bản lĩnh này.

Khi trồng lại có Tử sắc Hỗn Độn, linh thảo tự nhiên không thành vấn đề. Sau đó Dược Thiên Sầu rất có quy luật bình thường đến đan phòng thỉnh an sư phụ, sau đó lại về đan phòng của mình ở mãi bên trong.

Vòng đi vòng lại trải qua đoạn thời gian sinh hoạt như vậy, kết quả đã lấy hết hạt giống các linh thảo trong Vạn Phân Viên, cuối cùng Phù Dung không tìm ra loại hạt giống nào khác, Dược Thiên Sầu rất vô lương tâm chui đầu chuyên tâm tu luyện, làm Phí Đức Nam tức giận đến oa oa kêu to, tìm lý do chạy tới Luyện Đan Các nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Dược Thiên Sầu.

"Đông..." Một tiếng nổ, Dược Thiên Sầu đứng trên sườn núi mơ hồ cảm giác được dưới chân có chút rung động, vùng chân mày hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, xoay người nhìn về phía một bóng người dưới chân núi, ngự kiếm bay tới.

Trần Phong đứng dưới chân núi đang giờ tay cười ha hạ, thấy Dược Thiên Sầu tới, ngoắc cười nói: "Lão đại, thành công rồi."

Dược Thiên Sầu rơi xuống đất quan sát, chỉ thấy ở đây nguyên lai nằm mấy khối đá lớn, lúc này bế thành một đống, xem vết tích rõ ràng bị ngoại lực phá hủy. Lúc này Quan Vũ từ đầu núi bên kia bay tới, rơi xuống đất nhìn đống đá vụn, vui mừng nói: "Trần Phong, Phá Cương Phù của ngươi chế thành."

Trần Phong đắc ý nói: "Tay nghề chế phù tổ truyền của Trần gia ta không phải hư danh, nếu không bị hạn chế bởi tu vi, nhất định phải khiến các ngươi kiến thức cái gì gọi là uy lực của phù..." Đang khoe khoang, bỗng nhiên thấy Dược Thiên Sầu không mặn không nhạt nhìn chằm chằm chính mình, giọng nói nhất thời ách xuống dưới, đối với vị lão đại này hắn có vài phần sợ hãi.

Dược Thiên Sầu chỉ là hiếu kỳ, trong khoảng thời gian này do hắn đốc xúc, Trần Phong bắt đầu luyện lại chế phù gia truyền, từ ngày đó thường nghe được hắn hay mèo khen mèo dài đuôi, nói tay nghề tổ truyền của Trần gia thế nào, nhìn hắn không giống như đang nói bậy, rồi lại vì sao trong tu chân giới cho tới bây giờ không có nghe nói qua có gia tộc họ Trần tinh thông chế phù?

Thấy trương phù có uy lực lớn như vậy, dùng đề phòng thân hẳn là không tệ, Dược Thiên Sầu thuận miệng nói: "Trần Phong, ngươi làm mười trương Phá Cương Phù cho ta."

"Ách. Vẻ mặt Trần Phong như gặp nạn sờ sờ túi trữ vật, túi này do chính lão đại tặng cho, xuất ra hơn mười lá bùa còn trống, lại từ bên trong rút ra một tấm màu sắc hơi tối nói: "Lão đại, lá bùa để chế Phá Cương Phù là thứ này, thật không có biện pháp làm ra mười tấm đâu." Nói xong còn có điểm ngại ngùng, túi trữ vật, Trúc Cơ Đan, Nguyên Khí Đan còn có các loại pháp quyết lão đại đều cấp cho, kết quả hắn chỉ nhờ mình làm mấy trương phù cũng làm không được.

"Nga, có mấy tấm thì mấy tấm, vẫn tốt hơn là không có. Mặt khác, ngươi đem tài liệu cần chế phù viết ra, ta xem có thể tìm được hay không." Dược Thiên Sầu ngẫm lại nói.

Trần Phong gật đầu: "Lão đại, ta đã biết."

Dược Thiên Sầu không nói gì nữa, biến mất ngay trước mắt hai người, trở lại gian phòng đẩy cửa ra, thấy ba người Lăng Phong đang ở trong viện ăn gì đó. Ba người thấy hắn cùng đứng lên hành lễ: "Dược sư thúc." Tuy rằng bình thường Dược Thiên Sầu hay gọi bọn họ đừng kêu như vậy, nhưng hắn cấp cho ba người cảm giác càng ngày càng xa, mà ba người vẫn mãi giẫm chân tại chỗ.

Người trước khoát khoát tay, ý bào bọn họ tiếp tục ăn, không cần phải xen vào hắn, tự hắn đi ra khỏi viện. Lăng Phong ở phía sau mở miệng nói: "Dược sư thúc, hôm qua Phí trưởng lão của Vạn Phân Viên lại tới tìm ngươi, lại dặn ta thấy ngươi thì thông tri ngươi đến Vạn Phân Viên."

"Ta đã biết." Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu đáp, ngực lại thầm nghĩ, vừa vặn bao tử có chút đói, đến Vạn Phân Viên vừa họp, trường kiếm bắn ra lại bay đi.

IBa người trong viện nhìn theo Dược Thiên Sầu bay đi rất ước ao, bọn họ ở lại Phù Tiên Đảo nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy qua có ai sống được thoải mái như hắn. Một đệ tử Trúc Cơ kỳ hầu như không cần làm gì, suốt ngày chạy mất không thấy bóng người, làm Luyện Đan Các có rất nhiều người đều có ý kiến, kỳ quái chính là nhân vật cấp nguyên lão Luyện Đan Các không ai can thiệp qua, dù là Nghiêm Thù cũng mắt nhắm mắt mở. Còn có chủ sự Vạn Phân Viên, ba ngày hai ngày chạy tới thỉnh mời, người ta còn luôn xa cách, thực sự là kỳ quái!

"A..." Bắc Tử gào khan một tiếng, hai tay ôm mặt bi thiết nói: "Lúc nào ta có thể được như hắn a! Con mẹ nó, còn thoải mái hơn cả chưởng môn nhân!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.