Tình cảnh này chúng nhân đã quen thuộc lắm rồi. Hai người này vốn là đại biểu cho hai đại phái chính-ma lưỡng đạo. Một người xuất hiện tỏ vẻ uy phong. Người kia hiển nhiên cũng sẽ xuất tràng đối chọi gay gắt.
Cừu Vô Oán và Đông Phương Trường Ngạo nhảy ra, những người khác đang kiểm ưa linh thạch trong túi trữ vật của mình, đều lắc đầu cười khổ, lùi trở lại hàng ngũ. Chuyện riêng của hai nhân vật này, tốt nhất là không nên xen vào.
Hai người dùng khóe mắt liếc nhìn đối phương. Đồng thời bên cánh mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. Lúc sau, đệ tử của Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung cũng cầm túi trữ vật bước lên trên đài, thay hai người giao nộp linh thạch.
Tử Y cùng Võ Lập Tuyết vừa tiếp nhận túi trữ vật, liền nhanh chóng rót thần thức vào kiểm kê số lượng. Hai nàng đều là lần đầu tiên chứng kiến số linh thạch nhiều như thế này. Khiến cho Võ Lập Tuyết sắc mặt có chút hưng phấn, còn Tử Y thì thần tình nghiêm chinh túc mục. Lúc này, nàng đang nghĩ tới việc, số linh thạch này quan hệ đến phó thác của Tất lão tiền bối.
Quá trình kiểm kê rất nhanh đã hoàn tất. Hai nàng nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu xác nhận. Dược Thiên Sầu nhãn tình sáng rực, trên mặt bày ra nụ cười hiền hòa, quay lại nhìn xuống phía Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán đang đứng, chà xát hai tay nói: “Cầu chúc hai vị tiền bối đắc thắng ngay từ vòng đầu. Có thể tiến hành được rồi đó! ”
Ngay trung tâm dưới đài có một chiếc bàn dài. Trên bàn là một cái đồng hồ cát để tính thời gian. Võ Lập Thành bước ra, đem chiếc đồng hồ cát xoay ngược lại, từng hạt cát li ti bắt đầu nhỏ xuống. Thời gian chỉ có một phút, nhưng một phút này lại đáng giá cả ngàn vạn khối thượng phám linh thạch, cho nên Cừu Vô Oán và Đông Phương Trường Ngạo cũng không dám chậm trễ. Chi với một cái lắc minh đã hóa thành hai đạo hư ảnh, chớp mắt liền đi tới trước mặt của hai thanh Đại Đao.
Lúc này, chúng nhân của Vạn Ma Cung cùng Phù Tiên Đảo cũng đứng ngồi không yên, tất cả đều đứng lên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai người. Phải biết rằng tu vi của La Kình Thiên tịnh không yếu hơn hai người này, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục đoạn tay để giữ mạng.
Đám người các tông phái khác cũng ngưng thần nín thở. Chú ý tới điểm biến hóa khi Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán rút đao.
“Thinh hai vị tiền bối hãy cẩn thận, hai thanh bảo đao này đều có linh tính. Lúc trước vãn bối hàng phục chúng nó cũng đã hao phí không ít tâm tư. Nếu như không thể nắm chắc, ngàn vạn lần đừng có miễn cường, bằng không bị chúng nó phản phệ thì sẽ rất nguy hiểm. ” Lúc này Dược Thiên Sầu bỗng nhiên lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, chúng nhân tại đương trường không khỏi liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, nhất thời ám rợn ở trong lòng. Ngươi sớm không nói, thế nhưng đợi sau khi người ta giao tiền mới lên tiếng cảnh báo, đây không phải là cố tình dọa nạt hay sao? Nhưng vừa nghĩ tới thanh bảo đao này đã có linh tính, thì cả đám người đều chấn động, trong đầu hiện ra hai chữ “Linh Bảo. ”
Theo sau, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng không có thấy bảo đao trước mắt, xuất hiện cái địa phương nào không thích họp. Vừa liếc mắt nhìn nhau, liền nghiêm chinh vươn tay ra chộp tới...
Chúng nhân đứng bên dưới quan sát, tâm tư cũng không khỏi nhấc lên tới cổ họng, nhất là nhóm đệ tử của Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung.
“Ong ong... ” Hai thanh đao bỗng nhiên phát ra một chuỗi ngâm vang. Lúc này Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán đã biến sắc. Bởi vì một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, nháy mắt truyền ra từ trên thân đao, lan tới gần hai tay của bọn hắn. Ngay sau đó là một luồng chân khí tử vong bức đến, bọn hắn liền cảm giác được tinh thần của mình có chút hoảng loạn, thân thể lắc lư run run.
“Bất hảo rồi! ” Có người kinh hô. Theo sau chúng nhân cũng phát hiện ra tình huống có chút không đúng.
Vừa cảm giác được chân khí tử vong áp bức đến. Hai người bọn hắn chẳng thèm
Quản tới sĩ diện, lập tức cắn nát đầu lười, mượn cơn đau nhức mà thanh tinh lại. Đồng thời lắc minh thoái lui ra phía sau hơn mười thước có dư, thần tình đều là khiếp sợ phát ra một tiếng kinh hô: “Hảo đao! ”
Toàn trường đứng bật lên. La Kình Thiên đoạn tay bảo mệnh, Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô oán thậm chí đều không thể tiếp cận. Ba vị cao thủ Độ Kiếp kỳ đã nghiệm chửng qua, khiến cho mọi người đối với uy lực của bảo đao cũng không còn lòng nghi ngờ.
Cũng có không ít ánh mắt nhìn về phía Đại La Tông, nhãn tình đã muốn thay đổi hương vị. Không còn cái loại nhãn tình châm chọc như lúc trước nữa. La Kình Thiên, Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán, ba người này tu vi đều đã tiến nhập cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ. Tuy rằng La Kình Thiên đoạn mất một cánh tay, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì cũng đã từng cầm qua thanh đao này rồi. Còn Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán thì chăng thể nào tiếp cận. Từ điểm này có thể suy ra, chường môn Đại La Tông quả nhiên không phải chỉ có hư danh đâu!
Sau khi đám người Đại La Tông cảm nhận được ánh mắt của chúng nhân, thì vẻ mất tự nhiên trên mặt đã thay đổi thành nét kiêu ngạo. Cũng giống như đang thầm nóL. Chăng phải là Đại La Tông chúng ta không được, mà do hai kiện pháp bảo kia quá mức lợi hại thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài cơ thể của Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán đều trào ra cương khí hộ thế. Đang muốn xông tới rút đao lần nữa, thì chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm “đinh đương” dồn dập. Hai người nhìn về phía đó, chì thấy trong tay Dược Thiên Sầu không biết từ lúc nào đã có thêm một bộ chiêng đồng.
Dược Thiên Sầu dùng chiếc chày gõ chỉ xuống đồng hồ cát, cười hề hề nói: “Hai vị tiền bối, thực xin lỗi! Thời gian hết rồi, đến phiên người khác xuất tràng, thỉnh hai tiền bối tạm thời lui xuống. ”
Hết thời gian nhanh như vậy sao? Một trăm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch cũng trôi theo thời gian sao? Đừng nói là hai người rút đao, mà ngay cả chúng nhân cũng đều quằng ném ánh mắt về phía đồng hồ cát. Đối với tốc độ tính giờ của chiếc đồng hồ cát này quả thực là phi thường hoài nghi. Kì thật, chúng nhân đã nghĩ oan cho Dược Thiên Sầu rồi, chẳng qua bởi vì mọi người đã quá say mê quan sát nên quên đi thời gian mà thôi. Tuy rằng, trong đầu Dược Thiên Sầu cũng từng nảy sinh ý tưởng động tay động chân, bất quá hắn vẫn còn băn khoăn ở đây sẽ có người nhìn thấy.
Đông Phương Trường Ngạo sửng sốt, Cừu Vô Oán cũng tức giận vểnh râu trừng mắt. Dược Thiên Sầu lảng tránh, hướng phía dưới hô hào: “Vì muốn tiết kiệm thời gian, nên ai giao nộp linh thạch trước sẽ được thử trước! ”
Võ Tứ Hải nghe vậy thì không khỏi nhướng mày. Muốn kiếm tiền cũng không cần nói rõ ràng như thế đi!
Chúng nhân chẳng nói gì, mặc dù biết Dược Thiên Sầu rõ ràng là đang kiếm tiền, nhưng ai sẽ buông tha đây? Không phải mọi người đều vì bảo bối mà tới hay sao? Bất quá Dược Thiên Sầu này thực lánh loại, người ta nếu có bảo bối như thế này sẽ đều giấu giếm, thế nhưng hắn lại quang minh chính đại ng ra gây náo nhiệt. Khiến cho vài kẻ muốn âm thầm đoạt bảo, đều không có phương tiện ra tay, đành phải chờ đến ngày sau Dược Thiên Sầu lẻ loi một minh.
Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán chần chừ không muốn quay về. Đám người có mặt ở đây đều hiểu, bọn hắn là vẫn còn muốn thử tiếp. Ngay lập tức, đệ tử của hai phái lại mang túi trữ vật lên trên đài. Dược Thiên Sầu chờ hai nữ nhân xác nhận số lượng linh thạch xong. Lúc này liền xoay chuyển ngữ khí, mim cười nói: “Hai vị tiền bối xin mời tiếp tục! ”
Võ Lập Thành ở bên dưới lại đem chiếc đồng hồ cát úp xuống.
Người này rất thực tế! Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán thần tình hơi co rút. Nhưng lúc này cũng không muốn tính toán cùng cái gã hám tiền kia. Vì thế, cương khí hộ thể liền phóng xuất ra, trước sau vọt tới bên cạnh hai thanh đao. Khi chúng nhân đang chăm chú quan sát, thì bỗng nhiên thấy hai người hung hăng ngẩng đầu nhìn lên không trung, đồng thòi cấp tốc lùi ra phía sau.
“Sưu... ” Một đạo hàn quang lãng không bắn xuống. “Phanh” một tiếng, trực tiếp đánh thẳng vào giữa trung tâm tạo ra một cái hố. Khí lãng mờ ảo khuếch tán ra bốn
Phía xung quanh, thì thấy ở bên dưới hố có một thanh phi kiếm thoát ra, hóa thành hàn quang bay ngược lên trên bầu ười.
Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên không trung, thì chỉ thấy một pháp bảo phi hành tạo dáng hình con thuyền, đang chậm rãi đáp xuống.
Có kẻ phá bãi! Dược Thiên Sầu chân mày nhíu lại, xoay người đến bên Tử Y cùng Võ Lập Tuyết, cầm lấy túi trữ vật trong tay hai nàng, ném vào trong túi trữ vật của mình. Đang muốn ngắm nhìn qua số linh thạch đáng yêu, thì phía sau lóe lên mười mấy đạo thân ảnh. Dược Thiên Sầu đành phải ngừng lại.
Mặc dù kẻ quấy phá hắn kiếm tiền, khiến cho hắn rất giận. Nhưng dám ở tình huống này mà xông ra phá rối, há lại có thế là người bình thường được sao? Dược Thiên Sầu quyết định nhìn xem là thần thánh phương nào, rồi mới xử.
“Lớn mật! Kẻ nào dám tới đây phá rối? ” Cừu Vô Oán ngẩng đầu nhìn lên không trung quát lớn.
Pháp bảo phi hành ở giữa không trung. Nhưng đột nhiên lại bị người ta thu vào. Theo sau tám cái bóng rơi vào trong mắt chúng nhân, người dẫn đầu hóa ra chính là Bách Hoa Cung thiếu cung chủ Yến Truy Tinh!
Còn bảy người bám theo phía sau hắn, đều là sư huynh đệ của Man Hổ.
“Bái kiến Cừu sư thúc, bái kiến các vị sư thúc Vạn Ma Cung! ” Yến Truy Tinh nho nhã hướng đám người ma đạo hành lễ.
Nhất thời khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ phá rối, liền biến mất không còn sót lại chút gì. Cừu Vô Oán ngập ngừng nhìn bốn phía, rầu rĩ nói: “Ngươi chạy tới đây làm gì? ”
“Đến hít thở không khí một chút mà thôi! ” Yến Truy Tinh bình thản đáp.
Cừu Vô Oán trừng mắt, nhưng rốt cuộc không nói thêm cái gì nữa. Bởi vì, Yến Truy Tinh dù sao cũng tôn tử của sư phó minh.
Đúng lúc này Đông Phương Trường Ngạo lạnh lùng quát một tiếng: “Yến Truy Tinh, đây là ngươi đang hướng Hoa Hạ Tu Chân Giới tuyên chiến sao? ”
Chẳng biết từ khi nào, mà trong tay Đông Phương Trường Ngạo đã xuất hiện một cây trường thương ánh vàng rực rờ.
“Đông Phương tiền bối hiểu lầm rồi. Vãn bối nghe đồn rằng, nơi này đang tiến hành Đại Hội Rút Đao. Cho nên đã chạy thâu đêm tới đây tham gia, tuyệt đối là không có ý tử nào khác. ” Yến Truy Tinh tư vãn nho nhã cười đáp.
“Nơi này không chào đón các ngưoi, mời quay về! ” Đông Phương Trường Ngạo hoành ngang cây thương trong tay nói, ở phía sau lưng hắn, hơn mười cao thủ Phù Tiên Đảo, đồng dạng cũng đứng lên.
Yến Truy Tinh đối với những chuyện này coi như không hề nhìn thấy, mà chỉ đạm nhạt cười nói: “Ta nghe đồn Đại Hội Rút Đao lần này, chì cần giao nộp một trăm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, là có thể tham dự. Ta nói như vậy có đúng không, Dược huynh? ”
“Ha ha! Hóa ra là Yến huynh đó sao, lâu rồi không gặp. ” Dược Thiên Sầu từ trên đài nhảy xuống, thản nhiên đi tới. Từ xa đã ôm quyền cười nói, thực giống như lão bằng hữu đã lâu ngày không gặp nhau vậy.
Tuy nhiên Tử Y vẫn cảm thấy có điểm khác thường, nên nhanh chân bước theo sau hắn. Võ Lập Tuyết cũng không cam chịu rớt lại phía sau. Đám đông thấy thế, liền phân tách ra một thông đạo, để cho bọn họ bước qua.
Yến Truy Tinh đồng dạng cũng ôm quyền cười nói: “Quả thực đã lâu rồi không gặp. Ta luôn phái người hỏi thăm tin tức của Dược huynh khắp nơi, đáng tiếc vẫn luôn bặt vô ấm tín. Nhưng hôm nay, cuối cùng đã gặp được Dược huynh rồi.... ”