Lúc này Lộng Trúc trợn mắt khinh thường nói: "Nam Minh lão nhi, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, chỉ lấy của ngươi chút đồ vật, không cần làm tuyệt như thế đi!" "Bằng hữu?" Nam Minh lão tổ cười nhạt nói: "Ngươi gặp qua bằng hữu đi trộm đồ vật của bằng hữu sao?" Lộng Trúc nhìn hai gã đệ tử phía sau hắn, mấp máy môi không nói được gì chống đỡ, vẻ mặt xấu hổ lấy răng nanh Thôn Thiên Thú ra, lắc lư trong tay nói: "Biết phá quy củ này của ngươi, thái độ làm người của lão Tất ngươi hẳn cũng rõ ràng, sẽ không làm ngươi khó xử, nhìn thứ này xem thế nào?" Huyền Huyền Đảo vốn là một tòa núi lửa, địa phương mọi người đang đứng có nhiệt độ rất cao. Thế nhưng sau khi mang răng nanh ngăm đen ra, thì nhiệt độ quanh thân cũng chợt hạ xuống vài phần, cảm giác âm trầm kỳ lạ nổi lên từ trong tay Lộng Trúc. Nam Minh lão tổ ngẩng đầu nhìn lên trời cao, sau đó chuyển mắt chậm rãi rơi vào răng nanh, hai mắt dần dần khép lại thành khe hở, rất khó dời đi. Thần tình âm trầm của Lộng Trúc cũng thư hoãn xuống tới, vùng lông mày nhướng nhướng lên, khóe miệng hiện lên nét cười, vốn đang lo lắng tầm mắt người này rất cao, không dễ dàng nhấp vào pháp nhãn. Hôm nay xem ra, có thể thuận lợi hoàn thành chuyện lão Tất dặn dò rồi. "Nếu được thì nói, không được cũng nói, ta phải đi, miễn ở lại đây nhận sự khó chịu của ngươi." Lộng Trúc làm bộ cầm vật trong tay định thu hồi. "Chờ một chút!" Nam Minh lão tổ hét lớn một tiếng, dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy vật ở trên tay Lộng Trúc. Vừa chạm vào, liền có một cỗ hàn ý âm trầm băng lãnh lượn lờ giữa kẽ ngón tay, không khỏi đặt lên trước mắt tinh tế quan sát tìm hiểu. Vật này ngăm đen tròn tròn, từ mặt cắt có thể thấy được là được cắt bỏ ra từ vật gì đó, đây chỉ là bộ phận nhỏ của một thứ gì không rõ lai lịch. "Cho tới bây giờ chưa thấy qua loại chất liệu này, đây là thứ gì vậy?" Nam Minh lão tổ nhìn chằm chằm vật trong tay không rời mắt hỏi. "Ngươi hỏi ta?" Lộng Trúc chỉ chính mình, bĩu môi nói: "Ta làm sao biết là vật gì, muốn hỏi ngươi đi hỏi lão Tất, thứ này là của hắn." "Vật này âm khí thấu xương, nhàn nhạt mà không tiêu tán, không giống như vật của nhân gian, hẳn không phải! Bằng không ta không có khả năng không nhận thức ra." Nam Minh lão tổ bỗng nhiên ngẳng đầu nói: "Từ tạo hình mà phán đoán, hẳn là một bộ phận nhỏ dính trên vật gì đó. Lộng Trúc, ngươi thành thật nói cho ta biết, thứ này từ đâu lấy ra." "Không hổ là luyện khí tông sư. Liếc mắt liền phán đoán ra được tám chín phần mười." Lộng Trúc nhìn hắn giờ ngón tay cái, lập tức đi tới bên người hắn, một tay gác lên vai hắn. Nam Minh lão tổ bỗng nhiên lắc vai, hất tay hắn xuống, trừng mắt quát: "Gác vai gác tay còn ra thể thống gì nữa." Lộng Trúc nhìn hắn từ trên xuống dưới, phàn kích nói: "Ngươi quanh năm suốt tháng mặc quần cộc màu đỏ, đề trần cánh tay, còn theo ta giảng chuyện thể thống? Muốn biết xuất xứ của thứ này, thì nhanh đưa lỗ tai qua đây." Nói xong lần này lại gác tay lên vai hắn, Nam Minh lão tổ cũng không tiếp tục phản kháng. Cử động này roi vào trong mắt hai tên đệ tử, làm hai người có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Hai người mơ hồ cảm giác được, ở thời gian trước đây, sư phụ và vị Lộng Trúc tiên sinh này quan hệ không cạn. Bằng không không có khả năng có cử động thân mật như vậy. "Cửu U Minh động." Lộng Trúc cười hì hì ghé tai nhẹ giọi
Kỳ thực hắn cũng không cần làm như vậy, muốn nói lặng lẽ trực tiếp truyền âm là được, nhưng hắn cho rằng mượn cơ hội thân cận một chút, nhiều ít có thể bù đắp quan hệ giữa hai người. Nhất là muốn cho đệ tử của Nam Minh lão tổ biết, quan hệ giữa ta và sư phụ các ngươi không tầm thường, sau này ta tới, ngàn vạn lần đừng gây khó khăn cho ta. "A!" Nam Minh lão tổ nhìn vật trong tay liên tục lắc đầu nói: "Trách không được, thật không trách được. Tất Trường Xuân ngồi trên phúc địa a!" Cánh tay Lộng Trúc bất tri bất giác đã hoàn toàn gác trên vai hắn, hai người giống như hảo huynh đệ, hảo bằng hữu. Trên Huyền Huyền Đảo có đệ tử ra vào liên tục, hiển nhiên cũng có người nhận thức Lộng Trúc, nhìn thấy tình cảnh này, đều thất kinh, nguyên lai sư phụ và Lộng Trúc vẫn còn quan hệ thân thiết như xưa. "Như vậy có là gì, ta nói thêm chuyện khiếp sợ cho ngươi nghe." Bàn tay Lộng Trúc sờ vào bộ râu quai nón của Nam Minh lão tổ, kéo đầu hắn tới bên miệng mình, ghé tai hắn lại nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán không sai chút nào, đồ vật trên tay ngươi xác thực không phải là vật của thế gian, mà là từ đại môn Minh Giới trong Cửu U Minh động lấy ra ngoài, đã hiểu hay chưa?" Nói xong buông Nam Minh lão tổ, ở trên đôi vai dày rộng của hắn vỗ vỗ vài cái. "A! Là từ Cửu..." Nam Minh lão tổ cả kinh kêu lên, nhưng còn chưa nói xong, liền bị Lộng Trúc ngắt lời nói: "Kêu cái gì mà kêu, sợ người khác không biết hay sao? Thứ lão Tất đưa ra, người bình thường sao có thể so sánh." "Phải, phải!" Nam Minh lão tổ vuốt vật trong tay liên tục gật đầu nói. Lộng Trúc lại vỗ vỗ vai hắn, nói: "Thế nào? Theo ta đến Thuận Thiên Đảo chứ! Thứ này, trên tay lão Tất vẫn còn." "Được, chờ ta chuần bị một chút." Nam Minh nói, liền thuấn di không còn hình bóng, dù là chiếc răng nanh cũng mang theo. Đối phó! Lộng Trúc cảm thấy mỹ mãn chà xát tay, lúc này mới có tâm tư nhìn chung quanh quan sát, hoàn cảnh nơi này cũng không có gì thay đổi, hắn cũng không quan tâm hai đệ tử của Nam Minh lão tổ, lại nhìn chằm chằm phi long cười xấu xa nói: "Hồng Hồng." Vừa rồi còn gọi người ta là tiểu súc sinh, hiện tại lại đổi giọng. Phi long cũng có linh tính, đem cái đầu cực lớn quay sang một bên, không thèm để ý. Lộng Trúc cười hắc hắc nói: "Bỏ đi, không đùa với các ngươi nữa." Hắn liền thuấn di không còn bóng người.
Hai đệ tử muốn nói lại thôi, nhớ tới hình dạng thân thiết kề vai sát cánh của Lộng Trúc và sư phụ, muốn kêu nhưng lại không dám kêu. Lộng Trúc đi tới một hang động, thân hình quen thuộc liên tục luồn lách, đảo mắt đã đi xuống lòng núi bên dưới Huyền Huyền Đảo, tràng diện nóng hôi hổi hiện ra trước mắt. Ở trung trơng là dung nham đỏ rực nóng chảy, địa hỏa phun ra nuốt vào, tiếng sắt thép đinh đang chung quanh vang lên không ngừng, một đám người đang bận rộn, đều là môn nhân của Nam Minh lão tổ đang mượn địa hỏa luyện khí. Hấp dẫn ánh mắt Lộng Trúc nhất, đó là một con cua lớn trộn lẫn trong đám người. Con cua màu hỏa hồng sắc, đường kính thân thể đạt hai thước, bốn đôi chân lớn cường tráng như kim cương, lúc khởi động toàn thân cũng cao tới hai thước, nó đang quơ một đôi càng khổng lồ, giống như cây búa đánh xuống khối kim chúc thiêu tới đỏ rực, đập đến hỏa tinh văng ra khắp nơi, lực đạo cực mãnh. Con cua lớn này được gọi là Hỏa Nham Kim Võng, chính là thứ mà Nam Minh lão tổ luôn mắng Lộng Trúc là kẻ phản bội. Con vật này có linh tính, lại cường hãn không gì sánh được, không giống như loài cua bình thường, loại Hỏa Nham Kim Võng này không phải sinh trưởng trong biển, mà là sinh hoạt trong động núi lửa rộng rãi, có thể đi lại dưới dung nham. Nó không hãi sợ nhiệt độ cao, e ngại nhiệt độ thấp, nhưng chỉ khi kiếm mồi mới đi ra ngoài. Thọ mệnh của Hỏa Nam Kim Võng cũng không lâu dài, Tối đa chỉ có thể sống một hai trăm năm, trước khi con cua mẹ chết mới có thể sinh ra mười trứng cua trân quý, cho nên toàn bộ quần thể hầu như vẫn duy trì số lượng ổn định, muốn sinh nhiều cũng không được. Chúng nó chính là đặc sản duy nhất của Huyền Huyền Đảo, nguyên bản có năm trăm con, sau khi Nam Minh lão tổ tới đây cư trú thì phát hiện ra, liền thu phục để sử dụng. Mục đích chủ yếu là để chúng phát huy ra tác dụng sức lực lớn không gì sánh được. Rèn luyện, luyện khí vốn là một việc khổ cực, dù sao địa phương có Thanh hỏa như Yêu Quỷ Vực của Tất Trường Xuân không phải nơi nào cũng có. Uy lực siêu phàm của Thanh hỏa có thể cấp tốc hòa tan kim chúc. Sau đó liền dựa vào tu vi cao thâm tùy ý tố hình luyện chế. Nhưng địa hỏa bình thường không có được uy lực như vậy, tự nhiên cần phải rèn, vì vậy mà Hỏa Nam Kim Võng liền có công dụng rất lớn, cùng người phối họp sẽ dùng càng ít sức hơn. Nhưng bảo bối trong mắt Nam Minh lão tổ, đụng tới Lộng Trúc thiếu chút nữa đã bị tai trơng ngập đầu. Nói tới cũng phải bắt đầu từ khi tu sĩ các quốc gia dây dưa với Nam Minh lão tổ, khi đó hắn mới vừa quen Lộng Trúc, Lộng Trúc chân thực nhiệt tình, vì muốn giúp bằng hữu một tay, nên đã mòi tới thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân giúp hắn giải quyết nhiều phiền phức. Vì vậy Lộng Trúc liền biến thành hảo bằng hữu của Nam Minh lão tổ. Thường xuyên chạy tới Huyền Huyền Đảo chơi đùa, lúc đó người trong tu chân giới có thể tùy ý ra vào Huyền Huyền Đảo, cũng chỉ có một mình Lộng Trúc mà thôi. Sáu mươi năm trước, một nhóm Hỏa Nham Kim Võng bắt đầu đẻ trứng, sinh ra mỗi trứng lớn cỡ nắm tay, màu hồng sắc trong suốt rất đẹp, tổng cộng có một trăm trứng. Nam Minh lão tổ xem như trân bảo, phái tọa kỵ phi long chiểu cố ấp trứng. Đúng lúc Lộng Trúc tới chơi, Nam Minh lão tổ nhất thời lắm miệng, nói ra chuyện trước kia mình thu phục được Hỏa Nham Kim Võng, từng ăn qua một trứng, vị đạo quả thực là thiên hạ vô song. Lộng Trúc nghe xong, nhất thời liền mặc kệ, dây dưa với Nam Minh lão tổ, đòi nếm thử xem sao. Cuối cùng Nam Minh lão tổ bị buộc bất đắc dĩ, nể tình bằng hữu, nhịn đau lấy một trứng đưa cho hắn ăn. Lộng Trúc ăn xong hô to mỹ vị, nhưng một trứng không đủ thỏa mãn hắn, tuy muốn ngừng mà không sao làm được. Sau đó, cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, không ngờ xui khiến được phi long đang chiếu cố chăm sóc ấp trứng, một người một con rồng cùng nhau ăn, ăn đến không ngừng miệng. Trên thực tế Lộng Trúc tổng cộng chỉ ăn khoảng bảy tám trứng, chủ yếu bởi vì trứng khá lớn, ăn nhiều không bị nghẹn chết mới lạ. Nhưng phi long vốn là loài vật thích ăn hỏa thuộc tính, trứng của Hỏa Nham Kim Võng vừa lúc hợp khẩu vị, ăn một lần không thể nhịn được, con vật lớn như nó ăn uống thì không cần phải bàn, hầu hết toàn bộ trứng của Hỏa Nham Kim Võng liền bị con rồng ngu ngốc này ăn sạch. Sau đó một người một rồng mới phát hiện không còn quả trứng nào, nhất thời đều trợn tròn mắt nhìn nhau. Hậu quả thì không cần phải nói, Nam Minh lão tổ giận tím mặt, Lộng Trúc nhanh chân chạy trốn, một lần trốn tới hơn mười năm không xuất hiện, phi long lại không thể chạy nên rất thê thảm, thiếu chút nữa đã bị lột da ăn tươi. Đây cũng là lý do phi long vừa nhìn thấy Lộng Trúc chỉ có phúc cùng hưởng, có nạn để người khác chịu, một tên cực độ không nói nghĩa khí, liền lập tức động thủ. Lúc này Lộng Trúc nhìn thấy chỉ còn sót lại khoảng trăm con Hỏa Nham Kim Võng, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng vừa nghĩ tới mỹ vị của trứng cua, quả thực là thèm vô cùng a! Nhịn không được lặng lẽ quan sát bốn phía, không biết hiện tại có phải là thời gian chúng nó đẻ trứng hay không. Hắn còn đang muốn nhìn chung quanh, bỗng nhiên nghe được tiếng rống dài bên ngoài của Nam Minh lão tổ: "Lộng Trúc lão tặc, còn không mau mau hiện thân, chẳng lẽ lại muốn làm tặc trong Huyền Huyền Đảo của ta?" Ngay sau đó lại là tiếng rống giận dữ của phi long vang lên...