Phùng Hướng Thiên trên mặt âm tình bất định, ánh mắt thỉnh thoảng đảo quanh trên người ba vị trưởng lão cùng Dược Thiên Sầu. Trong gian phòng không một ai nói chuyện, nhất thời bầu không khí trở nên cổ quái dị thường. Trình Canh Thanh cũng luống cuống, trên trán xuất hạn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, thầm nghĩ phải chăng mình đã làm sai chuyện gì rồi?
Mẹ! Trầm ngâm cái gì đều hơn một giờ rồi. Nếu không muốn thu lão tử thì cứ việc nói thẳng ra thôi! Dược Thiên Sầu cung kính đứng ở phía trước, cũng có điểm phát hỏa, dưới thắt lưng đau nhức muốn vẹo đi rồi.
Động tác này của hắn làm cho nhãn tình Phùng Hướng Thiên sáng lên, thầm nghĩ: "Phiền toái là do tiểu tử này mang đến, vậy thì để cho hắn tự giải quyết đi."
Nghĩ đến đây, Phùng Hướng Thiên liền mỉm cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi kêu Dược Thiên Sầu phải không? trm, cái tên này rất không sai. Nếu ngươi cầm Phù Tiên Lệnh của bổn môn, tự nhiên bổn môn sẽ đáp ứng thỉnh cầu, đem ngươi thu nhận làm môn hạ. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là đệ từ trên Phù Tiên Đảo chúng ta. Hiện giờ tu vi của ngươi đến trình độ nào rồi? Nói nghe chút xem."
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi mừng rỡ, cũng nhanh chóng hành lễ nói: "Được chưởng môn thu dụng, đệ tử Dược Thiên Sầu cảm kích vô cùng, tu vi đệ tử nông cạn, vừa mới đạt tới Luyện Khí thấp cấp thôi."
Nhất thời bốn lão gia hỏa ở trong phòng trên mặt đều cứng đờ ra. Nhất là Phùng Hướng Thiên, bằng vào tu vi Độ Kiếp trung kỳ của mình, lại không nhìn ra được tu vi Luyện Khí thấp cấp của Dược Thiên Sầu, hắn không khỏi có chút xấu hổ.
"Luyện Khí thấp cấp..." Phùng Hướng Thiên khẽ lầm bầm, tuy điều này nằm ngoài dự tính của hắn, bất quá như vậy càng tốt. Vì thể hắn cau mày nói: "Dược Thiên Sầu, có mấy lời ta không thể không nói trước cho ngươi biết. Chiếc lệnh bài này, mặc dù có tác dụng giúp ngươi gia nhấp Phù Tiên Đảo, nhưng quy củ trong tông môn là ba lần không đột phá nổi Trúc Cơ, thì cũng sẽ bị trục xuất khỏi Phù Tiên Đảo. Mà hiện giờ, ngươi chưa đột phá Trúc Cơ kỳ, tự nhiên là phải thuận theo quy củ này. Ngươi hãy nghĩ thông suốt! Nếu đổi ý, thì bây giờ vẫn có thể thu hồi Phù Tiên Lệnh, chờ ngươi đột phá Trúc Cơ kỳ rồi quay lại gia nhấp bổn môn cũng chưa muộn."
Phùng Hướng Thiên nói rất chân thật, nhưng trong ngữ khí hơi có vài phần dọa dẫm. Đại khái là muốn để cho Dược Thiên Sầu biết khó mà lui, đem khối Phù Tiên Lệnh nóng bỏng tay kia, ném trở về cho Dược Thiên Sầu, còn bản thân hắn cũng sẽ được thanh tĩnh.
Ba vị trưởng lão nghe Phùng Hướng Thiên nói như vậy, cũng đều biến sắc, nhưng không có lý do gì để ngăn cản. Ba người đồng thời liếc mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, để xem phản ứng của hắn như thế nào. Lúc sau, quả nhiên không làm cho bọn hắn phải thất vọng, những quy củ kia Dược Thiên Sầu sớm đã nghe Quan Vũ nói qua rồi, nên cũng lắc đầu nói: "Có thể gia nhấp vào chính đạo đệ nhất phái như Phù Tiên Đảo, đó là giấc mộng cả đời của ta. Nếu đã tới đây rồi, đệ tử cũng sẽ không thay đổi quyết định."
"Như thế là rất tốt." Phùng Hướng Thiên gật đầu tỉnh bơ nói: "Dược Thiên Sầu, thu lệnh bài trở về đi! Đợi vị trưởng lão nào trong tông môn thu nhận ngươi làm đệ tử, thì ngươi sẽ đem lệnh bài giao cho vị ấy."
Nói xong hắn phất tay, Phù Tiên Lệnh cũng nhẹ nhàng bay tới trước mặt Dược Thiên Sầu. Theo sau Phùng Hướng Thiên còn căn dặn thêm: "Trình Canh Thanh, ngươi dẫn hắn đi đăng kí, thuận tiện an bài một chỗ ở cho hắn."
Trình Canh Thanh lĩnh mệnh, Dược Thiên Sầu cũng tạ ơn xong, hai người liền thoái lui ra khỏi phòng chưởng môn.
Trong gian phòng, bốn người im lặng rất lâu sau, Hoàng trưởng lão mới chịu mở miệng nói: "Chưởng môn, ta nghĩ không cần phải phiền toái những vị trưởng lão khác đâu. Tiểu tử này không bằng để hắn gia nhấp vào Luyện Khí Các, làm trợ thủ cho ta cũng được!"
"Không ổn." Phí trưởng lão cười nói: "Hoàng trưởng lão, vừa rồi chưởng môn cũng nói, Vạn Phân Viên chúng ta cần thêm nhân thủ, để tăng cao sản lượng linh dược. Ta xem gã tiểu tử này rất thích hợp, hay là chuyển hắn đến Vạn Phân Viên của ta đi."
"Thúi lắm!" Quan trưởng lão của Luyện Đan Các lớn tiếng mắng, theo sau đứng dậy nhìn hai vị trưởng lão trừng mắt nói: "Hai lão già các ngươi, đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang đánh chủ ý gì nhé! Lệnh bài chỉ có một chiếc, mọi người muốn thu đều phải dựa vào bổn sự của mình, bằng không, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Hừ! Chưởng môn, ta xin cáo từ trước."
Dứt lời, Quan trưởng lão xoay người bỏ đi.
Phí trưởng lão cùng Hoàng trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, tự biết không thể trêu vào Quan trưởng lão, nên cũng không dám hé răng oán thán. Khi Quan trưởng lão rời khỏi đây, hai người tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, lúc này cũng đứng lên hướng chưởng môn cáo từ. Trong gian phòng, nháy mắt liền trở nên trống rỗng...
Lúc này ngồi một mình ở trong gian phòng, Phùng Hướng Thiên thầm kêu may mắn, nếu không phải hắn nghĩ ra cái biện pháp này, thì có thể đã gặp phiền phức lớn rồi. Chỉ riêng ba vị trưởng lão đã không ứng phó nổi, nếu hơn năm mươi trưởng lão đồng thời... Không được, ta cũng phải thông báo chuyện này cho những người khác biết một tiếng, bằng không sẽ rước lấy phiền toái vô hạn.
Nghĩ đến đây, Phùng Hướng Thiên từ trong lòng xuất ra một khối ngọc. Ngoài miệng khẽ lầm bầm vài câu, rồi đem nó bóp nát ở trong tay. Lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở phào ra một hơi.
----------
Sau khi bước xuống lầu, Trình canh Thanh mới dám lau mồ hôi trán, nói: "Dược Thiên Sầu, chưởng môn căn dặn nhiều lời với một đệ tử Luyện Khí kỳ như thế, ngươi vẫn là người đầu tiên ah! Chờ ta giao nộp linh thạch xong, sẽ đưa ngươi đi đăng ký nhé."
Dược Thiên Sầu không phản đối, cùng Trình Canh Thanh đem linh thạch tới nơi kiểm kê giao nộp. Theo sau hai người tới phòng đăng ký cho đệ tử nhấp môn, bởi vì đã có mệnh lệnh của Phùng Hướng Thiên, cho nên sự tinh đồng dạng cũng được tiến hành rất thuận lợi.
Ra khỏi Bồng Lai Các, Trình Canh Thanh cười nói: "Dược Thiên Sầu, chúc mừng nhé! Từ hôm nay trở đi ngươi đã chính thức là đệ tử trên Phù Tiên Đảo rồi."
"Thời gian này cũng vất vả Trình sư tổ nhiều." Dược Thiên Sầu chân thành cảm tạ nói. Ở trong Tu Chân giới nhân tình bạc nhược, có thể gặp được một người đối xử tốt với mình, chóng thực là một chuyện rất khó có được.
"Chỉ thuận tay mà thôi, không cần phải khách khí như thế." Trình Canh Thanh khoát tay, bỗng dưng cau mày nói: "Ngươi bây giờ còn chưa bái sư, sợ rằng tạm thời không có nơi nào để cư ngụ. Bằng không, trước tiên đến chỗ của ta, chờ sau khi bái sư, ngươi chuyển tới chỗ sư phụ ngươi cũng không muộn ah!"
Dược Thiên Sầu nghĩ cũng đúng, huống chi đi theo người quen vẫn phương tiện hơn nhiều. Hắn vừa định gật đầu, thì chợt nghe ở phía sau truyền đến một tiếng cười ha hả: "Vậy ngươi bái ta làm sư phụ luôn đi! Rồi sau đó đến Luyện Đan Các mà ở."
Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nhìn xem, thì trông thấy người đang nói chính là một trong ba vị trưởng lão, lúc trước đã từng gặp qua ở phòng chưởng môn. Hắn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe Trình Canh Thanh hành lễ nói: "Quan trưởng lão!"
Dược Thiên Sầu cũng an phận thủ thường*, hành lễ theo. (*: Giữ đúng phận mình, hoặc không vượt quá thân phận.)
"Ha ha! Không cần đa lễ." Quan trưởng lão chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, rảo bước đảo quanh mấy vòng, giống như là đang thưởng thức bảo bối tuyệt thế vậy.
Dược Thiên Sầu bị hắn nhìn chằm chằm cũng không rét mà run, căn bản là không biết hắn muốn làm cái gì. Hơn nữa trên người Quan trưởng lão tràn ngập mùi thuốc, khiến cho Dược Thiên Sầu không khỏi liên tưởng đến mấy tên quái nhân ở trong phòng thí nghiệm y học.
Quan trưởng lão dừng bước, nét mặt già nua bày ra một cái bộ dạng hiền hòa, nói: "Dược Thiên Sầu, có muốn ta làm sư phụ của ngươi không?"
"Áchể..." Dược Thiên Sầu không biết phải trả lời như thế nào. Hắn cảm giác tình huống bây giờ hơi có điểm khác thường. Đường đường là một trưởng lão trong Phù Tiên Đảo, thế nhưng lại vội vàng muốn làm sư phụ của mình?
Mà ngay cả Trình Canh Thanh ở bên cạnh, trên mặt cũng hiện ra một tia kinh ngạc. Có vấn đề! Nhất định là có vấn đề ah!
"Ha ha!" Bỗng dưng một tiếng cười sảng khoái phá tan bầu không khí quỷ dị. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn xem, thì lại trông thấy hai vị trưởng lão khác, đang dắt tay nhau đi tới đây.
Trình Canh Thanh vội vàng hành lễ: "Phí trưởng lão, Hoàng trưởng lão." Dược Thiên Sầu đành phải học theo, cung kính hành lễ.
Hai vị trưởng lão, thần tình mỉm cười, đồng thanh nói: "Không cần phải đa lễ."
Theo sau Phí trưởng lão mở miệng trước: "Dược Thiên Sầu, hay là ngươi làm đồ đệ của ta đi."
"Dược Thiên Sầu, ta cũng đang có ý này đó." Hoàng trưởng lão bày tỏ quan điểm nói.
"Hả?" Dược Thiên Sầu cùng Trình Canh Thanh ngây ra. Đều không hiểu tất cả những chuyện này là như thế nào. Mà Quan trưởng lão đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng đã trầm xuống...