Một đoạn thời gian, Dược Thiên Sầu huyên náo tu chân giới đầy mưa gió đã hoàn toàn biến mất, nói rời đi liền rời đi không còn thấy bóng dáng đâu cả. Từ sau khi hắn rời khỏi tu chân liên mình Hoa Hạ tu chân giới, Đại La Tông liền quyết định cùng hắn không chết không ngừng, bởi vì bọn họ tuyệt đối không cho phép cừu nhân tiếp tục kiêu ngạo, thật quá nguy hiểm! Cho nên đã phái ra không ít người hoặc sáng hoặc tối sưu tầm, nhưng hao phí công lao mà ngay cả bóng người Dược Thiên Sầu cũng không nhìn thấy đâu. Có người đánh giá: Hắn lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi, chưa từng mang theo cái gì, chỉ để lại một đống cừu nhân lòng ôm mối hận. Mặc kệ người ngoài đánh giá như thế nào, tại Phù Tiên Đảo Vạn Phân Viên trong một gian phòng, Dược Thiên Sầu đang ôm một thân thể mềm mại trắng noãn ngủ ngon lành say sưa. Trong áo ngủ bằng gấm, Phù Dung lõa lồ nửa thân thể mềm mại, mở to hai mắt nhìn hắn ngủ, bỗng nhiên cười hì hì vươn hai ngón tay mềm mại, nắm lấy mũi hắn, không cho hắn hô hấp, bởi vì địa phương kia phát sinh tạp âm quá lớn. Dược Thiên Sầu bị nắm mũi, mũi không thông khí nhưng vẫn phát sinh tiếng nói nghèn nghẹn: "Nghiêm trọng cảnh cáo, nàng không cho mũi ta thông khí, ta sẽ rất tức giận, nếu ta tức giận, hậu quả phi thường nghiêm trọng, nàng có buông tay ra hay không?"
"Không buông, kiên quyết không buông." Phù Dung cười hì hì nói. Nhưng tay của đối phương đã sờ vào một bộ vị mẫn cảm của nàng, làm nàng run rẩy lên, không sao cười nổi. "Thông báo cuối cùng, nếu không buông tay, sẽ đối mặt với hình phạt nghiêm khắc, nàng buông hay không?" Dược Thiên Sầu nghĩa chính ngôn thuận nói. Phù Dung vội rụt tay trở về, trốn vào trong chăn. Dược Thiên Sầu mở hai mắt, vẻ mặt cười xấu xa nói: "Đã quên nói cho nàng, người dám ở trên giường khi dễ ta, dù có buông tay, ta cũng sẽ không buông tha. Tiểu yêu tinh, để mạng lại!" Nói xong chui tọt vào trong chăn, trên giường nhất thời truyền đến thanh âm loạn thất bát tao, ra vè Phù Dung đang yêu kiều kêu người cứu mạng. Một lúc lâu, hai người lăn qua lăn lại đã xong, cũng nháo đã xong. Song phương đều hữu khí vô lực ôm nhau, ló đầu ra ngoài. Dược Thiên Sầu không ngừng hỏi nàng về chuyện của Phù Tiên Đảo trong thời gian sắp tới, nghe Phù Dung trả lời, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy Phù Dung ra, chăm chú nhìn nàng nói: "Theo ta đi, ta mang nàng rời khỏi đây." Trong phòng nhất thời an tĩnh xuống tới, Phù Dung trợn to mắt nhìn hắn, nhược nhược hỏi: "Huynh muốn dẫn ta rời khỏi Phù Tiên Đảo sao?" Dường như nàng có chút lo lắng, thân thể mềm mại run lên khó kiềm chế nổi, nàng đối với việc rời khỏi Phù Tiên Đảo có chút khẩn trương. "Đúng, mang nàng rời khỏi Phù Tiên Đảo, nàng cũng có thể đi ra ngoài một chút, phá đảo này không thể vây khốn nàng cả đời được đâu!" Dược Thiên Sầu nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt thương tiếc, dùng phương thức xoa xoa mái tóc như muốn an ủi nàng. "Ta sợ đi ra, sẽ không tìm được đường trở về." Khi Phù Dung nói ra lời này thì siết chặt cánh tay Dược Thiên Sầu, là cảm giác như nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, trong ánh mắt tràn ngập sự thấp thỏm lo âu. "Thế nào như thế? Không phải vẫn còn có ta sao?" Dược Thiên Sầu tận lực cười thật ôn nhu, hi vọng có thể cho nàng một dáng tươi cười để nàng an tâm. "Ta nghe các vị nữ tiền bối trong vườn nói, trên đời này có một loại nam nhân giống như là cơn gió, khi tới rất đột nhiên, khi đi cũng sẽ nói đi là đi, sẽ không dừng lại, nữ nhân vĩnh viễn đều không thể làm bạn ở bên người hắn. Lúc huynh tới cũng rất đột nhiên, nói đi là đi, huynh có phải cũng là nam nhân giống như cơn gió đó không?" Phù Dung càng nói thanh âm càng nhỏ, có điếm không dám nhìn thẳng hắn, sợ hắn bởi vì lời nói của nàng mà mất hóng. "Ách, còn có một cách nói phong cách như thế sao? Mẹ nó, là lão tam bát nào nói vậy?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói. Lại nhìn Phù Dung ở trước mặt tỏ vẻ như phạm sai lầm, tay xoa vòng eo trơn bóng mềm mại của nàng nói: "Nhìn ta." "n!" Phù Dung không giải thích được nhìn hắn. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu vươn ra một bàn tay, trịnh trọng nói: "Dược Thiên Sầu này thề với trời, chỉ cần Phù Dung không chê bai tạ, không chán ghét ta, Dược Thiên Sầu suốt đời này cũng sẽ không vứt bỏ nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không để cho nàng bị lạc đường." Vừa thề xong, hai con mắt Phù Dung trong nháy mắt trở nên trong suốt, tràn ngập vẻ vui mừng khó có thể tin. Bỗng nhiên nàng giống như bạch tuộc ôm chầm lấy hắn, liên tục gật đầu nói: "Ta vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ huynh, vĩnh viễn cũng sẽ không chán ghét huynh, ta đi theo huynh." "Khái khái, thối đàn bà, nàng siết ngộp chết ta, mau buông tay." "Ta nguyện ý, ta phải siết chết huynh, siết chết xú nam nhân huynh." Phù Dung làm nũng nói. Một cái tát "ba" vỗ lên mông nàng, Phù Dung lập tức cường liệt phản kích, trên giường lại loạn thành một đoàn, cả chăn cũng rơi xuống. Chậc chậc! Đây mới gọi là cảnh xuân sáng lạn a... "Được rồi, được rồi, đình chiến, đình chiến, ta chịu thua." Một lúc lâu sau, Dược Thiên Sầu bắt được hai tay Phù Dung cười khổ nói. Nữ nhân này nhìn như yếu đuối, nhưng thân tàng tuyệt đại danh khí thì không cần nói nhiều. Hắn là lần đầu tiên phát hiện nàng lại tràn đầy tinh lực như vậy, có thể lăn qua lăn lại cũng chết người ah! Phù Dung không nói một lời lại nhích tới gần. Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười nói: "Phù Dung, chúng ta không thể ở mãi trên giường được! Nàng muốn đi theo ta, có phải nên nói một tiếng với phụ thân nàng hay không!" Nói đến điều này, sắc mặt Phù Dung chợt do dự, ngượng ngùng nói: "Ông ấy vẫn mắng huynh không có lương tâm, nếu như... "Ách." Dược Thiên Sầu nhướng mày, thần tình lập tức mềm xuống tới, đây là chuấn nhạc phụ, mắng thì mắng thôi! Hắn xấu hổ cười cười nói: "Nàng đi nói đi! Có ta ở đây, ông ấy sẽ không ngăn nàng. Nhanh đi, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian." "n!" Phù Dung đối với hắn thật ra rất có lòng tin. Nàng gật đầu chui ra khỏi chăn mặc lại quần áo. Dược Thiên Sầu nghiêng người thưởng thức, có được một giai nhân thướt tha như vậy làm bạn, thật không uổng công sống một kiếp người! Nhìn theo Phù Dung rời đi, nhất thời cả kinh, cũng nhanh chóng bò lên mặc lại quần áo, Phí Đức Nam nếu biết mình muốn dẫn đi nữ nhi của hắn, khẳng định sẽ đến khởi binh hỏi tội, thật không tiện cho người ta nhìn thấy mình đang trần truồng nằm trên giường nữ nhi người ta! Phí Đức Nam vẫn luôn tức giận như trước, trên thực tế Dược Thiên Sầu vừa đến hắn liền biết, trước đó hắn vốn định đến hậu viện gặp nữ nhi, ai biết cửa phòng đóng chặt. Bên trong lộ ra thanh âm tối trời tối đất, hắn há có thể không biết là ai tới? Sở dĩ Phí Đức Nam tức giận, là bởi vì hắn hoài nghi tiểu tử này bụng dạ khó lường, nếu không thế nào mỗi lần tới chỉ biết làm chuyện này đối với nữ nhi của mình, thật quá kỳ cục, quả thực là không chút kiêng nể, không coi ai ra gì. Tiểu tử này hành vi xấu xa vang danh, đã bức toàn bộ hậu viện của nữ nhi biến thành địa bàn của hắn, dù là mình cũng phải đi tìm địa phương khác ở tạm, càng đừng nói tới những người khác.
Tức giận thì có tác dụng gì? Ai kêu nữ nhi bào bối của mình thích hắn, ai kêU Minh đã thua thiệt nữ nhi rất nhiều, thật sự không dám làm cho nàng mất hứng. Phí Đức Nam còn đang thở dài, tiểu tử thối Dược Thiên Sầu, cướp lấy vật quý giá nhất trong cuộc đời của mình. Nhìn vẻ xuân tình của nữ nhi đóng trước mặt mình mà vẫn còn chưa tán đi, dáng vẻ thật hạnh phúc vô cùng, mình còn có thể nói được cái gì đây? "Phụ thân, con.., hắn...Dược Thiên Sầu nói cha vào một chuyến." Phù Dung nhăn nhó nói. Vốn định nói muốn cùng Dược Thiên Sầu rời đi, thể nhưng nói tới bên miệng lại không dám nói ra, thẳng thắn đem phiền phức vứt đẩy qua cho Dược Thiên Sầu. Nếu như những lời này bị Dược Thiên Sầu nghe được, Dược Thiên Sầu nhất định cảm kích tới khóc rống lên: "Tỷ tỷ a! Nàng làm như vậy bảo ta làm sao làm người a!" Quả nhiên, Phí Đức Nam nghe vậy lúc này tức giận đến thất khiếu bốc khói, cả người run lên, hai mắt trợn trừng, hỗn đản đã cùng nữ nhi làm chuyện kia, hiện giờ không ngờ lại phái nữ nhi tới, tùy tiện kêU Minh đi tới gặp hắn, đây.., đây quả thực không còn thiên lý. Phí Đức Nam tức giận đến mức thiếu chút nữa ói máu. Thấy râu tóc hắn dựng lên, hai mắt đỏ đậm, cả người run lên liên tục, Phù Dung nghi hoặc nỏiễ. "Phụ thân, ngài làm sao vậy?" Một câu "phụ thân" giống như được tiếp vào thuốc mát lòng, nhất thời làm Phí Đức Nam thoải mái hơn không ít. Bình thường Phù Dung hầu như không hề mở miệng gọi phụ thân, cũng chỉ khi có chuyện gì quan hệ tới Dược Thiên Sầu, nàng mới gọi như vậy. Nhưng khẩu ác khí há lại có thể dễ dàng tiêu tan như vậy, Phí Đức Nam "phanh" một tiếng vỗ bàn, giống như con cọp muốn ăn thịt người, đứng lên phẫn nộ quát: "Được, ta đi gặp vị tôn đại thần như hắn." Dược Thiên Sầu đang đứng trong khu vườn nhỏ tại hậu viện làm vận động thể dục, thần thanh khí sảng! Trong nháy mắt, yêu! Chuẩn nhạc phụ tới! Dược Thiên Sầu nở khuôn mặt tươi cười chuẩn bị nghênh tiếp, bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp, gương mặt Phí Đức Nam thế nào lại đen thui như thế? Lẽ nào trúng độc? Thần tình Phù Dung cũng nơm nớp lo sợ. Ý niệm trong đầu trong nháy mắt liên tục lướt qua vô số, hắn thực sự không nghĩ tới chỉ một câu nói của Phù Dung đã phá hủy sự tất cả, lại còn cười hì hì khom Minh Hành lễ nói: "Phí tiền bối." "Hay cho Dược Thiên Sầu a!" Phí Đức Nam chỉ tay run rẩy quát: "Lão phu.., lão phu giết ngươi." Sau đó bổ ra một chưởng. "Ta kháo." Dược Thiên Sầu liền nhanh chân tránh ra. "Phanh." Trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố. "A." Phù Dung kêu lên một tiếng sợ hãi, lắc mình đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu ngăn trở. Phí Đức Nam không nói một lời, cũng không quản nữ nhi hay không nữ nhi, giận tới đỏ mắt, vung tay hướng hai người bổ tới. Dược Thiên Sầu nhanh chân ôm Phù Dung cùng tránh né, trong khu vườn nhất thời rối loạn đến rối tinh rối mù, một chưởng này thực sự mạnh mẽ. "Lão già kia, nếu ngươi không dừng tay, đừng trách ta không khách khí." Dược Thiên Sầu ôm Phù Dung đông tránh tây né, huyên tới chật vật bất kham, bằng tu vi hôm nay của hắn, căn bản không cần sợ Phí Đức Nam, nhưng hắn cũng không muốn đối nghịch với ông ta. "Tốt tốt tốt, ta thật muốn xem ngươi sẽ không khách khí như thế nào." Phí Đức Nam giận dữ phản cười, khu chỉ khẽ động, một đạo hàn mang từ trong túi trữ vật bay ra, một thanh phi kiếm lăng không mà đứng. Hai mắt Dược Thiên Sầu khép hờ, cấp tốc đưa Phù Dung chuyển ra sau lưng bào vệ, trầm giọng nói: "Phí Đức Nam, ngươi muốn đùa thật sao? Ngươi có phải uống lộn thuốc rồi hay không, ta rốt cục làm gì khiến cho ngươi phát hỏa lớn như vậy? Dù ta muốn đưa Phù Dung đi, cũng không cần phát hỏa lớn như vậy chứ! Dù là mạng của nữ nhi cũng không cần sao?" "Ngươi là đồ vô sỉ vô lý vô tình, ta cùng với ngươi thề bất lưỡng...Phí Đức Nam chợt sững sờ, câm nín một lát, mới ngạc nhiên nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đưa Phu Dung đi?" "n?" Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu, quay đầu nhìn Phù Dung đang trừng mắt nhìn phụ thân, quay đầu lại hồ nghi nói: "Phù Dung không có nói gì với ngươi sao?"