"Mộ Tuyết, nàng còn nhớ rõ ngày xưa khi Bách Hoa Cung còn chưa được kiến tạo, đôi ta phải phiêu bạt khắp nơi sao?" Yến Bất Quy cao giọng hô. Bách Hoa tiên tử nghe tiếng lần thứ hai dừng lại, bất quá lần này cũng không xoay người. Thấy bà dừng lại, Yến Bất Quy tâm tình sục sôi lớn tiếng nói: "Ngày xưa nàng và ta muốn ở cùng nhau thật không dễ dàng, bị trở lực lớn đến bao nhiêu, tuy rằng chịu đủ châm chọc cười nhạo và chửi rủa, nhưng chúng ta vẫn cứ kiên trì không buông tha. Trước khi Bách Hoa Cung thành lập, là Vạn Ma Cung hay Phù Tiên Đảo từng chiếu cố chúng ta? Không có! Không có ai chịu quản sự chết sống của chúng ta. Thẳng đến khi nàng và ta tân tân khổ khổ tu kiến được Bách Hoa Cung, mới có thể tìm được một nơi sống yên ổn tại tu chân giới, gian khổ trong đó người ngoài làm sao có thể hiểu được?" Bách Hoa tiên tử đứng im bất động, cũng không rời đi, cũng không xoay người lại, có lẽ bà cũng đang nhớ tới năm tháng chua xót ngày xưa. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nhìn nhau, hai người đều là người biết chuyện này, ngày xưa Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung phân biệt bị áp lực của chính ma hai đạo, dù là chưởng môn hai phái, Quan Định Hải và Yến Vô Trần đều tự nhận lỗi thoái vị, hai phái đang gặp chuyện thì còn có ai có tâm tình đi quản bọn họ? Trong một thời gian dài, xác thực không ai đưa tay viện thủ với họ, hầu như là tày ý cho họ tự sinh tự diệt. Thẳng đến khi Bách Hoa Cung thành địa phương tập trung giao dịch của tu chân giới Hoa Hạ, có giá trị lợi dụng, hai đại phái mới âm thầm khôi phục liên hệ nhất định với họ. Nói lại nói trở về, hai người nếu không có bối cảnh chính ma đệ nhất đại phái, muốn ở tu chân giới khai sơn lập phái sẽ càng thêm gian nan.
"Ngày xưa ta từng nói qua với nàng, chung quy sẽ có một ngày, ta sẽ không đề nàng chịu bất luận sự coi khinh của kẻ nào nữa. Có lẽ nàng cho rằng ta nói vậy chỉ là nhất thời xung động, nhưng ta lại đem cho rằng thành lời thề, lại vẫn luôn phấn đấu không thôi. Vì vậy ta âm thầm cố gắng hơn trăm năm, ai biết lại bị tên Dược Thiên Sầu đem phá hủy. Nếu không lời hứa của ta đã sắp có thể thực hiện... Nghe hắn nhắc tới Dược Thiên Sầu, Tử Y đưa mắt nhìn hắn, nàng không có nghe nói qua việc này, không biết Dược Thiên Sầu làm gì đem chuyện bí mật hoạt động của người ta suốt cả trăm năm mà phá hủy. Đã thấy Dược Thiên Sầu mấp máy môi, hình dạng như rất thống khố nhìn nàng cười cười, cười đến thật khó xem. Còn Bách Mị Yêu Cơ đang cười thầm, tay đang nhéo trên eo hắn. Họ Yến kia, chuyện của ngươi và lão bà ngươi tự dưng kéo đến người ta để làm chi! Ta và lão bà ngươi chưa từng cho ngươi bị cắm sừng a. Dược Thiên Sầu cắn răng nhịn đau, thói quen này của Bách Mị Yêu Cơ thật không tốt, động bất động lại dùng đầu ngón tay véo người, hôm nay phải cho nàng ta nếm thử vị đắng. "Những gì ta làm đều là vì nàng, chẳng lẽ không đáng giá cho nàng tha thứ sao?" Yến Bất Quy vươn tay nói: "Mộ Tuyết, đi theo ta." "Nếu như thật là vì tạ, ngươi nên sớm nói cho ta biết, không đến nỗi gạt ta suốt trăm năm." Bách Hoa tiên tử không quay đầu lại, tiếp tục bước đi: "Con người ta ngươi không biết sao? Ta bỏ qua tất cả cùng ngươi ở chung một chỗ, đối với bất luận quyết định nào của ngươi cũng chưa từng phủ định qua, ta biết được cũng chỉ sẽ chi trì ngươi, sẽ không kéo chân sau của ngươi. Nhưng ngươi vẫn luôn gạt ta, có thể thấy được ngươi vẫn luôn phòng bị ta." "Ta là không muốn cho nàng bị hãi hùng, không muốn cho nàng làm lụng vất vả." Yến Bất Quy lớn tiếng giải thích. "Giữa chúng ta đều quá hiểu lẫn nhau, có phải là lời mượn cớ hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ. Không cần tiếp tục giải thích điều gì. Tự mang người của ngươi rời khỏi đây đi! Ta không muốn gặp lại ngươi." Bách Hoa tiên tử cũng không quay đầu lại, Yến Tử Hà đi theo bên cạnh, yên lặng đi theo, chỉ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, một bên là phụ thân, một bên là mẫu thân, nàng có thể làm sao bây giờ? Cẩm y lão giả và cát y lão giả trao đổi ánh mắt, khẽ gật đầu, cẩm y lão giả truyền âm cho Yến Bất Quy: "Yến cung chủ, quý phu nhân đã quyết tâm, ta xem không bằng mạnh mẽ bắt mẹ con bà ấy quay về Vô Cực Đảo, mẹ luôn thương con. Đến lúc đó do Thiếu cung chủ đứng ra khuyên nhủ thì hiệu quả càng tốt hơn. Nếu như không, bọn họ sớm muộn gì cũng trở thành con tin trong tay tu chân liên mình, thật tới nông nỗi đó, chúng ta sẽ tiến lui khó khăn." Yến Bất Quy truyền âm ứả lời: "Làm như vậy không thích họp đâu! Tính tình nàng cương liệt, ta sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì để ta hối hận không kịp." "Yến cung chủ, ngươi không thể kéo dài kẻo gây loạn, ngươi phải sớm làm quyết định! Không bằng như vậy, chỉ cần ngươi gật đầu, ta và sư đệ ta cùng hai người đều tự chém ra cương khí mãnh liệt, đánh bay phi kiếm của vài tên đệ tử, bọn họ "a" hét thảm một tiếng, miệng phun máu tươi bị đánh bay, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.
Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà bị người nắm lấy, muốn động thủ cũng không thể động. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán vọt tới, thấy hai mẹ con đã bị hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ khống chế, lúc này ném chuột sợ vỡ đồ không dám xông tới. cẩm y lão giả nhìn hai người cười nói: "Ta biết hai ngươi là chủ sự ở đây, gọi người của các ngươi dừng tay, bằng không hai mỹ nhân này sẽ gặp tao trơng." Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, một đám ngoại bang tu sĩ đã đại khai sát giới, các phái trong tu chân liên mình lưu lại đệ tử thủ vệ tu vi tốt xấu lẫn lộn, làm sao là đối thủ của bọn hắn, đều chỉ vừa đối mặt liền nuốt hận mà chết. Nhưng đối mặt đại địch ngoại tộc, đều khơi dậy tâm huyết, bọn họ đều không sợ chết cùng nhau xông lên. Dù là sợ chết, cũng không còn đường bỏ trốn, cuộc chiến này nếu bỏ chạy, chỉ sợ trong thiên hạ sẽ không còn nơi cho bọn họ dung thân. Khi nhiệt huyết trùng cao ba thước, đảo mắt đã có không ít người bỏ ra tính mạng. Tràng diện lừng lẫy như vậy, làm Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nhìn nhau, cực độ ăn ý rất nhanh làm ra quyết định quay trở về. cẩm y lão giả nắm hai mẹ con trong tay uy hiếp bọn họ, không tác dụng, hai người không chỉ không gọi người của tu chân liên mình dừng tay, trái lại còn hung hãn bỏ qua an nguy của Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà, biến sự phẫn nộ thành sát ý, quay về cạn kiệt toàn lực lớn tiếng giết chóc! "Nha!" Đông Phương Trường Ngạo gầm lên một tiếng, cầm thương lăng không đè xuống. Phía dưới là một gã tu sĩ ngoại bang Độ Kiếp sơ kỳ, vừa dùng một thanh phi kiếm giết chết tính mạng hai người, vẻ mặt cười nhạt đang muốn triệu hồi kiếm tiếp tục giết người. Chợt nghe trên bầu trời có người rống to, ngẩng đầu vừa nhìn, một thanh trường thương ánh vàng rực rỡ trực tiếp đánh bay phi kiếm của hắn, hướng hắn ập xuống. Nhất thời làm hắn hoảng sợ đến hồn phi phách tán, vội vã lắc mình chạy trốn. Nhưng Đông Phương Trường Ngạo làm sao buông tha hắn, dựa vào tốc độ nhanh hơn một bậc, trực tiếp dùng thương chém hắn thành hai nửa, phân nửa thi thể bị phách bay. Đông Phương Trường Ngạo không hề ngừng lại, đảo thương xoay người tìm kẻ khác tái chiến. Bên kia Cừu Vô Oán còn hung mãnh hơn cả Đông Phương Trường Ngạo, chỉ thấy Hắc Nguyệt Phật nhiễu thân bay lượn như u linh, hắn vọt tới đâu, vừa ra tay liền trực tiếp đem pháp khí hoặc pháp bảo của đối phương mạnh mẽ hủy diệt. Ngay sau đó Hắc Nguyệt như mị ảnh, dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai cấp tốc thu gặt tính mạng đối thủ. Cừu Vô Oán đảo mắt đã lấy được tính mạng ba cao thủ Độ Kiếp kỳ, sự hung hãn của Hắc Nguyệt Phật lộ ra không thể nghi ngờ, quả nhiên không hổ là ma đạo đệ nhất hung khí, thật tốt! Uy lực như vậy, một đám ngoại bang Độ Kiếp kỳ, vừa thấy Cừu Vô Oán cầm Hắc Nguyệt Phật liều mạng vọt tới, đều lập tức tránh khỏi mũi nhọn, rất nhanh né ra.
Hai người một cầm Kim Nguyên bảo thương, một cầm Hắc Nguyệt Phật, chung quanh tiếp chiến, nhiễm đầy máu tươi, liên tiếp thu thập hơn mười người, làm sĩ khí hỗn loạn bên phe mình chợt đại chấn. Người của tu chân liên mình ỷ vào người đông thế mạnh, lập tức ra sức phản kích, tuy rằng biết rõ đi chịu chết, nhưng sĩ khí tăng cao, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn cuốn lấy tu sĩ ngoại bang khác, chờ Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán đến báo thù cho họ, đều dùng mạng hi sinh. Tình cảnh này khiến cho Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán hai mắt đỏ bừng, bi phẫn điên cuồng rít gào, kim mang và hắc sắc mị ảnh không chết không ngớt. cẩm y lão giả nhìn thấy biến hóa đột nhiên khiến hắn sửng sốt, hắn biết hai người là cường thủ trong những người ở đây, thấy hai người cung kính Bách Hoa tiên tử, cho nên nghĩ muốn lấy tính mạng hai mẹ con Bách Hoa tiên tử ra áp chế, ai biết đối phương ở tại thời khắc mấu chốt, căn bản không xem sự uy hiếp ra gì. Hai người lại ăn ý không cần thương lượng quay đầu lại liền xông ra giết chóc. Làm cho người bên phe hắn phải chạy lảng tránh khấp nơi. Hắn thật sự không nghĩ tới hai người này lại cường hãn như vậy. Mình mang đến một đám Độ Kiếp kỳ không ngờ bị giết đến không còn lực chống đỡ, bởi vậy có thể thấy được, hai người quả nhiên không hổ là nhân vật đại diện cho chính ma hai đạo đệ nhất đại phái, thật không đơn giản! Yến Bất Quy đứng bên ngoài chiến trường, mắt thấy sư đệ liều mạng chiến đấu, còn có một đám tu sĩ Hoa Hạ bi phẫn chiến đấu kịch liệt, nhất thời cảm giác tay chân mình có điểm tê dại. Hắn vẫn cho rằng tu sĩ Hoa Hạ tu chân giới vì chút lợi riêng, câu đại nghĩa gì đó bất quá chỉ là sự chê cười, chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải tràng diện như vậy. Hắn thậm chí hoài nghi cho dù mình có một đám tu sĩ ngoại bang trợ giúp, thực sự có khả năng nhất thống Hoa Hạ tu chân giới hay sao?
chí trong nháy mắt lại trở nên dao động. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà đang bị chế trụ, đã thấy đôi mắt hai người bi phẫn nhìn trận chiến tàn khốc chợt dời qua cùng trành về hướng hắn. Trong đôi mắt Yến Tử Hà tràn đầy nước mắt cầu xin. Hận ý trong đó làm cho hắn có chút cực sợ. Yến Bất Quy chưa từng nhìn thấy nữ nhi dùng loại ánh mắt này nhìn mình bao giờ. Cẩm y lão giả vốn đang khống chế Bách Hoa tiên tử, lúc này sắc mặt sầm xuống đặt tay kéo vai Yến Từ Hà, nhìn cát y lão giả trầm giọng nói: "Sư đệ, ở đây giao cho ta, ngươi đi giết hai người kia!"