Nghe được câu hỏi của lão thái thái, Lan trưởng lão giống như một tiểu cô nương, có điểm tức giận bậm môi lầm bầm: "Phí Đức Nam sai người tới, nói là dưỡng linh thảo cho ngài, quả thực là hồ đồ."
Lan trưởng lão nói đã chóng mình lão thái thái trước mắt chính là Ma Cửu Cô, nhưng nhìn hình dạng bà ta, Dược Thiên Sầu rùng mình, đâu còn hình dạng của một phụ nhân đoan trang mỹ lệ vừa rồi, nghĩ đến trên Phù Tiên Đảo có thể được xưng là trưởng lão đại khái đều đã hơn hai trăm tuổi, một người đàn bà hơn hai trăm tuổi lại làm nũng như một tiểu cô nương, quả thực làm người cực sợ, hắn liền nhanh bước ra hành lễ: "Dược Thiên Sầu, gặp qua Cửu Cô Cung Phụng."
"Dược Thiên Sầu?" Ma Cửu Cô tựa hồ có nghe qua tên của hắn, ngạc nhiên nói: ""Ngươi chính là tán tu cầm Phù Tiên Lệnh gia nhấp Phù Tiên Đảo tên Dược Thiên Sầu?"
"Chính là đệ tử."
"Không phải nghe nói Quan Uy Vũ đã thu ngươi làm đồ đệ sao? Vi sao Phí Đức Nam lại đưa ngươi tới đây? Ngươi là Luyện Khí thấp cập? Quái, không ngờ lão thân nhìn không ra tu vi của ngươi."
Lan trưởng lão cả giận: "Nhất định là Phù Tiên Lệnh gây nháo, đường đường trưởng lão chủ quản Vạn Phân Viên lại có lòng dạ chật hẹp như vậy, dùng việc công báo tư thù cũng có thể làm ra được. Cửu Cô lão nhân gia cũng phải quản quản."
Dược Thiên Sầu nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên, sợ rằng lại có hi vọng quay trở về Luyện Đan Các, không xong! Sớm biết như vậy sẽ không nháo cương như thế với Nghiêm Thù, xung động là ma quỷ a!"
"Thật không?" Ma Cửu Cô hoài nghi ha ha cười nói: "Phí Đức Nam là nam nhân của ngươi, nếu muốn xen vào thì ngươi đi quản, ta sẽ không quản đâu." Lập tức chuyển lời, thận trọng nói: "Bất quá hiện tại chủ trì Vạn Phân Viên là hắn, bên trong Vạn Phân Viên bất kể kẻ nào mặc kệ bối phận cao thấp, Phí Đức Nam nói chính là pháp chỉ, ta cũng phải vâng theo, không thể phá hủy quy củ này. Lan nha đầu, làm theo lời Phí Đức Nam, dẫn hắn đi."
Nghe xong lời này, tâm tư vừa mới nhảy lên của Dược Thiên Sầu lại trầm trở xuống.
"Dạ." Lan trưởng lão vạn phần ủy khuất, phía sau còn có một người càng ủy khuất hơn bà ta đi theo sau, tự nhiên chính là Dược Thiên Sầu, đi ra khỏi viện mơ hồ nghe được thanh âm Yến Tử Hà, hình như đang gọi ai là "tổ mỗ mỗ" (bà cố tổ), gọi Ma Cửu Cô sao?
Lan trưởng lão chỉ thoáng qua đã biến thành phụ nhân có gương mặt đẹp đoan trang, đi ra bên ngoài ném Dược Thiên Sầu cho một nữ đệ tử tên là Phù Dung, phân phó vài câu thì bỏ đi.
Dược Thiên Sầu phiền muộn nha! Từ kiếp trước đến kiếp này lần đầu tiên bị mọi người trong vòng một ngày ném qua ném lại kiểu như vậy.
Phiền muộn thì phiền muộn, nhưng vị Phù Dung tỷ tỷ này thật là hình dạng quá yếu đuối, trên mặt không biết xảy ra chuyện gì, nửa khuôn mặt bị một vết sẹo lớn bao trùm, nếu như chỉ nhìn nửa khuôn mặt còn lại cùng vóc người sau lưng, có điểm cảm giác như có thể đấu võ đài cùng Dương Quý Phi cùng Triệu Phi Yến, vừa gầy vừa tròn nha! Là một mỹ nhân gầy, nhưng đừng nhìn từ phía chính diện, bằng không sẽ làm người hoảng sợ.
Trên người mặc quần áo còn cũ hơn cả những đệ tử khác của Phù Tiên Đảo, trên đôi vai gầy yếu còn có mụn vá, trên người còn trùm một bao bố nhỏ.
Hắc, ngạc nhiên! Ánh mắt Phù Dung khi nhìn thấy mình không ngờ còn có điểm né tránh, có ý tứ như khiếp đảm. Gia nhấp tu chân giới thời gian lâu như vậy cũng là lần đầu tiên thấy có người sợ chính mình.
Lúc này chợt tỉnh ngộ, cô gái có nửa khuôn mặt bị hủy này một là tự ti, hai là phẫn trư ăn thịt cọp.
Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Tại hạ Dược Thiên Sầu, Luyện Khí thấp cấp, gặp qua tỷ tỷ."
"A!" Phù Dung có điểm hoảng loạn, liền nhanh đáp lễ: "Phù...Phù Dung, Trúc Cơ
Hậu kỳ, gặp qua Dược tiên sinh."
Trúc Cơ hậu kỳ còn gọi ta là tiên sinh? Dược Thiên Sầu sửng sốt, đáp lễ: "Không dám, không dám, nguyên lai là sư thúc."
Phù Dung bị gọi như có điểm bất an, khiếp sinh sinh nói: "Lan trưởng lão giao phó, muốn ta đem chuyện dưỡng linh thảo trong vườn giao cho ngươi, đi theo ta!" Nói xong bước chân hoảng loạn xoay người đi.
Bên ngoài một gian phòng ở nhỏ chất đầy tạp vật, hai thùng nước, một cây đòn gánh, còn có một cái muỗng cán dài.
Đây là ba thứ mà Phù Dung giao cho hắn.
Dược Thiên Sầu nhìn sang Phù Dung đang đứng một bên giống như đang phạm phải sai lầm, lại hồ nghi nhìn ba thứ kia, ba thứ này rất quen thuộc, một tổ hợp càng quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua nơi nào.
"Phù Dung sư thúc, những thứ này đưa cho ta? Dùng làm gì?" Dược Thiên Sầu nhíu mày hỏi.
"Dưỡng linh thảo..." Thanh âm Phù Dung thấp như không thể nghe thấy.
"Nga!" Dược Thiên Sầu không có ỷ tứ cười nói: "Ha hả! Sư thúc, ta mới nhấp môn không lâu, cái này...Hắc hắc! Việc dưỡng linh thảo này ta thật không biết phải làm gì, còn thỉnh sư thúc vui lòng chỉ giáo."
"Na...vậy ngươi đi theo ta!" Phù Dung thấp giọng nói, đưa tay cầm ba thứ dưỡng linh thảo kia. Dược Thiên Sầu nhanh tay ngăn cản nói: "Để ta, để ta, không nhọc sư thúc."
Hiện tại rốt cục hắn đã nhìn ra, vị tiểu sư thúc bị hủy dung này thật sự nhát gan xấu hổ, nhưng cũng không đại biếU Minh không hiểu nha! Ba thứ kia bị hắn cướp vào trong tay, một cây đòn gánh xuyên qua hai thùng nước, đòn gánh còn treo chiếc muỗng cán dài, hắn vừa cười vừa nói: ""Sư thúc, thỉnh!"
Phù Dung xấu hổ gật đầu, hai tay nhỏ bé nắm lấy góc áo xoắn mãi không thạ, dẫn Dược Thiên Sầu đi ra ngoài sân, theo tường vây cao đi khoảng hơn mười phút mới ngừng lại.
Bên dưới tường vây có một khe rãnh nhỏ, liên tiếp với một ao không lớn lắm, dịch thể màu nâu vàng trong ao tản mát ra mùi vị khó ngửi, vật trôi bên trên cơ bản là người đều quen thuộc - đại tiện!
Nói trắng ra là, cái ao trước mắt chính là ao phân do đồ *** đái đổ ra.
Dược Thiên Sầu nhìn ao phân trước mắt giống như bị sét đánh, hai mắt trợn trừng. Không cần giải thích, cái gì cũng không cần giải thích, cái gì hắn cũng đều minh bạch hoàn toàn. Kiếp trước hắn sinh tại nông thôn, thế nào khả năng không rõ, trong đầu hiện ra bác nông dân cần cù làm việc, tràng cảnh bón phân cho ruộng đồng.
Dưỡng linh thảo? Bón phân cho linh thảo? Làm một tên tạp vụ đi lấy đồ *** đái để bón phân cho linh thảo? Linh thảo cũng hấp thu thứ này?
Phí Đức Nam công báo tư thù! Sắc mặt Dược Thiên Sầu đầu tiên là trắng bệch, sau đó đỏ lên, từ đỏ biến xanh rồi biến đen, đã có khuynh hướng nổ bạo. Trách không được bắt đầu nhìn thấy ba thứ này đều có cảm giác nhìn quen mắt, thì ra dùng để làm việc này.
Phù Dung đứng một bên đã sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Chỉ nghe Dược Thiên Sầu ngửa đầu rống to: "Ta kháo! Linh thảo *** chó! Phí Đức Nam ngươi giỏi, muốn lão tử đi gánh phân người!" Hắn ném tung những vật trên vai xuống đất.
Nhìn Dược Thiên Sầu hai mắt đỏ lên, thở hổn hển, hai tay Phù Dung chăm chú nắm bắt góc áo, bàn tay trắng bệch, khóe mắt đã ứa nước mắt, chỉ nghe thanh âm nàng nức nở nói: "Dược tiên sinh, ngươi không cần tức giận, việc này vốn do ta làm, ngươi không cần làm, ta sẽ không nói cho Lan trưởng lão, ngươi...ngươi ở một bên nghỉ ngơi đi!" Bước chân nàng cần thận tiến đến gần, chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ bé trắng nhợt nhặt lên những thứ rơi vãi trên mặt đất.