Những đại thầm thân thể khỏe mạnh béo tốt, vóc người cao lớn dù thân nam nhân như Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy không bằng.
Hỏi qua Phù Dung mới biết được, những người này đều là người đột phá Luyện Khí kỳ đạt được Trúc Cơ kỳ, bởi vì đạt được Trúc Cơ kỳ nên tránh được số phận bị trục xuất Phù Tiên Đảo, nhưng lại vô pháp lần nữa tiến lên Trúc Cơ trung kỳ, vẫn một mực bồi hồi ở tu vi sơ kỳ, đã không còn tiền đồ tu luyện, cho nên bị phân phối đi làm công tác tầng dưới chót.
Gánh thùng phân nhìn những đại thầm phía trước bận rộn không ngừng, bên người người đến người đi, Dược Thiên Sầu đứng ngay trong đó, thân là một đại nam nhân thật sự ngại ngùng đi giành công việc của bọn họ.
Phù Dung héo rút sau lưng hắn, cũng không hề có ý muốn đi giành giật.
Đợi nửa ngày, người người hầu như đã toàn bộ tản mất, Dược Thiên Sầu đi tới bên cạnh ao thăm dò, lúc này khuôn mặt co quặp, bên trong ao đã khô thấy đáy. Hai người lại đi thăm dò thêm vài ao phân, cũng hoàn toàn giống như mấy ao trước đó.
Vị sư thúc xấu xí này vóc người ốm yếu, lại hay xấu hổ, cũng không biết cùng các đại thẩm chém giết, thật không biết nàng làm sao hoàn thành nhiệm vụ bón phân, hắn không khỏi hỏi: "Phù Dung sư thúc, phân trên núi thiếu, ở đây lại khó lấy được, mỗi ngày ngươi làm sao hoàn thành nhiệm vụ?"
Phù Dung nhỏ giọng nói: "Không cần bón phân mỗi ngày, chỉ cần ba ngày bón một lần là đủ. Quá nhiều đối với linh thảo sẽ không tốt. Ta đến đây đều đến trước khi trời sáng mấy canh giờ." Nàng đưa Dược Thiên Sầu đến nơi này, nguyên bản cho rằng hắn là nam nhân khẳng định có thể giành thắng mấy đại thầm, ai biết Dược Thiên Sầu cũng ngại ngùng như nàng, không có ý tứ chém giết.
Dược Thiên Sầu lặng lẽ, trong đầu xuất hiện một hình ảnh, một nữ nhân gầy yếu ngay lúc trời còn tối đen đã lần mò đi lấy phân người về bón cây.
Kỳ thực hắn rất muốn hỏi một câu, Trúc Cơ kỳ không phải đã có thể ngự kiếm phi hành sao, vì sao không cần phi. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, giả như mỗi người đều gánh phân người ngự kiếm phi hành, tràng diện tuy rằng đồ sộ, nhưng nhất định sẽ chọc người oán trách, quản sự Phù Tiên Đảo nhất định cũng sẽ không đồng ý.
Nếu ba ngày bón phân một lần xem như hoàn thành nhiệm vụ, vậy hiện tại có lấy được phân hay không không sao, sáng sớm mai sẵn trời chưa sáng quay trở lại!
Hai người một người cầm thùng không, một người cầm muỗng quay trở về, ngay dòng suối nhỏ dưới chân núi, Phù Dung đem công cụ dưỡng linh thảo rửa sạch sẽ, lại rửa sạch đôi bàn tay trắng noãn tinh tế.
Cô gái này tuy xấu xí, ăn mặc cũng cũ kỹ, nhưng lại là một người thích sạch sẽ. Nếu là Dược Thiên Sầu, hắn lên núi khẳng định ném hai thùng không sang bên là xong, dù sao ngày mai cũng phải tiếp tục đựng mấy thứ dơ bần kia.
Trở lại Tang Thảo Viên mới phát hiện một vấn đề, Dược Thiên Sầu không có chỗ ở
Lại.
Lửa giận trong lòng lại mơ hồ phát tác, nhưng sau khi Dược Thiên Sầu nhìn thấy nơi ở của Phù Dung, dần dần lại lãnh tĩnh xuống tới.
Ngay địa phương hắn nhận dưỡng linh thảo, ngay trong phòng chất đồ tạp vật, dọn ra một chỗ trống, trên hai băng ghế đặt hai tấm ván gỗ, đây là giường của Phù Dung.
Nhìn không gian nhỏ hẹp, hắn thực sự không nghĩ ra, kiếp trước nói giá phòng quá cao nên nhiều người không mua nổi nhà ở, lẽ nào tu chân giới cũng tồn tại hiện tượng này? Điều này cũng vượt quá sự tưởng tượng đi thôi! Nhưng những người khác trong Phù Tiên Đảo lại không như vậy! Dù là ba người Lăng Phong kém cỏi nhất trong Luyện Đan Các cũng có một bộ tiểu viện cư ngụ, phòng trống trong Tang Thảo Viên hẳn cũng không ít!
Trên người sư thúc xấu xí này hẳn có cố sự không muốn người biết, tất cả cùng tất cả đều đang biểu hiện rõ ràng nàng đang bị người ngược đãi. Kiếp trước nói không có tiền không mua được phòng ở, ở đây không phải vì xấu xí nên không có phòng ở đi!
Phù Dung quay về đây tựa hồ đã an tĩnh trở lại, không còn vẻ co quặp bất an như lúc bên ngoài, bình yên tự đắc nói với hắn, nàng từ nhỏ lúc năm, sáu tuổi đã ở đây, ở
Suốt mười lăm năm, còn nói với Dược Thiên Sầu ở đây rất an tĩnh.
Thiên phú tu luyện của nàng rất tốt, chỉ mười mấy năm ngắn ngủi đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, điều này ở tại tu chân giới đã xem là khó được. Bất quá lẽ nào khi còn rất nhỏ nàng đã đắc tội ai? Nếu không sẽ không bị người thu thập như vậy! Điều này thật giảng không thông! Một tiểu hài tử năm sáu tuổi, nhỏ như vậy có thể đắc tội ai? Ai lại đi tính toán với một đứa con nít?
Ngay khi Dược Thiên Sầu còn đang nghi hoặc, Phù Dung đã bắt đầu thu thập gian phòng, đẩy hai tấm ván giường của mình sang sát vách, lại lôi ra hai băng ghế và tấm ván gỗ, đặt sát bên giường mình, cũng chỉ còn nơi này có chỗ trống.
Sau khi quét tước sạch sẽ, lại lấy ra một bộ chăn đệm cũ nát trải ra, sau đó ở giữa hai giường tạo nên một tấm vài, rất có ý tứ giới hạn như sông ngân. Cuối cùng còn khờ khạo nói cho hắn, ngươi có thể ráng ở đỡ tại chỗ này.
Đạo đãi khách là như vậy sao? Xem nàng như vậy, tựa hồ có được một cái giường như vậy đã là không tệ, Dược Thiên Sầu thật hoài nghi nàng có gặp qua chỗ ở của những người khác trong Phù Tiên Đảo là thế nào hay không. Bất quá nàng đối với chính hình dạng của mình cũng rất tự tin, biết dù ở chung một phòng với nam nhân khác, cũng không cần sợ nam nhân kia phi lễ nàng.
Màn đêm buông xuống Dược Thiên Sầu cũng không làm ra cử chỉ cầm thú gì, thậm chí dù chút ý niệm kia cũng không có. Quanh co lòng vòng hỏi Phù Dung rất nhiều vấn đề, suy nghĩ muốn hiểu thêm về chuyện của Tang Thảo Viên, kết quả còn chưa hỏi, sự tình Phù Dung biết hầu như là không có gì, không thể làm gì khác hơn là ngã đầu khò khò ngủ say.
trời còn chưa sáng, hai người lại chạy xuống núi, may là bầu trời có ánh trăng, huống chi là người tu luyện, thị lực hơn xa người thường, nếu không thật sự lên xuống núi trong đêm đen là chuyện vô cùng nguy hiểm, mục tiêu của họ chính là wc nữ.
Quả nhiên thu hoạch không ít, Dược Thiên Sầu khiêng hai thùng phân quay lên núi, đổ thu hoạch vào địa bàn của mình ngoài tường vây, lại nhanh chóng chạy xuống núi, một người qua lại chừng một canh giờ đã khiêng được bốn lần, nhìn sắc trời đã sáng, lúc này mới thu công.
Dược Thiên Sầu phát hiện đêm hôm khuya kho ắc từ wc nữ trộm phân người là chuyện rất kích thích, rất có thành tựu, không ngờ hơi có điểm hưng phấn, đặt ở trước đây sợ rằng nghĩ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có ngày này. Nếu như bị thủ hạ kiếp trước biết được lão đại đi làm việc này, không biết sẽ có cảm tưởng gì đây?
Hai người có một lần hợp tác thành công, cự ly dần dần kéo lại gần không ít.
Mấy ngày kế tiếp, Dược Thiên Sầu vui mừng phát hiện, Phù Dung tựa hồ đối với linh thảo có hứng thú rất lớn, đối với việc gì cũng sợ, nhưng nếu như nói về linh thảo, nàng hầu như không e ngại bất luận thứ gì. Chỉ cần trong Phù Tiên Đảo có linh thảo, ở chỗ nào cùng tập tính, nàng có thể nói ra như thuộc lòng bàn tay.
Nghĩ không ra cô gái xấu xí này còn có bản lĩnh như vậy, thực sự là nhặt được bảo bối, Dược Thiên Sầu vụng trộm cười vui vẻ nha!
Vài ngày trước hắn gặp được vài cọng linh thảo quen thuộc trong Tang Thảo Viên, chính là linh thảo cần để chế Trúc Cơ Đan ghi trong ngọc điệp, lúc đó ứái tim liền nhảy thật mạnh.
Một kế hoạch lớn mật hình thành trong đầu, nghĩ biện pháp thu thập hạt giống của linh thảo, đặt trong không gian Kim Châu trồng trọt, bằng kỳ công diệu hiệu của Từ Sắc Hỗn Độn, tin tưởng không bao lâu có thể sảnh sinh đại lượng linh thảo mà Trúc Cơ Đan cần có. Có linh thảo trong tay dùng mãi không hết, hoàn toàn có thể nếm thử chính mình tự luyện đan.
Nhưng làm cho nhụt chí chính là, tỉ mỉ tìm vài ngày, toàn bộ Tang Thảo Viên chỉ có năm loại linh thảo của Trúc Cơ Đan, còn thiếu bốn loại. Không có biện pháp, chỉ còn chờ ba năm một lần, lúc Phù Tiên Đảo phân phối Trúc Cơ Đan mới nếm thử việc trúc cơ.
Ai biết đi mòn giày sắt tìm không thấy, có được không uổng chút công phu. Thử hỏi cô nàng xấu xí bên người lại biết ở trong Vạn Phân Viên nơi nào có bốn loại linh thảo kia. Đây thực sự là chuyện đáng vui vẻ, hắn cũng không lo lắng có lấy được tới tay hay không, ở trong ý thức của hắn, chỉ có hắn không muốn hoặc không biết ở địa phương nào, không có thứ mà hắn không lấy được.