Nhớ ngày trước, Dược Thiên Sầu ở trong Hoa Hạ tu chân giới có xưng hào
bại hoại và người điên, đại danh không người nào không biết. Nhưng đối
với những tiểu đệ tử địa vị thấp trong các phái mà nói, kinh lịch phản
nghịch và sự đau khổ giãy dụa đạt tới thành công của Dược Thiên Sầu lại
làm cho bọn họ điên cuồng sùng bái.
Bởi vì mọi người cùng xuất
thân từ tầng thấp nhất, thành công của Dược Thiên Sầu đối với bọn họ mà
nói, chính là một loại hi vọng. Tuy rằng biết rõ không phải ai cũng có
thể thành công, nhưng ít ra cũng nhìn thấy được hi vọng. Xác thực xác
thực bởi vì vậy mà ảnh hưởng rất nhiều người.
Về phần Dược Thiên
Sầu có phải là bại hoại hay người điên hay không, có quan hệ gì tới bọn
họ? Cho tới bây giờ Dược Thiên Sầu chưa từng bại hoại gì với họ, cũng
cho tới bây giờ cũng chưa từng phát điên với họ chuyện gì. Bại hoại hay
người điên gì đó, đều chỉ là cách nói của giới cao tầng.
Chí ít
những đệ tử cấp thấp từng tiếp xúc qua với Dược Thiên Sầu, bọn họ có cái nhìn hoàn toàn khác hẳn với thượng tầng. Bọn họ thấy Dược Thiên Sầu
cùng Dược Thiên Sầu từ trong miệng cao tầng truyền lưu đi ra, thật hòa
ái dễ gần, vô cùng làm cho người ta phải kính yêu.
Mặc kệ ngươi
là một tiểu đệ tử vô danh cỡ nào, Dược Thiên Sầu cũng không giống như có chút người, dù con mắt cũng không thèm nhìn tới ngươi một cái. Hắn sẽ
cùng ngươi nhiệt tình trò chuyện, sẽ đem ngươi cùng hắn đặt ở một địa vị bình đẳng để nói chuyện với nhau, không có chút cái giá của một người
đanh chấn tu chân giới. Rất nhiều tiểu đệ tử địa vị thấp từng nhận lễ
gặp mặt của hắn, điểm ấy rất nhiều người đều có thể chứng minh. Đều nói
hắn thủ đoạn độc ác, là bại hoại, là người điên, kỳ thực hắn ghét ác như cừu. Bất quá bởi vì có chút người vì đố kỵ nên cố ý phỉ báng và vu hãm
hắn mà thôi. Đây là Dược Thiên Sầu từ trong miệng của những đệ tử cấp
thấp hình dung.
Tu chân giới vốn là địa phương kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu hoặc ý mạnh hiếp yếu, thân ở tông môn, những đệ tử cấp thấp đều
nghĩ có thật nhiều sự bất công, nhưng lại rất ít có người dám công khai
phản kháng.
Lúc này Dược Thiên Sầu liền thành đối tượng cho bọn
họ ở sau lưng len lén nghị luận, về chuyện hắn chỉ có tu vi Kết Đan kỳ
liền thu thập một vị tôn tử hoặc nhi tử của ai đó, lại không ngừng kể đi kể lại nhiều lần. Càng nói càng như thần, càng giảng càng hưng phấn,
hận bản thân không phải là Dược Thiên Sầu, sau đó nhảy ra đánh ai đó trả thù.
Loại ngôn luận này cực kỳ có tính truyền nhiễm ở tầng dưới
chót các môn phái. Càng áp bách lợi hại, thì truyền bá càng lợi hại.
Thậm chí có rất nhiều đệ tử mới nhấp môn, đều nghe truyền thuyết về Dược Thiên Sầu mà trưởng thành.
Còn có một ít đệ tử thuộc phần tử cấp tiến, ở trên cánh tay mình hoặc ngay trước ngực, hay là sau lưng đều
xăm ba chữ Dược Thiên Sầu, thực sự là vô cùng hung mãnh. Nói đến hình
xăm chữ Dược Thiên Sầu, còn có một cố sự thú vị.
Hai bang phái
mới quật khởi trong đoạn thời gian gần đây tại Hoa Hạ tu chân giới, một
tên là Hồng bang một là Thanh bang, đi khắp nơi gây sự, không thể nói là không có chuyện ác gì mà không làm, nhưng thiêu sát cướp đoạt đều làm
hết. Đồng thời không ngừng mời chào tán tu làm thành viên, không cần
thời gian bao lâu, thành viên của hai tổ chức đều đạt được hơn một ngàn
người.
Khác với những đám ô họp khác, hai bang phái này là hai tổ chức cực kỳ bí mật trong tu chân giới, đồng thời còn có sự luyện tập
rất quy củ. Thế cho nên mọi người đều hoài nghi bọn họ có phải thuộc một tổ chức hay không. Khi bọn họ ra ngoài gây sự, thật đúng là đánh đâu
thắng đó, không hề sợ chết.
Không ít môn phái bị quấy rầy, đều
phái người đi ra tiêu diệt, thế nhưng hai nhóm người đến đi như gió, một mực đánh du kích, không có địa điểm đặt chân cố định. Khi gây án, từ
bốn phương tám hướng tụ tập, sau khi gây xong án liền xé lẻ tứ tán rời
đi, hẳn là có phương thức liên lạc đặc biệt, không ai biết tổ chim của
bọn họ ở nơi nào.
Bởi vì hiện tại là thời kỳ phi thường, các phái đều thời khắc phòng bị sự tiến công của Vô Cực Đảo, không có khả năng
tìm nhiều thời gian điều tinh nhuệ đến tìm bọn họ.
Hơn nữa đại bộ phận trong hai bang phái đều là tu sĩ cấp thấp, không ai cho rằng họ sẽ có thể sản sinh nguy hại quá lớn. Kết quả, nương theo cơ hội này, hai
bang phái càng ngày càng có xu thế phát triển an toàn.
Hơn nữa
bên trong hai bang phái còn có hơn mười cao thủ dị thường thiện chiến,
môn phái nhỏ bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Để
tiêu tai, mặc kệ là môn phái nhỏ của chính đạo cũng tốt, hay môn phái
nhỏ của ma đạo cũng vậy, đều sẽ giao tiền bảo hộ cho qua tai nạn.
Không có biện pháp! Không giao thì người ta trực tiếp thiêu sát cướp đoạt, ai kêu những đại môn phái của chính ma hai đạo tạm thời không có thời gian đi tiêu diệt bọn họ.
Hai bang phái cũng thú vị, không xâm phạm
lẫn nhau không nói, thu tiền bảo hộ của những môn phái nhỏ cũng có quy
củ riêng, nước giếng không phạm nước sông. Thanh Bang tìm ma đạo lấy
tiền, Hồng Bang tìm chính đạo lấy tiền, khi đụng phải đối thủ mạnh, hai
bang phái còn có thể liên thủ đối phó.
Mặc dù ở trong mắt các đại phái, bất quá bọn họ chỉ là một đám cướp chuyên nghiệp mà thôi, đợi khi thời cơ thành thục, tùy thời đều có thế tiêu diệt. Nhưng ở trong mắt
của một ít môn phái, Thanh Hồng hai bang, nghiễm nhiên trở thành người
quản lý của những môn phái nhỏ trong chính ma hai đạo. Nếu có môn phái
nào không chịu phục sự quản lý, hai bang phái sẽ tìm cơ hội đem cao tầng của môn phái kia giải quyết, một lần nữa bồi dưỡng người thượng vị.
Có được kỳ luật tồ chức nghiêm mình và một ít thủ đoạn cao mình, Thanh
Hồng hai bang trong thời gian ngắn lại trở thành hai cỗ lực lượng không
thể bỏ qua.
Các phái đều nghĩ không ra những tán tu này khi tụ
tập cùng một chỗ mà cũng có thể thành tài, tới thời gian chính trực đối
kháng Vô Cực Đảo, tu chân liên mình nghĩ tới muốn chiêu lãm Hồng Bang và Thanh Bang gia nhấp. Thế nhưng thù lĩnh hai bang phái giống như thần
long thấy đầu không thấy đuôi, đến nay chưa ai từng gặp qua, muốn mời
chào cũng không khả năng.
Có một lần, hơn mười đệ tử tân tấn của
Vạn Ma Cung xuống núi lịch lãm, kết quả xui xẻo, đụng phải Hồng Bang đạo tặc đánh cướp. Trong đám người Vạn Ma Cung, lại có trưởng lão dẫn đầu
có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, tự nhiên phải bước ra ngăn địch. Thế nhưng trong Hồng bang cũng nhảy ra hai vị cao thù, nhanh gọn bắt giữa vị trưởng lão kia.
Về phần những đệ tử tân tấn kia không phải địch thủ của bọn cướp Hồng Bang chuyên nghiệp, ngoại trừ một số ít bị giết chết, trên cơ bản toàn bộ đều bị bắt phong bế đan điền. Ngay khi tra xét thân thể
những tù binh này, có một nữ đệ tử Vạn Ma Cung chết sống không chịu cho
lục soát, sợ bị làm bần trong sạch.
Nhưng ai từng gặp qua đạo tặc thương hương tiếc ngọc? Đám đạo tặc của Hồng bang cũng không ngoại lệ.
Kết quả hạ thù nặng tay một chút, xé đi y phục của nữ đệ tử, làm lộ bả
vai ra ngoài!
Đúng lúc này, trùm thổ phỉ dẫn đầu Hồng Bang đột
nhiên hô lên: "Dừng tay!" Hắn bước tới trước mặt nữ đệ tử đang khóc sướt mướt, chỉ vào hình xăm trên vai nàng hỏi: "Ngươi nhận thức Dược Thiên
Sầu?"
Nguyên lai trên vai nữ đệ tử, có xăm ba chữ Dược Thiên Sầu, ra vẻ còn cố tình thiết kế, hoa văn rất tinh mỹ thanh tú.
"Không quen." Nữ đệ tử kinh khủng trà lời, không biết đối phương muốn gì.
Trùm thổ phỉ kỳ quái, hỏi: "Nếu ngươi không nhận thức Dược Thiên Sầu, vì sao phải đem ba chữ Dược Thiên Sầu xăm lên vai?"
Nữ đệ tử căng thẳng trả lời: "Bởi vì vãn bối thấp phần ngưỡng mộ Dược tiền bối, lại muốn nương theo sự cát tường của tên Dược tiền bối, giúp vãn
bối không lo không sầu."
"Ách." Trùm thổ phỉ hồ nghi nói: "Chỉ vì vậy? Ngươi đem tên của Dược Thiên Sầu xăm lên vai?"
Hắn không nghĩ ra, một nữ làm sao khả năng tùy ý đem tên của một nam nhân
xa lạ xăm lên người mình. Hắn thậm chí hoài nghi có phải mình đã bắt giữ người tình cũ của Dược Thiên Sầu hay không.
"Dạ.., đúng vậy." Nữ đệ tử trả lời.
"Ngàn vạn lần không nên gạt ta, hắc hắc! Bằng không hạ tràng của ngươi sẽ rất thảm." Gương mặt trùm thổ phỉ dữ tợn đe dọa nói: "Thành thật khai ra,
ngươi và Dược Thiên Sầu rốt cục có quan hệ gì?"
Nữ đệ tử còn đang nơm nớp lo sợ, một nam đệ tử đã bị lục soát đứng ngay bên cạnh nhìn
không được nữa, nhịn không được quát: "Hồng Bang đạo tặc, khi dễ nữ nhân có bản lĩnh gì, có gan thì tìm ta. Trên người ta cũng có xăm ba chữ
Dược Thiên Sầu." Vừa rống vừa kéo mạnh tay áo mình xé xuống, trên cánh
tay, thật đúng có xăm ba chữ Dược Thiên Sầu.
"Còn dám mạnh miệng, phanh!" Một gã đạo tặc lúc này dùng một quyền đánh hắn ngã lăn.
"Dừng tay!" Trùm thổ phỉ quát thủ hạ dừng tay, lôi vị nam đệ tử kia đứng lên, phun ngụm nước bọt vào trong lòng bàn tay, sau đó chà xát thật mạnh lên hình xăm trên cánh tay tên đệ tử. Phát hiện không hề phai màu, buông
ra, có chút kỳ quái nói thầm: "Thật đúng là hình xăm!"
Lại nghe
có nam đệ tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Một đám đạo tặc giấu đầu giấu
đuôi, giả như Dược Thiên Sầu tiền bối còn đang ở đây, chừng nào tới
phiên Hồng Bang và Thanh Bang các ngươi kiêu ngạo trong tu chân giới.
Các ngươi chờ coi đi! Sớm muộn có một ngày Dược Thiên Sầu tiền bối mang
theo mấy trăm tán tu thủ hạ quay về, bằng tính cách ghét ác như cừu của
Dược tiền bối, đến lúc đó là ngày chết của các ngươi."
Trùm thổ phỉ bị hắn nói có chút sửng sốt, ánh mắt lập tức có chút phiêu hốt lên, không biết đang nhớ tới chuyện gì.
"Không sai!" Đúng lúc này, một gã đệ tử đứng dậy, xé ngực áo của mình, ngay
trên ngực lại là hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu. Chỉ thấy hai banh y
phục, lòng đầy căm phẫn quát: "Một đám vô sỉ, muốn giết cứ giết, Dược
tiền bối sớm muộn sẽ trở về thu thập các ngươi."
"Muốn giết cứ giết."
"Lược lược..." Lại có thêm năm sáu tay áo bị xé rách, lại có mấy người đứng dậy, đưa cánh tay lõa lồ xăm ba chữ Dược Thiên Sầu.
Một đám đạo tặc đánh cướp trợn tròn mắt, gặp qua không sợ chết, chưa thấy
qua nhiều như vậy, lẽ nào hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu có khả năng lớn đến vậy? Dù là trưởng lão Vạn Ma Cung đang bị chế trụ, vẻ mặt cũng kinh ngạc, ra vè không nghĩ tới trong môn hạ đệ tử lại có nhiều người dùng
ba chữ Dược Thiên Sầu để làm hình xăm như thế.
Trùm thổ phỉ gãi
đầu, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Các ngươi không phải là người của Vạn Ma
Cung sao? Thế nào đều có quan hệ với Dược Thiên Sầu?"
Vị đệ tử để trần bộ ngực chính khí ngang nhiên bước lên, bước từng bước một tới gần nói: "Bởi vì Dược tiền bối luôn trừ bạo giúp kẻ yếu, trừ bạo an dân,
trừng gian trừ ác, chuyên giết loại ác nhân như ngươi, chúng ta đều bội
phục hắn. Ta phi! Tên của Dược tiền bối sao bọn đạo chích các ngươi xứng gọi, đừng làm bần tên của Dược tiền bối. Chờ xem! Dược tiền bối sớm
muộn gì sẽ trở về thu thập các ngươi."
Trùm thổ phỉ rõ ràng thu
thập hắn dễ như trở bàn tay, lại bị một câu Dược tiền bối này Dược tiền
bối nọ của hắn làm thối lui ra sau, thần tình trên mặt cực kỳ phức tạp.
Một người tuổi trẻ huyết khí phương cương, thấy tên của Dược tiền bối có thể làm trùm thổ phỉ hoảng sợ, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, cả đám
cạc cạc lộ ra hình xăm Dược Thiên Sầu đưa tới, còn ngây ngô hô to muốn
giết thì cứ giết...