Âm phong bên trong Cửu u Minh Động, vẫn thổi mạnh như trước. Dược Thiên Sầu tiến vào gần nửa tháng vẫn không có một chút phản ứng, một đám người chờ bên ngoài động, trái tim dần dần đều lạnh, hầu như có dự cảm không rõ, nhưng vẫn thủ vừng bên ngoài ôm một tia hi vọng.
“Leng keng.. , leng keng.. Thanh âm từ bên trong động mơ hồ truyền ra, mười tên quỷ tướng canh giữ ngay cửa động liền nghe được, đều quay phắt người nhìn lại. Mọi người đứng trên vách núi đối diện tuy rằng không đứng gần như bọn họ, không nghe được thanh âm, thế nhưng đều bị cử động dị thường của bọn họ làm hấp dẫn.
Chẳng lẽ Dược Thiên Sầu đã trở về? Trong nháy mắt mọi người cùng xuất hiện chung một ý niệm, cùng trành về hướng cửa động.
Quỷ tướng thủ ngay cửa động cũng không nhìn thấy có người đi ra, nhưng lại nhìn thấy một ít tảng đá ngăm đen hữu khí vô lực lục tục cuồn cuộn lãn lóc đến cách cửa động không xa liền dừng lại, hãn do sức gió thổi đến cửa động đã yếu đi, vô lực đẩy nhừng tảng đá kia ra ngoài động. Hai gã quỷ tướng lắc minh đi vào, nhặt lên vài khối đá vừa nhìn, nhất thời thất kinh, hai người gật đầu, trực tiếp bắn ra ngoài động, bay đến bên người Ngu Cơ đang đứng ngay đinh núi đối diện.
“Phu nhân, ngài xem, là Minh Thiết, bên trong động bị gió thổi ra rất nhiều, bên trên còn có vết kiếm đào móc. ” Một quỷ tướng đưa lên khối Minh Thiết trong tay nói.
Ngu Cơ tiếp nhận Minh Thiết, ánh mắt lại sáng lên, phân phó: “Hai ngươi mau nhanh thu thập toàn bộ Minh Thiết ngay cửa động. ”
Hai tướng tuân mệnh, lập tức thu gom một đống lớn Minh Thiết đặt trên đinh núi. Một đám người vây xem, Trương Lăng kiểm ưa xong, đứng dậy nhìn Ngu Cơ nói: “Phu nhân, Minh Thiết không bị âm phong và hắc sát phong nhận ảnh hưởng, pháp khí bình thường đối với nó cũng vô dụng, mà mỗi khối Minh Thiết đều có vết kiếm, hiển nhiên là bị người sử dụng kiếm đào ra. Chỉ sợ trên người tiên sinh có được một thanh bảo kiếm cực kỳ lợi hại, có thể đơn giản đào được Minh Thiết. Làm như vậy, rất có thể do tiên sinh đào móc Minh Thiết dùng chống đờ hắc sát phong nhận. ” Phán đoán của hắn không sai, những Minh Thiết này chính do Dược Thiên Sầu lúc vừa mới bắt đầu đào địa đạo bị gió thổi ra ngoài.
“Không sai. ” Trên mặt Ngu Cơ lộ ra dáng tươi cười dễ dàng, nói: “Tiên sinh chính là đệ tử chưởng hình sử, có một hai kiện bảo vật cực kỳ lợi hại cũng không có gì kỳ lạ. ”
Mọi người nghe vậy đều tán thành gật đầu. Nếu như lời này để Dược Thiên Sầu nghe thấy được, hắn chi biết ừả lời một câu - a phi! Bảo vật rắm chó.
Tử Y ở một bên nhíu mày nói: “Phu nhân, Dược Thiên Sầu cùng lão Nghiêm Thác cùng đi vào, tu vi của Nghiêm Thác còn cao hơn Dược Thiên Sầu không ít, vì sao các ngươi kết luận mấy thứ này do chính Dược Thiên Sầu làm ra tới, mà không phải là lão Nghiêm Thác. ”
Ngu Cơ quét mắt nhìn mọi người, chính nàng cũng nhìn Cửu u Minh Động cười nói: “Cửu u Minh Động là thông đạo từ nhân gian đi thông Minh giới, đâu phải người bình thường có khả năng đi qua. Địa phương gần với Minh Thiết nhất, là ở đầu cùng thông đạo nơi khúc quanh, không nói tới địa phương càng sâu bên trong, chỉ là địa phương kia đừng nói là Nghiêm Thác, ngoại trừ quỷ tu Quỷ Vương hậu kỳ, cao thủ nhân loại Độ Kiếp hậu kỳ cũng rất ít người có thể đi tới, huống chi chì là Nghiêm Thác có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ. Cho nên nói Nghiêm Thác không đến được nơi đó cũng đã chết chắc rồi. ”
“Tu vi Dược Thiên Sầu càng thấp, chằng phải là càng không thể đến noi đó. ” Tử Y kiên định lập trường hoài nghi của mình.
Ngu Cơ thấy nàng còn chưa nghĩ thông suốt, không hề phiền hà giải thích: “Theo lý thuyết, bằng tu vi tiên sinh ở một chút trong động thì đã trắc trở, nhưng cô nương có từng thấy khi tiên sinh vào động thì trên thân dấy lên thanh sắc hỏa diễm? Nói vậy đó chính là thứ tiên sinh cậy vào.
. . Còn nữa, không biết cô nương có chú ý hay không, trước khi Nghiêm Thác vào động trên thân không hề có đồ vật gì, chúng ta cũng không khả năng để lại trên người
Hắn vật gì uy hiếp đến sự an toàn của tiên sinh, cho nên huyền thiết bay ra khi nãy không có khả năng do Nghiêm Thác mang vào, càng không thể có bảo vật dùng đào móc Minh Thiết. Huống chi tu vi tiên sinh tuy rằng không cao, nhưng một thân pháp lực thông huyền, chí ít ta từng tận mắt thấy hắn chi vung tay liền tiêu diệt được một yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ, chỉ là một Nghiêm Thác có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, tiên sinh muốn ứng phó cũng không khó khăn. ”
Nàng nói yêu vương bị giết chính là Vưu Phượng Kiều, nhưng chuyện này mọi người chỉ là lần đầu tiên nghe nàng nói ra, trong lòng đều thầm giật minh.
Tử Y biến sắc, nghĩ lại sư phụ từng nói với nàng, lúc có nguy hiểm nàng nên chạy trước, tiểu tử kia hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ minh. Hôm nay xem ra, sư phụ nói đều là thực sự, Dược Thiên Sầu ngay cả yêu vương có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ cũng đều có thể tiêu diệt, xác thực có năng lực tự bảo vệ minh.
Ý nghĩ này bị nàng xác định, ngày sau ngay thời khắc mấu chốt liền buông tay, khiến cho Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười, thiếu chút nữa gọi nàng là “bà cô”. Đây đều là nói sau, lúc này lại nói đến Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu dần dần tiến vào trạng thái hôn mê, rốt cục mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, Thanh hỏa trên người đã toàn bộ thu liễm vào trong cơ thể, cũng may lúc này hắc sát đều thổi ngược vào bên trong, bằng không hắn liền thảm.
Trong lúc đần độn, Dược Thiên Sầu đột nhiên mở bừng mắt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, vội vã bò lên. Đang lúc cảm thấy may mắn minh không có việc gì, bỗng nhiên thấy dưới chân đang nằm một người, lại càng thêm hoảng sợ, thầm nghĩ lẽ nào cũng có người xông vào, cũng gặp trạng huống té xiu giống như minh?
Dược Thiên Sầu cúi đầu nhìn thấy rõ dáng dấp người nọ, nhất thời như bị sét đánh, liên tục thối lui vài bước.. . Nếu như hắn không nhìn lầm, người nọ giống hắn như đúc, còn có trang phục rõ ràng chính là minh.
Tâm trạng kinh nghi bất định, Dược Thiên Sầu ngồi xổm xuống, muốn kiểm ưa toàn thân người nọ một phen, để giãi đi nghi hoặc trong lòng. Ai biết tay vừa đụng vào người nọ thì lại xuyên qua thân thế hắn, cũng không biết người trên mặt đất là hư ảnh hay chính mình mới là hư ảnh.
Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào.. , lẽ nào.. . Hắn nghĩ tới một khả năng đáng sợ, mình có lẽ đã chết, hoặc là linh hồn xuất khiếu.
Thật kinh hãi, hắn lắc đầu bật lui về phía sau, hắn thật khó có thể tiếp thu kết quả như vậy. Ai biết vừa rời xa người nằm trên mặt đất, cả người bỗng nhiên nhẹ nhàng di động lên, địa phương lóng lánh hồng quang nơi đầu cùng thông đạo truyền đến một cỗ hấp lực cường đại, túm hắn bay đi.
“Đừng a! Lão tử còn chưa sống đủ, lão tử không muốn chết. ” Dược Thiên Sầu ở trong không trung dùng sức giãy dụa, nhưng bất lực, trong minh minh có cỗ lực lượng làm hắn không thể nào chống cự.
Đúng lúc này, chỉ thấy trên thân thể người nằm trên mặt đất đột nhiên toát ra một trận kim quang, lập tức bên trong bắn ra một quang trự ngân sắc hoa vãn sáng lạn như ngân hà, trực tiếp bao phủ Dược Thiên Sầu đang lăn lộn giãy dụa trên không trung, ngăn cách cỗ lực lượng trong minh minh, đã chậm rãi kéo hắn quay trở lại...
Cảnh sắc trước mắt Dược Thiên Sầu biến đổi, đột nhiên phát hiện minh đang đặt minh bên trong vũ trụ sáng lạn tinh không. Mang mang vũ trụ, ngân hà sáng lạn, những ngôi sao cấu thành tinh vân đầy ừời, vmh cửu, cô tịch, thê lương, tang thương mà mỹ lệ, bản thân hắn lại đang phiêu phù trong vũ trụ vô tận.
Kháo! Lẽ nào lão tử đang nằm mơ? Dược Thiên Sầu sửng sốt, minh thật không rõ đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tinh.
Một lúc lâu, Dược Thiên Sầu nằm trên mặt đất lại mở mắt, nhảy lên cao, sốt ruột quan sát chung quanh, không thấy người nằm trên mặt đất khi nãy, hai tay sờ sờ lên người, rốt cục thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực vui mừng nói: “Hoàn hảo, hoàn hảo, ta nói vì sao lại chạy vào trong vũ trụ, hiện tại không phải đang xem phim khoa học viễn tường a! Nguyên lai là nằm mơ, thiếu chút nữa hù chết lão tử..