"Không...Tiếng hô phẫn nộ của Dược Thiên Sầu vừa vang lên thì đã chậm.
Phi kiếm của hai người vừa bay ra, hai người bịt mặt bổ ra hai đạo kiếm khí sắc bén, kiểm khí chạy chồm mà đến, khí thế không chỉ kinh người, còn
trực tiếp chém hai thanh phi kiếm thành hai đoạn, rơi xuống!
Lúc
này hai người mới phản ứng, tu vi đối phương cao hơn bọn họ nhiều lắm,
hơn nữa hai người cũng chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ lại hoàn toàn không có được thực lực tương xứng, đối thủ mạnh mẽ đến mức bọn họ vốn không có
khả năng chống đối.
Tần gia Hưng có thể cho tới bây giờ chưa từng gặp phải đối thủ quá lợi hại như vậy, có chút hoảng sợ đến ngây người,
mắt mở trừng trừng nhìn một đạo kiếm khí của đối phương bổ tới, cả người từ trên đỉnh đầu đi xuống, sinh sôi bị kiếm khí bổ thành hai nửa. Giống như một trái dưa hấu bị người dùng một đao phá vỡ, nước đỏ văng khắp
nơi, vô cùng thê thảm rơi xuống.
Phó Xuân phản ứng nhanh hơn một
chút, vừa bay tới liền thối ngược, lại đột nhiên phát hiện ngay thắt
lưng mát lạnh. Hắn cúi đầu chợt nhìn thấy một đạo kiếm khí trắng xóa từ
dưới bụng bay ra, tùy theo bay tới là một chùm huyết hoa, tận mắt chứng
kiến nửa người dưới cùng thân trên của mình tách riêng, rơi về hướng
rừng rậm bên dưới.
Trước khi nửa người trên rơi xuống, trong nháy mắt ánh mắt Phó Xuân kinh khủng dừng về phía Dược Thiên Sầu, trong ánh
mắt nhiều ít mang theo một tia nghi hoặc, vì sao lão đại có tu vi cao
như vậy, cũng không xuất thủ cứu giúp!
Dược Thiên Sầu làm sao
không muốn cứu bọn họ, Hắc hỏa phi kiếm đã nằm trong tay áo, bị buộc đến mức muốn vận dụng Hắc hỏa phi kiếm có thể làm bại lộ thân phận, làm sao có thể nói hắn không muốn cứu bọn họ?
Thế nhưng thật quá nhanh,
cự ly gần trăm thước, hắn còn chưa kịp xuất thủ thì song phương ở trong
nháy mắt đã phân ra thắng bại, nếu như hai người có thể chống đối thêm
một hai giây thời gian cũng đã được rồi.
Đáng tiếc tu vi kém quá
lớn cũng là một nguyên nhân, then chốt là hai người chưa từng có kinh
nghiệm đối mặt với cao thủ như vậy, đối phương vừa ra tay, hai người
cũng đã hoảng sợ đến phát mộng.
Lúc này Dược Thiên Sầu chỉ hận
mình không phải là cao thủ Hóa Thần kỳ thực sự, cho dò là cao thủ Độ
Kiếp hậu kỳ cũng được a! Chỉ cần có thể thuấn di...
Hắn hận vì
sao mình không nghĩ đến việc cấp cho hai người hai thanh phi kiếm tốt
hơn một chút, có thể chống đối thêm một chút cũng được a!
Nhiếp Thắng đang cùng hai gã bịt mặt đánh cho oanh oanh liệt liệt, kỳ thực cũng đang một mực quan sát đến bên này.
Dược Thiên Sầu hoài nghi không sai, đây xác thực là một cạm bẫy, cũng không
thể là cái tròng, chỉ là do Tư Không Tuyệt ra chút mưu kế thử xem mà
thôi.
Tuy rằng vẫn nghe nói Ngưu Hữu Đức là cao thủ Hóa Thần kỳ,
Quản Trung Giai quay về cũng khẳng định như thế, Tư Không Tuyệt cũng tin tưởng Ngưu Hữu Đức là cao thủ Hóa Thần kỳ.
Thế nhưng m Bách
Khang vẫn Ồm lòng hoài nghi, Hóa Thần kỳ Ngưu Hữu Đức? Bằng sự từng trải của hắn trong tu chân giới, thế nào khả năng không có nghe nói qua? Sau khi nhận được bức họa hình dáng của Ngưu Hữu Đức, hắn càng phát hiện
cũng chưa từng gặp qua.
m Bách Khang liền cảm thấy kỳ quái, nhân
vật có tu vi Hóa Thần kỳ, không ngờ cho tới bây giờ chưa từng lộ mặt
trong tu chân giới? Nếu nói do hắn kiến thức kém cỏi, vậy được rồi! Rốt
cục có thể xem Tất Trường Xuân là người có tư cách già nhất trong tu
chân giới đi? Nhưng cuộc hẹn tại Đông Hải của Tất Trường Xuân, thiên hạ
cao thủ Hóa Thần kỳ tề tụ, ngoại trừ một mình Vãn Lan Phong, những người khác đều đến đông đủ, cũng chưa thấy qua được người này! Lẽ nào Tất
Trường Xuân cũng không biết về nhân vật như thế?
Thầy trò m Bách
Khang và Tư Không Tuyệt đưa tin liên lạc lẫn nhau, Tư Không Tuyệt cũng
hiểu được lời sư phụ nói có đạo lý. Cuối cùng m Bách Khang hạ lệnh: Lời
đồn đãi cũng không thể tin hoàn toàn, ngươi nghĩ biện pháp thử xem sâu
cạn của Ngưu Hữu Đức, để xem hắn có phải cao thủ Hóa Thần kỳ hay không,
cũng phương tiện cho chúng ta ngày sau làm quyết đoán, dự định của m
Bách Khang có thể nói thật rõ
Ràng, nếu như thực sự là cao thủ Hóa Thần kỳ, tìm cái giá lớn mời tới gia nhấp liên mình Thiên Hạ thương hội thì cũng đáng.
Nếu như không phải, hắc hắc! Vậy không cần khách khí, nương theo cơ hội
này, trực tiếp bắt trở về. Một viên linh thạch cũng không cấp, nhưng còn bắt hắn nhổ ra số đã nuốt vào trước đây.
Về phần Phá Cấm Đan,
chỉ cần Ngưu Hữu Đức nằm trong tay, không sợ mở không ra miệng của hắn.
Dù mở không ra, chí ít đồ vật sẽ không rơi vào trong tay người khác.
Tư Không Tuyệt thầm chấp nhận, liền tìm cách bày ra cuộc diễn xuất này, ba mươi hộ vệ Độ Kiếp sơ kỳ, kỳ thực cũng không hay biết gì, bọn họ xác
thực chỉ tận trung với công tác của mình. Sáu gã bịt mặt Độ Kiếp hậu kỳ
cùng với Nhiếp Thắng đều là thân truyền đệ tử của Tư Không Tuyệt, thân
là diễn viên chính, bảy người tự nhiên biết được nội dung vở kịch.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, ai biết sáu gã đệ tử mai phục lại kinh
động một đám chim chóc. Trên thực tế, trong ba mươi hộ vệ Độ Kiếp sơ kỳ, tuy rằng Tư Không Tuyệt có dự định chuẩn bị hi sinh một ít, nhưng không dự định để họ phải trả một cái giá đắt đến như vậy, nháo cho tới hiện
tại hầu như tổn thất không còn người nào.
Thế lực Thiên Hạ thương hội đúng là cực kỳ không tệ, nhưng có thể bồi dưỡng ra ba mươi cao thủ
Độ Kiếp sơ kỳ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, dù sao cũng cần có
thời gian tích lũy ra.
Nguyên lai theo kế hoạch chuẩn bị, Nhiếp
Thắng đưa Ngưu Hữu Đức đi tới trên bầu trời địa điếm mai phục, người bên dưới sẽ đột nhiên tập kích Ngưu Hữu Đức và Nhiếp Thắng. Nếu như Ngưu
Hữu Đức thực sự phi thường lợi hại, Nhiếp Thắng sẽ giả bộ thụ thương dây dưa hắn. Còn người tập kích mau chóng đột phá vòng vây, trong quá trình đột phá thuận tiện giết đi mấy hộ vệ, để tẩy thoát sự hiềm nghi cho
Thiên Hạ thương hội.
Ngược lại nếu như lời đồn đãi sai lầm, Ngưu
Hữu Đức tu vi không cao, khẳng định sẽ bị lộ tẩy, trực tiếp bắt trở về,
vậy thì ba mươi cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ cũng sẽ không sao.
Ai biết
xảy ra sơ hở lớn như vậy! Giả vờ giả vịt đánh cho oanh oanh liệt liệt,
mấy sư huynh đệ đang âm thầm kêu khổ, hộ vệ còn sót lại cũng đã bị giết
đỏ cả mắt, bọn họ hợp lại liều mạng, nếu không phải mấy người bịt mặt
mấy lần nương tay, bọn họ đã sớm xong.
Bất đắc dĩ, để hoàn thành
sự bố trí của sư phụ, có hai người quyết định lấy thân mạo hiềm. Lúc này mới có một màn Phó Xuân và Tần gia Hưng bị giết, nhưng vì một màn này,
làm mấy người Nhiếp Thắng nổi lên lòng nghi ngờ, nghe thanh âm cấp thiết rống to của Ngưu Hữu Đức không giống như giả vờ, nếu như thực sự là cao thủ Hóa Thần kỳ, vì sao không ra tay cứu giúp?
Một đám tán tu thấy Phó Xuân và Tần gia Hưng đều bị giết, lúc này sợ đến quay đầu lại bỏ chạy, rất sợ sẽ bị liên lụy.
Hắc hỏa phi kiếm trong tay áo Dược Thiên Sầu một lần nữa ẩn vào trong cơ
thể, trên mặt nổi lên dáng tươi cười, cười đến dị thường dữ tợn...
Hai gẫ bịt mặt tru sát hai người chặn đường xong, cấp tốc bay tới. Mắt thấy cự ly chỉ hơn mười thước, vừa định xuất thủ, chỉ thấy song chưởng của
Ngưu Hữu Đức vung ra hai nắm tay, nhe hàm răng trắng âm sâm um tùm.
"A..." Khuôn mặt Dược Thiên Sầu dữ tợn vung cánh tay rống giận, trong tiếng hô hàm chứa bi thương cùng bất đắc dĩ.
Nói đến Dược Thiên Sầu, thủ đoạn độc ác của hắn có tiếng trong tu chân
giới, dùng từ giết người không chớp mắt để hình dung cũng tuyệt không
quá mức.
Người khác đối với hắn có xấu xa bao nhiêu cũng không
sao, người như thế hắn thích nhất, càng ngoan càng độc hắn đều có thể
thừa thụ, bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ mình là người tốt.
Nhưng mà điều duy nhất hắn không thừa thụ nổi, chính là người khác đối đãi
thật chân tình với hắn. Dù cho chỉ thật tình với hắn một chút, hắn đều
cảm thấy dù dùng cả một dòng sông tương báo cũng khó thể đền đáp, với
hắn mà nói, trên đời này không còn chuyện gì trầm trọng hơn ân tình này.
Kiếp trước hắn một mực lăn lộn trong vũng nước đen, chuyện xấu gì chưa từng
làm qua? Hắn đã sớm nghĩ mình vốn không phải là một người tốt từ lâu.
Trong trong ngoài ngoài hắn đã vô cùng xấu xa, trong lòng đã sớm hoàn
toàn tê liệt. Nhưng nếu thật tình gặp phải một người đối xử tốt với hắn, hắn sẽ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nghĩ mình vẫn còn là một con
người. Cho nên hắn luôn quý trọng gấp bội những tình cảm như vậy, luôn
sẽ che chở thật vô cùng cần thận.
Hắn là một người không dễ động
tinh cảm, nhưng Phó Xuân và Tần gia Hưng vì sao lại ngốc như vậy, bình
thường thoạt nhìn thấy họ rất sợ chết, thế nào ngay thời khắc mấu chốt
lại vì lão tử mà liều mạng! Các ngươi tự mình choáng váng thì lão tử
cũng không cần vì cái chết của các ngươi mà khổ sở, cũng sẽ không rơi
một giọt nước mắt cho các ngươi. Hai đứa ngốc, ngu ngốc, chết rất tốt,
miễn cho sau này nhìn thấy các ngươi không vừa mắt!
Vô số nỗi oán giận cùng nguyền rủa đối với Tần gia Hưng và Phó Xuân, đều ở trong
tiếng rống giận bi thương cùng bất đắc dĩ phát tiết đi ra.
Theo
tiếng rống giận phát ra, còn có một loạt mặt trái tâm tình cực đoan
tuyệt vọng, thê lương, lạnh lùng, tử vong tụ tập mà thành, khí tức bàng
bạc băng lãnh đến tận xương.
Khí tức dị thường kinh khủng...
Loại khí tức kinh khủng làm cho linh hồn cũng phải sợ run, trong nháy mắt cuồng bạo tuôn ra bao trùm cả trời đất...
Khí tức Hắc hỏa chất chứa trong cơ thể hắn, ở trong nháy mắt bạo phát tuôn
ra, hắn muốn khống chế, muốn có chút bảo lưu, nhưng vô ý thức tuyển chọn bạo phát...
Trong phương viên vài dặm, trong nháy mắt bị một cỗ
khí tức băng lãnh bao phủ đầy rẫy. Vốn đang dưới trời quang lanh lảnh,
trong phương viên vài dặm lại làm cho người ta cảm giác như biến thành
một mảnh hôi mông mông. Giống nhU Minh giới vừa ở chỗ này mở ra một cánh cửa!
Trong phương viên vài dặm dù là con kiến, chim thú, ngay cơ hội chạy trốn cũng không có, trong nháy mắt bị đông lạnh ngay tại chỗ.
Tranh đấu bên kia chợt ngừng lại, tất cả mọi người đang lạnh run nhìn về phía bên này, cũng không hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Thắng kinh khủng nhìn về phía Dược Thiên Sầu đang mở rộng hai tay rống giận,
trong ngực lộp bộp trầm xuống, vô ý thức cảm giác tuồng kịch lần này
thật sự quá hoang đường, đã chọc tới nhân vật mà mình không nên dây vào. Hắn rốt cục cảm nhận được loại cảm giác kinh khủng mà đại sư huynh Quản Trung Giai đã nói, ra vẻ chỉ có hơn chứ không kém, ai nói Ngưu Hữu Đức
không phải Hóa Thần kỳ dù chết hắn cũng không tin! Ở đây quả thực đã
biến thành nhân gian địa ngục, thật quá kinh khủng!
Bên trong Quý trang nằm ngay biên giới khí tức kinh khủng lan tràn, một đám tán tu
vừa mới hạ xuống giải đất sát biên giới, những tán tu tu vi tầm thường
cũng cảm giác có chút ăn không tiêu, run run lại lần thứ hai bay đi xa.
Lão giả cụt tay đang cắt tỉa cây cỏ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng bên
kia, vẻ kinh hãi trong đôi mắt khó có thể che giấu, không biết là cao
nhân phương nào không ngờ có thể tản mát ra khí tức kinh khủng như vậy?
Chẳng lẽ là Tất Trường Xuân? Sai, đây không phải là khí tức của Tất
Trường Xuân, hoàn toàn khác hẳn.
Một gã tán tu từ bên người xẹt quạ, bị hắn bắt trúng ngay vai. Tán tu kia kinh khủng nói: "Tiền bối, ngươi muốn làm gì?"
"Nói, bên kia rốt cục xảy ra chuyện gì?" Lão giả cụt tay lần đầu tiên mở miệng.
"Ngươi không phải bị câm.., ách..." Tán tu kia đang kinh ngạc liền vội vã sửa
lời nói: "Là tiền bối Ngưu Hữu Đức bị người bịt mặt không rõ thân phận
phục kích, Phó Xuân và Tần gia Hưng đã bị giết, ta chỉ biết những chuyện này."
Lão giả cụt tay buông hắn ra, trực tiếp thuấn di biến mất bên trong Quý trang.
Hai người bịt mặt hướng Dược Thiên Sầu tập kích, liền dẫn đầu thừa nhận
sóng triều băng lãnh kinh khủng kia, hơn nữa bản thân còn nằm ngay giữa
trung trơng khí tức kinh khủng đó. Lúc này đừng nói để cho bọn họ xuất
thủ, thanh kiếm trong tay đã tuột tay roi xuống phía dưới, mạnh mẽ giãy
dụa trong không trung, nhưng hàm răng đã run lên lập cập, hai mắt đã bắt đầu trợn trắng..