Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Chương 159: Kỳ quan Tàng Kinh Các.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
“Dạ, chưởng môn.” Mạc trưởng lão đáp ứng, nhìn Dược Thiên Sầu cười ha hả nói: “Có thiên phú tu luyện như vậy ở lại trong Luyện Đan Các xác thực đáng tiếc, còn không bằng đem ngươi chuyển tới Tu Chân Các.”
Lời này Dược Thiên Sầu cũng không tiện trả lời, thành thật đứng yên một bên xem như không nghe thấy. Nguyên bản Âu Tứ Hải sắc mặt âm trầm nghe vậy, vùng lông mày lơ đãng nhíu lại, ánh mắt nhìn Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới, thầm nghĩ, đúng rồi! Ta thế nào không nghĩ tới! Thiên phú tu luyện như vậy hẳn nên đến Tu Chân Các mới đúng, ở lại Luyện Đan Các không phải lãng phí nhân tài sao, huống hồ đệ tử bổn các tỷ thí cùng đệ tử bổn các phân ra thắng bại truyền ra cũng không mất mặt. Sắc mặt Âu Tứ Hải hòa hoãn nhiều, liền đả lên chủ ý với Dược Thiên Sầu.
“Tên đệ tử vừa rồi chết dưới kiếm của ngươi, chúng ta đều thấy. Bất quá trước khi Kim Cương Tráo chưa phá, đệ tử kia hình như cũng đã thất khiếu chảy máu mà chết, ngươi dùng loại pháp quyết gì vậy?” Phùng Hướng Thiên lại hỏi.
Dược Thiên Sầu gãi đầu, cười nói: “Đệ tử cũng không có dùng pháp quyết gì, hắn bị ồn mà chết.”
Ồn chết? Nói đùa gì vậy? Đám lão gia nhìn nhau.
“Nói bậy.” Âu Tứ Hải lạnh lùng toát ra một câu.
Ai! Một đám mù chữ! Thấy bọn họ không tin, Dược Thiên Sầu nhìn Âu Tứ Hải khom người nói: “Âu trưởng lão nếu không tin, có nguyện bồi đệ tử làm thí nghiệm, Âu trưởng lão thử một lần liền hiểu rõ.”
“Làm như thế nào?” Âu Tứ Hải đi ra vài bước.
Bên trên tầng cao nhất của Tu Chân Cát có treo một chiếc chuông lớn, khi Dược Thiên Sầu vừa đi lên cũng đã nhìn thấy, lúc này đi tới trước mặt chuông lớn, nắm lấy gậy gõ chuông đụng vào chuông một chút. “Đông…” thanh âm trầm muộn xa xưa truyền ra. Tất cả mọi người dưới lầu đều nhìn lên trên, không biết mặt trên đang làm gì.
Dược Thiên Sầu có chút ngại ngùng chỉ vào chuông lớn nói: “Âu trưởng lão có thể khuất thân vào trong chuông đứng một hồi?”
Lúc này Âu Tứ Hải không nói hai lời liền khom lưng đứng vào bên trong chuông, quát: “Ngươi thử…”
“Đông…” Hắn còn chưa nói xong, chiếc chuông đã bị Dược Thiên Sầu gõ vào, từ dưới chuông có thể thấy được thân thể Âu Tứ Hải run rẩy. Âm thanh ong ong quanh quẩn dừng lại, Dược Thiên Sầu cung kính nói: “Âu trưởng lão có thể đi ra.”
Mọi người đợi hồi lâu, Âu Tứ Hải thần tình vẻ mặt quái dị chui đi ra, vừa rồi hắn chưa kịp chuẩn bị gì, vừa đứng bên trong đã bị tiếng chuông chấn đến thất điên bát đảo.
“Âu trưởng lão làm sao vậy?” Mọi người thấy tướng mạo hắn quái dị, liền hỏi.
Trong ngực Dược Thiên Sầu cười ha ha lật ngửa, lão gia này không dễ chịu phải không! Âu Tứ Hải lắc lắc đầu, chất phác nói: “Thật ồn, không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa chấn lão phu hôn mê.”
Quan Uy Vũ đi tới trước mặt chuông lớn, “thùng thùng” đập vào hai cái, chần chờ nói: “Vang thì có vang, còn không đến nỗi chấn ngất người a! Lão Phí, ta đi vào thử xem, ngươi gõ đi.” Nói xong cũng chui đi vào.
Phí Đức Nam trợn mắt, tức giận đi qua, cầm lấy gậy hung hăng gõ vào. “Phác thông” Quan Uy Vũ ở bên trong đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, hai tay che lỗ tai, lăn đi ra. Lung lay lắc lắc bò lên, nhưng vẫn còn chưa đứng vững, một lúc lâu mới định lại tâm thần, bật nói: “Thật là lợi hại!”
Lần này mọi người biết được Dược Thiên Sầu nói không sai, nhưng vẫn không hiểu rõ do nguyên nhân gì, dù sao quan niệm của bọn họ cùng quan niệm của Dược Thiên Sầu hoàn toàn thuộc về hai thời đại, nên có thể hiểu được.
Phùng Hướng Thiên trầm ngâm nói: “Dược Thiên Sầu, ý của ngươi là đệ tử kia bị ngươi làm ồn như vậy mà chết?”
“Đúng vậy.” Dược Thiên Sầu cung kính nói: “Đệ tử kia trốn bên trong Kim Cương Tráo, ta dùng phi kiếm liên tục không ngừng mãnh liệt đánh cực nhanh, hắn ở bên trong nghe được thanh âm so với chúng ta ở bên ngoài nghe được sẽ vang gấp trăm ngàn lần, chỉ một lúc sẽ chịu không nổi, tự nhiên bị thanh âm chấn chết.”
Dược Thiên Sầu vốn đang định giải thích cho bọn hắn cái gì là tạp âm âm ba, ngẫm lại phỏng chừng bọn họ cũng nghe không hiểu, cũng không cần nói nữa, để cho bọn họ hiểu được ý tứ đại khái là được, đỡ phải la lý dông dài không để yên.
Mọi người nhìn nhau, thật sự lần đầu tiên mới biết thanh âm cũng có thể giết người. Phùng Hướng Thiên gật đầu nói: “Dược Thiên Sầu, vì sao ngươi muốn tham gia tỷ thí lần này?”
Dược Thiên Sầu cung kính nói: “Đệ tử muốn đi ra học thêm kiến thức.”
“Vậy ngươi cũng biết bên ngoài không thể so với bên trong Phù Tiên Đảo, tùy thời đều có nguy hiểm tồn tại, ngươi không sợ sao?” Phùng Hướng Thiên hỏi.
“Không trải qua mưa gió làm sao gặp cầu vồng, đệ tử không sợ!” Dược Thiên Sầu trịnh trọng trả lời.
Những lão gia nghe vậy đều gật đầu, Phùng Hướng Thiên cười nói: “Không trải qua mưa gió làm sao gặp cầu vồng! Nói rất hay, ha hả! Dược Thiên Sầu, ngươi lui xuống trước đi!”
Dược Thiên Sầu cúi đầu chào mọi người, vừa muốn xoay người liền nghe Âu Tứ Hải nói: “Dược Thiên Sầu, Kim Cương Trạc là thuộc đệ tử Tu Chân Các, theo lý là phải thu hồi, xem ngươi sắp phải ra ngoài lịch lãm, Tu Chân Các sẽ đưa cho ngươi phòng thân.”
Dược Thiên Sầu sửng sốt, tạ ơn hắn liền đi xuống dưới. Những trưởng lão thần tình quái dị nhìn chằm chằm Âu Tứ Hải, Mạc trưởng lão “di” một tiếng nói: “Âu trưởng lão, ngươi chừng nào trở nên hào phóng như vậy?”
Âu Tứ Hải trừng mắt liếc hắn, mặc kệ, theo chưởng môn đứng ngay bên lan can quan sát cuộc tỷ thí phía dưới. Phùng Hướng Thiên nhìn Dược Thiên Sầu đi xa bên dưới, thở dài, trải qua buổi nói chuyện lần này, hắn đối với Dược Thiên Sầu có thể nói rất thích, tuổi tác như vậy, thiên phú như vậy, tiền đồ không thể hạn lượng! Đáng tiếc không phải là đệ tử thân truyền của mình, nghĩ tới đây lại liếc mắt nhìn Quan Uy Vũ, trong ngực cảm thán người ngốc có phúc của người ngốc a!
Nếu cuộc tỷ thí không quan hệ tới hắn nữa, Dược Thiên Sầu cũng lười tiếp tục nhìn, chào các đệ tử Luyện Đan Các liền rời khỏi địa bàn Tu Chân Các, ngự kiếm bay về Luyện Đan Các. Mà những đệ tử Luyện Đan Các thấy Dược Thiên Sầu đã đi, cũng hiểu được trận tỷ thí không còn ý nghĩa, đều rời đi. Đệ tử các mạch cũng vì Dược Thiên Sầu mà tới, diễn viên đi, lục tục cũng đi hết, toàn bộ sân rộng nhất thời chỉ còn lại Tu Chân Các đơn độc. Những lão gia trên ban công rốt cục cũng hiểu được ai mới là diễn viên trong cuộc tỷ thí lần này.
Sau đó vài ngày còn có trận chung kết, còn có tỷ thí của Nguyên Anh kỳ, Dược Thiên Sầu cũng không đến xem, tự làm việc của mình. Lại không biết đại danh của mình thêm lần nữa truyền khắp Phù Tiên Đảo, khiến cho một đám đệ tử Luyện Khí kỳ cảm thấy hối hận không ngớt vì không được xem, thường xuyên quấn quýt lấy những tiền bối xem qua tỷ thí giảng giải tình hình hôm đó.
Mà những vị tiền bối các mạch đệ tử đối với Dược Thiên Sầu kính nể không ngớt, lúc giảng tránh không được miệng lưỡi lưu loát thêm mắm thêm muối, kết quả tại Phù Tiên Đảo nhấc lên một cao trào hướng Dược Thiên Sầu học tập.
Nhất là khi truyền ra Dược Thiên Sầu tu luyện chính là Quy Nguyên kiếm quyết của Tàng Kinh Các, những đệ tử Luyện Khí kỳ sợ hãi than không ngớt, nguyên lai Phù Tiên Đảo còn có kiếm quyết có uy lực thật lớn như vậy, lúc này âm thầm đem mục tiêu tu luyện sau khi đạt Trúc Cơ kỳ vào Quy Nguyên kiếm quyết. Mà mấy ngày nay Tàng Kinh Các cũng náo nhiệt phi phàm, một ít đệ tử Trúc Cơ kỳ đều hướng Quy Nguyên kiếm quyết mà tới.
Kết quả, xuất hiện một tràng diện chưa từng thấy trong suốt mấy ngàn năm trên Phù Tiên Đảo. Mấy vạn đệ tử Phù Tiên Đảo, bởi kiếm quyết chỉ có một bộ, lại không được mang ra ngoài, người tới chỉ đành thành thật học thuộc lòng, vì vậy hằng hà bao nhiêu đệ tử Trúc Cơ kỳ xếp hàng chờ bên ngoài Tàng Kinh Các, có người thấy tràng diện nóng nảy như vậy, sợ không biết phải xếp hàng tới lúc nào, thậm chí mang theo cả thực vật suốt đêm xếp hàng.
Đương nhiên, còn một ít người có tu vi càng cao hơn cũng tới, ngày đó tràng diện tỷ thí tất cả mọi người đều nhìn thấy, tự nhiên muốn nhìn xem Quy Nguyên kiếm quyết rốt cục có gì ảo diệu, không ngờ có thể để Dược Thiên Sầu vượt cấp giết chết đệ tử có tu vi cao hơn so với hắn, thật sự là đáng giá tham khảo tham khảo.