Kỳ thực không cần Dược Thiên Sầu phải nói ra, Diệp Hải Bình như thế nào không biết bên minh đang rơi vào nhược thế. Trận chiến năm xưa ở bên ngoài Bách Hoa Cốc, Dược Thiên Sầu một thân một minh tru sát vài tên Nguyên Anh kỳ của Đại La Tông, ngay cả con trai độc nhất của chưởng môn cũng táng mạng dưới tay hắn. Lại còn bức lui trưởng lão Chu Tiên Hiền, Dược Thiên Sầu cũng vì vậy mà nhất chiến nổi danh. Hiện giờ, tu vi của đám người bên minh còn không thể nào so sánh bằng đồng môn lúc trước, thì làm sao có thể chiếm được tiện nghi đây?
Dược Thiên Sầu thế nhưng dám quang minh chính đại xuất hiện ở Mạo Nhi Đảo, khiến cho ánh mắt của chúng nhân đều tập trung lên trên người hắn. Mà hắn là người đại diện của Đại La Tông ở Mạo Nhi Đảo, căn bản là không thể tránh nổi dư âm. Chẳng quản biết rõ, không đấu lại địch nhân, thì cũng phải kiên trì đến cùng. Nếu lùi bước, đừng nói rằng thiên hạ Tu Chân Giới sẽ cười khểnh nhạo báng, mà chưởng môn Đại La Tông sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.
Diệp Hải Bình thần tình xanh mét, đang tiến thoái lường nan, thì dưới lầu truyền lên tiếng bước chân dồn dập. Võ Tứ Hãi mặt mim cười dẫn theo vài gã trưởng lão đi lên. Kết quả, vừa nhìn thấy Diệp Hãi Bình đứng chắn ở lối đi, nhất thời sắc mặt liền trầm xuống, nói: “Đây là ý gì? ”
Chường quỹ vội vàng hành lễ, đem đầu đuôi câu chuyện nói ra. Ngay lập tức, Võ Tứ Hãi liền trầm giọng: “Diệp chủ sự, Đại La Tông là tông phái cường đại trong thiên hạ, nhưng Tu Chân Giới cũng có luật của Tu Chân Giới, ngươi hung hăng ngang ngược như thế! Chẳng lẽ là đang khinh thường Tử Đại Gia Tộc chúng ta sao? Diệp Hãi Bình, hành vi của ngươi ngày hôm nay chính là đại biểu cho Đại La Tông ư? ”
Diệp Hải Bình vẻ mặt âm tình bất định, đột nhiên ôm quyền nói: “Diệp Hải Bình ta không đại biểu gì cả, cũng không dám khinh thường Tử Đại Gia Tộc. Võ gia chủ, hôm nay có chút mạo phạm, ta sẽ bẩm báo lên tông môn, cáo từ! ”
Diệp Hải Bình cũng không nhiều lời, nói xong liền quay đầu, mang theo nhóm đệ tử rời nhanh chóng đi xuống lầu. Kì thực, Võ Tứ Hãi xuất hiện vừa đúng lúc để cho hắn có cơ hội xuống đài, hướng tông môn thưa bẩm. Hoặc giả như nói, bởi vì có gia chủ Võ gia đột nhiên nhúng tay vào. Vậy nên hắn tự nhiên sẽ không bị trách mắng, hơn nữa còn tránh được xung đột trực tiếp với Dược Thiên Sầu.
“Hừ! Không tiễn. ” Võ Tứ Hải lạnh lùng nói. Biểu đạt tâm tình đang bất mãn của mình.
Võ Tứ Hải ngoảnh mặt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thì trên mặt lại bày ra vẻ tươi cười. Bất quá, khi nhìn thấy Tử Y dung mạo siêu phàm thoát tục, đứng ở bên cạnh hắn, thì cũng không khỏi chau mày, chẳng hiểu vị cô nương này cùng Dược Thiên Sầu có quan hệ như thế nào. Hắn nghĩ tới cháu gái mình, nhưng cuối cùng vẫn phải mỉm cười nói: “Dược Thiên Sầu, Võ gia chúng ta tìm ngươi thật khó khăn ah! Chuyện lần trước chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, ngàn vạn lần ngươi đừng để ở trong lòng. ”
Dược Thiên Sầu nhíu mày, cười lạnh: “Hiện giờ không phải lúc nói chuyện, bụng ta đang cồn cào, có chuyện gì ăn no rồi tính toán sau! ”
“Hảo hảo hảo! Ản no rồi nói chuyện sau, mang rượu và thức ăn ngon nhất lên đây đi! ” Võ Tứ Hãi nhìn người chường quỹ ở bên cạnh phân phó một tiếng.
Sau khi chưởng quỹ thoái lui, hắn cũng ngồi xuống ở bên phía đối diện với Dược Thiên Sầu, thần tình tươi cười không ngừng. Bất quá, lúc này không biết nên nói chuyện gì, cuối cùng đành phải nhìn sang Tử Y, gật đầu mim cười: “Vị cô nương này, tu vi rõ ràng cao hơn lão phu, chi sợ cũng là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Nhưng ta trông lạ lẫm vô cùng, chẳng hay là cô nương xuất thân từ môn phái nào? ”
Từ sau khi xuất hiện nhiều người, nét lạnh lùng ở trên mặt Tử Y vẫn chưa hề thay đổi, nàng luôn luôn im lặng không nói chuyện. Lúc này thấy Võ Tứ Hãi mở miệng hỏi, nàng liền nhìn sang Dược Thiên Sầu nói: “Chính là người này đã thiếu tiền của ngươi sao? ”
Câu hỏi này quá mức trực tiếp, một chút nhường nhịn đều không thấy đâu. Võ Tứ Hải đang ung dung uống trà, nhất thời bị câu nói này làm cho sặc nước, hung hăng nuốt ngụm nước trà xuống bụng, liên tục ho khan nhìn Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này mang theo cao thủ đến là vì muốn đòi nợ hay sao?
Dược Thiên Sầu nghe vậy, trong lòng âm thầm khen hay! Có nha đầu cơ bắp này ở bên người, thật đúng là quá khéo. Nếu như dùng biến hiệu của Tất Lão Đầu áp bức con cháu của lão, quả thật là không hề phương tiện chút nào. Đang không biết phải nói gì, thì có nha đầu này tương ừợ? Nếu Tất lão đầu có biết, hẳn là cũng sẽ không trừng phạt nha đầu Tử Y này đâu! Trong lòng đã có chủ ý, nhưng ngoài mặt lại dường như không xảy ra chuyện gì: “Ản hết đi đã, rồi tính toán sau. ”
Quả nhiên, chân mày đen nhánh của Tử Y hơi nhíu nhíu, nói: “Dược Thiên Sầu, ăn uống trọng yếu, hay chuyện tình Tất lão tiền bối công đạo mới là trọng yếu đây? ”
“Tất lão tiền bối. ” Bốn chữ này vừa nói ra khỏi miệng. Cả đám người Võ Tứ Hải đều giật minh thất kinh. Riêng Võ Tứ Hãi thì đứng ngồi không yên, dò hỏi: “Tất lão tiền bối trong miệng cô nương, có phải là lão tổ tông của ta không? ”
Tử Y rõ ràng đáp: “Ta không quen ngưoi, cũng không biết lão tổ tông nhà ngươi. ”
Võ Tứ Hải không phản bác, mà có chút lo lắng nhìn Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu cũng hiểu tâm tình của bọn hắn, liền xoa xoa hai tay, ngượng ngùng giải thích: “Nàng ta là đệ tử của hảo bằng hữu chí thân với lão tổ tông nhà ngài. Sư phó của nàng cũng là một nhân vật kiệt xuất tột đinh! ”
Đám người Võ Tứ Hải cả kinh, Tất Trường Xuân chính là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ. Bằng hữu của lão, há lại có thể là người bình thường, chẳng trách cô nương này thoạt nhìn niên kỷ còn trẻ, thế nhưng tu vi đã tới cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ. Trong lúc nhất thời, đám người Võ Tứ Hãi liền đứng nghiêm trang, hướng Tử Y cúi người thi lễ, thoạt nhìn có điểm câu nệ.
Tử Y không khỏi nghi hoặc nhìn Dược Thiên Sầu, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy? Tất lão tiền bối mang họ Tất, còn bọn hắn là họ Võ. Như thế nào dám xưng hô Tất lão tiền bối là tổ tông. Huống chi, ta cũng không nghe thấy qua, sư phụ của ta nói Tất lão tiền bối có con cháu nối dõi ở bên ngoài. Cho dù là sự thật, thì ngươi thân là đệ tử của Tất lão tiền bối, như thế nào còn đi tìm hậu nhân của sư phụ minh, đòi tiền? ”
Dược Thiên Sầu là đệ tử thân truyền của Tất Trường Xuân? Tin tức này chẳng khác nào một quả bom oanh tạc, khiến cho đám người Võ Tứ Hãi cực kỳ hoảng sợ. Mặc dù không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng cũng đủ đế cho bọn hắn tinh mộng.
ThôL, thôi... Đủ rồi... Nói đến đây là thừa khả năng đòi tiền rồi!
Dược Thiên Sầu đình chỉ nỗi hoan hỉ trong lòng. Liếc mắt nhìn đám người Võ Tứ Hải, lúng túng nói: “Chuyện này... Khụ khụ, Tử Y, sau này ở bên ngoài đừng nhắc đến tên của sư phụ ta, ngài cũng không muốn ta dùng tên tuổi của ngài đi ra ngoài khoe khoang! ”
“Đó là ý của Tất lão tiền bối sao? ” Chân mày Tử Y khẽ nhãn lại, có chút không cao hứng nói: “Sao ngươi không nói sớm? ”
Trong nhã gian, nhất thời yên tĩnh trở lại. Chỉ riêng một minh Dược Thiên Sầu là chuyên chú uống trà. Chẳng bao lâu sau, chưởng quỹ cùng tiểu nhị trong điếm bung thức ăn và rượu ngon lên. Chường quỹ cũng phát hiện ra, bầu không khí ở trong này có chút không đúng, ánh mắt liền quãng ném về phía gia chủ Võ gia.
Võ Tứ Hải khoát tay ra hiệu cho bọn hắn thoái lui. Chờ sau khi chưởng quỹ và tiểu nhị lui ra. Một gã trưởng lão trong đó, liền vội vàng đóng chặt cửa lại.
Dược Thiên Sầu giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Tử Y. Chỉ biết nhấc đũa lên mải miết ăn từng miếng lớn. Đúng theo như lời hắn nói, có chuyện gì thì phải ăn no rồi mới tính toán đến. Tử Y thấy kiểu cách ăn uống của hắn dơ dáng như vậy, cũng không nói gì, theo sau nhấc đũa lên chậm rãi thưởng thức hương vị.
Đám người Võ Tứ Hải im lặng ngồi ở một bên, thần tình nghẹn đắng không nói nên lời. Nhất là Võ Tứ Hải, nhớ tới cháu gái minh cùng Dược Thiên Sầu phát sinh quan hệ, trong đầu hắn loạn thành một đoàn. Luận theo quan hệ với cháu gái mình, thì Dược Thiên Sầu hẳn phải là tôn nữ tếcủa mình. Nhưng nếu Dược Thiên Sầu là đệ tử của lão tổ tông, thì bối phận này sẽ phải tính làm sao đây... (: Cháu rể)