Người nọ vung tay áo, sầm mặt tiến vào.
"Người thanh niên, nói chuyện khách khí một chút, làm việc không nên quá tuyệt, chừa lại một chút sau này dễ gặp mặt."
Nói lời này cũng không phải người khác, chính là Quản Trung Giai từng đại
chiến với Dược Thiên Sầu. Vốn hắn đang tọa trấn tại phân hội Thiên Hạ
thương hội ở Chú Kim thành, sư phụ hắn Tư Không Tuyệt đến, gọi hắn tới
đây mời Ngưu Hữu Đức. Bởi vì quan hệ với lão giả cụt tay trong Quỷ
trang, cao thủ Hóa Thần kỳ thật sự không thuận tiện đích thân tới, Tư
Không Tuyệt không thể làm gì khác hơn là để đệ tử đứng ra.
Làm
Quản Trung Giai phiền muộn chính là, người của chư quốc đến thỉnh Ngưu
Hữu Đức không ít, mà Ngưu Hữu Đức lại ở Quỷ trang không ra, huyên tới
mức người muốn gặp hắn phải xếp hàng, thật là đủ phô trương. Làm kẻ khác giận sôi hơn chính là, Ngưu Hữu Đức lại ngay tại chỗ lên giá, người
muốn gặp hắn phải bỏ ra mười vạn thượng phẩm linh thạch làm phí gặp mặt, bằng không sẽ không tiếp kiến.
Quả thực là nhân lúc cháy nhà mà
đi hôi của...Nếu không phải mặt mũi lão quý cụt tay của Quỳ trang quá
lớn, còn có tu vi bản thân Ngưu Hữu Đức làm cho không ai biết sâu cạn,
ngày hôm nay Quỷ trang khẳng định sẽ bị đạp thành bằng phẳng.
Quản Trung Giai lại đợi gần nửa ngày, cũng thấy được người thủ vệ ngạo mạn
vô lễ, hôm nay đã đến phiên hắn, gần trong gang tấc, nhịn không được
cảnh cáo hai câu.
"Chừa lại một chút? Tu chân giới còn có cách
nói này?" Tần gia Hưng đứng trên bậc thang, từ trên cao liếc mắt nhìn
xuống hắn nói: "Trước đây khi ta ra vẻ đáng thương, đối với ai đều khách khách khí khí, cũng không gặp ai chừa cho ta chút đường đi, đều không
bao giờ xem ta là người mà nhìn vào mắt. Huống chi ta làm cũng không
tuyệt, hoàn toàn chỉ là làm theo lời Ngưu tiền bối, giải quyết việc
chung mà thôi. Được rồi! Hãy bớt sàm ngôn đi, hãy nhìn xem túi tiền của
mình có đủ hay không, nếu thiếu thì tránh ra, đừng ảnh hưởng người
khác."
"Ngươi...Quản Trung Giai vừa có khuynh hướng định nổ bạo,
một tử y nhân phía sau kéo hắn lại, than thở: "Quản huynh, hà tất chấp
nhặt với hắn, bất quá là tiểu nhân đắc chí mà thôi, còn nhiều thời
gian!"
Người này chính là Úc Lan Đô trường kỳ phan trộn cùng một
chỗ với Quản Trung Giai. Khi nói lời này, ý tứ giọng nói thật hàm xúc,
còn túm Quản Trung Giai hướng lão giả cụt tay đứng góc tường gần đó hất
hất cằm, ra vẻ báo cho Quản Trung Giai tạm thời nhẫn nại, ngày sau sẽ
tìm cơ hội thu thập tên tiểu tử như có cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng
này.
Uy hiếp? Lão tử theo sát lão đại, đi khắp thiên hạ cũng
không sợ! Tần gia Hưng đĩnh đạc đứng yên nơi đó, vẫn là hình dạng không
coi ai ra gì. Trong ngực thật sảng! Đời này hắn nằm mơ cũng chưa từng
nghĩ tới lại có được ngày này, đối với mấy trăm cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ
chỉnh đến mức họ không còn cách nào khác, cả đám đều phải thành thành
thật thật ngay trước mặt mình.
Sau đó có bị lọt vào trả thù hay
không, đó là sự tình sau này, nói chung đời này được sảng qua một hồi
như vậy, chết cũng thấy đáng...Nghĩ tới đây, thắt lưng Tần gia Hưng lại
lần thứ hai ưỡn càng thẳng hơn một chút. Ánh mắt hắn bình tĩnh chậm rãi
đảo qua số người vây bên dưới, khí độ trầm ổn mà ung dung, rất có vài
phần phong phạm cao thủ.
Một người khi không còn sợ điều gì, khi không còn quan tâm điều gì, tự nhiên sẽ đầy lòng tự tin.
Các tán tu vây chung quanh không dám hé răng, ánh mắt cả đám kinh hãi nhìn
chằm chằm Tần gia Hưng, thầm nghĩ, người này rốt cục hỗn xuất đầu, lá
gan tráng tới mức dám hò hét với một đám cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, thật
ước ao!
Không bao lâu, người vừa đi vào trước đó, gương mặt tối
sầm đi ra. Không ít người hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn cũng không đáp,
ra cửa liền cấp tốc bay đi. Một đám người nhìn nhau, không biết bên
trong Ngưu Hữu Đức nói gì với những người đi vào, thế nào người nào đi
ra không ai có sắc mặt hòa nhã?
"Kế tiếp!" Thanh âm Tần gia Hưng không lớn không nhỏ quát.
Quản Trung Giai nghiến răng nghiến lợi lấy ra một túi trữ vật đưa tới. Có
vết xe đổ, hắn cũng không gấp, vẫn chờ tên tiểu tử canh cửa kiêu ngạo
kiểm kê xong linh thạch, sau khi được cho phép, mới bước đi vào.
Đình viện sâu thẳm, đi qua rừng mai hai bên đường, nhìn thấy trên một đài
cao chỗ cửa chính đường có hai người đang đứng, người đứng nghiêng gương mặt không chút biểu tình, đang nhìn xuống phía dưới cười tủm tỉm nhìn
chằm chằm hắn.
Chậc chậc! Oan gia a oan gia, chúng ta lại thấy
mặt! Dược Thiên Sầu thấy người đến là Quản Trung Giai, nụ cười càng thêm thật hài lòng.
"Nói vậy vị này chính là Ngưu Hữu Đức tiên sinh." Trong lòng Quản Trung Giai rất không hảo cảm với Ngưu Hữu Đức, cũng
giống như tính tinh của thủ vệ bên ngoài, thích từ trên cao nhìn xuống
người bên dưới, nào có ai gặp khách như vậy. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng
nhìn Dược Thiên Sầu chắp tay nói: "Tại hạ Quản Trung Giai của Thiên Hạ
thương hội, gặp tiên sinh có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào chính đường, ngụ ý muốn nói chúng ta đi vào trong nói chuyện.
Dược Thiên Sầu mỉm cười gật đầu, xoay người chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào chính đường...
Quàn Trung giai vừa leo lên bậc thang, đã thấy người bên cạnh kia bước đi
ra, ngăn cản hắn, gương mặt không biểu tình nói: "Mặt của Ngưu tiền bối, ngươi cũng đã gặp quạ, mời trở về đi! Nếu như còn muốn cùng Ngưu tiền
bối nói chuyện, thỉnh thêm tiền, hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch!"
Quản Trung Giai lại ngần người, vừa chợt phản ứng, thần tình co quặp nói:
"Nói đùa gì vậy? Ta đã giao mười vạn thượng phẩm linh thạch, chỉ nhìn
thấy mặt thì xong?"
"Không sai." Phó Xuân cũng không che lấp,
sạch sẽ lưa loát giải thích: "Mười vạn thượng phẩm linh thạch chỉ là
tiền gặp mặt, cũng không bao hàm phí dụng nói chuyện. Thời gian Ngưu
tiền bối phi thường quý giá, nguyện ý vì mười vạn thượng phẩm linh thạch đi ra gặp mặt đã rất khó có được. Muốn chiếm dụng thời gian của Ngưu
tiền bối để nói chuyện phiếm, tự nhiên phải giao tiền."
"Các
ngươi muốn tiền muốn đến điên rồi sao! Mười vạn thượng phẩm linh thạch
chỉ gặp mặt?" Quản Trung Giai phẫn nộ, cảm giác bị người hãm hại.
"Còn thỉnh bớt giận!" Phó Xuân không kiêu không táo, nho nhã lễ độ tiếp tục
nói: "Quy củ này cũng không phải nhằm vào một mình ngươi, lúc trước
người nào đi vào cũng tuần hoàn, không có ngoại lệ. Còn thỉnh thứ lỗi!"
"Vì sao lúc đầu không nói rõ? Các ngươi đây là cố ý hãm hại người!"
"Không có a!" Phó Xuân kỳ quái nói: "Mỗi một người đi ra ngoài, ta đều nói hắn đem quy củ ở đây chuyển cáo cho người bên ngoài, lẽ nào bọn họ chưa
từng nói? Không thể nào!"
"Ách..." Quản Trung Giai lại ngây ngần
cả người, hiện tại hắn rốt cục hiểu được, trách không được mỗi người đi
ra ngoài không ai có sắc mặt dễ nhìn. Hỏi bọn họ làm sao vậy, cũng không có ai chịu trả lời. Thì ra là vì bên trong bị thiệt thời, không muốn
người khác chiếm tiện nghi, nên cố ý giấu diếm không nói.
"Nếu
trong tay không phương tiện, còn thỉnh quay về. Thời gian Ngưu tiền bối
quỷ giá, hơn nữa tính tình không tốt lắm, đã làm lỡ thời gian quá dài,
sợ là sẽ rước lấy phiền phức không tất yếu." Phó Xuân rất khách khí đưa
tay tiễn khách.
Đây là uy hiếp trắng trợn! Sắc mặt Quản Trung
Giai lúc xanh lúc đỏ, nhưng lại không có biện pháp gì, dù giận cũng phải chịu đựng. Nếu như đã chạy tới một chuyến, trở lại nói cho sư phụ, mình dùng mười vạn thượng phẩm linh thạch kết quả không nói được câu nào với Ngưu Hữu Đức, còn không bị sư phụ mắng đến chết.
Đề cho hắn
kiêng kỵ chính là, mình căn bản nhìn không thấu tu vi Ngưu Hữu Đức, hiển nhiên đối phương cao hơn chính mình. Dù có muốn bão nổi, cũng phải suy
nghĩ kỹ hậu quả.
"Thương lượng một chút, muốn hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, có phải đắt thái quá hay không?" Quản Trung Giai có
thể, nói ra lời như vậy, hiển nhiên đã chịu thua. Không có biện pháp,
tiền là chuyện nhỏ, xài cũng không phải là tiền của hắn, then chốt là
muốn hoàn thành chuyện sư phụ giao cho, nghẹn khuất a!
"Không
không không, hai mươi vạn không hề đắt!" Phó Xuân liên tục xua tay nói:
"Ngưu tiền bối nói, giá trị của hắn như vậy đã là thấp nhất, cũng đã rất công đạo. Giả như là thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân, ai muốn
thấy mặt hắn, sợ rằng phải tiêu tốn ít nhất một ức thượng phẩm linh
thạch người ta cũng chưa chắc sẽ gặp ngươi, lại đừng nói tới sẽ được
cùng hắn nói chuyện phiếm."
"Cái này.., cái này có thể so sánh
hay sao?" Quản Trung Giai thiếu chút nữa bị câu nói của hắn làm sặc
chết, Tất Trường Xuân là ai vậy? Đó không phải là một thứ gì đó có thể
tùy tiện dùng tiền để so sánh. Huống chi người ta cũng sẽ không làm ra
chuyện tục tằng như thế, hắn chỉ cần mở miệng, dễ dàng có người chạy đến tống tiền.
"Thế nào không thề so sánh, là người đều có giá trị
của mình a! Ngươi xem..." Phó Xuân dùng đầu ngón tay điểm điểm như muốn
cùng hắn giảng đạo lý.
Quàn Trung giai cảm giác da đầu tê dại,
nhanh vẫy tay nói: "Được được được, được, ngươi cũng không cần nói nữa,
ta nhận thức thôi. Hai mươi vạn phải không? Ta cấp!
Xếp hàng đã
lãng phí gần nửa ngày, sư phụ còn đang ở Chú Kim thành chờ đợi đây! Còn
dây dưa xuống phía dưới, thì phải để sư phụ đợi đến lúc nào. Quàn Trung
giai lại nhanh lấy ra túi trữ vật, đổ ra hai mươi vạn thượng phẩm linh
thạch, nhét vào trên tay Phó Xuân, bất đắc dĩ nói: "Xem một chút."
Gương mặt Phó Xuân không chút biểu tình kiểm kê, đếm tiền đã đếm đến chết
lặng, đã sớm mất đi sự kích động ban đầu, mà lão đại lại bố trí lý do
thật tốt để thoái thác ứng phó một người lại một người. Ngày hôm nay rốt cục đã kiến thức, trước đây vì một viên thượng phầm linh thạch đều có
thể đánh cả ngày, quả thực là như trò đùa, lúc này mới đúng là kiếm tiền a! Bất quá còn nói lại, dám ở tu chân giới đùa như vậy, sợ rằng chỉ có
duy nhất một mình lão đại.
"Thỉnh!" Phó Xuân thu hồi túi trữ vật, rất cung kính đi phía trước dẫn đường. Thái độ phục vụ cuối cùng cũng
để Quản Trung Giai thư thái một chút.
Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm ngồi bên cạnh bàn trà trong chính đường, bung chén trà uống một ngụm
một ngụm, nhìn không chớp mắt vào trong chén trà trong tay. Phó Xuân đưa hắn đến bên cạnh, chỉ vào chiếc ghế trống nói với Quản Trung Giai: "Mời ngồi."
"Muốn nói chuyện với tiên sinh quà thật trà giá không nhỏ a!" Quản Trung Giai vừa đặt mông ngồi xuống, nói ra với vẻ âm dương
quái khí, có điểm ý tứ hàm xúc châm chọc.
Dược Thiên Sầu cười mà không đáp, Quàn Trung giai lại nhíu mày nói: "Không phải lại muốn thu tiền gì nữa chứ?"
"Chờ!" Phó Xuân khách khí một câu, chỉ thấy hắn từ trong túi trữ vật lấy ra
một đồng hồ cát tính thời gian. Ra vẻ dùng thủy tinh tạo thành, thể tích không lớn, có vẻ khéo léo lả lướt, hình thức cũng không tệ lắm.
Phó Xuân đặt đồng hồ cát lên bàn, ti ti, tiếng cát tuôn thật khẽ, hắn lẳng lặng thối lui sang một bên.
"A..." Quản Trung Giai nhìn vào đồng hồ cát vô cùng kinh ngạc nói: "Đây là ý tứ gì? Lẽ nào muốn tính theo thời gian lấy tiền?"
"Bắt đầu!" Dược Thiên Sầu ha ha cười nói, rốt cục đã mở miệng nói chuyện.
Đặt chén trà trong tay lên bàn, hắn chỉ vào đồng hồ cát nói: "Ngươi nói cái này sao! Ai nha! Người tìm ta thực sự nhiều lắm, ta cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy, bằng không có người tìm ta trò chuyện nửa ngày một ngày,
ngày nào mới kết thúc a! Ta lại nhẹ dạ, có người tới cửa tìm ta, ta lại
không tiện cự tuyệt không gặp, không thể làm gì khác hơn là thiết trí
điều kiện hà khắc, để mọi người chê cười, chê cười, ha ha!"