Ta kháo! Hành động cường hãn không cần lí do! Ta im lặng thừa nhận vậy. Dược Thiên Sầu thỏa mãn nhắm mắt lại, hai chân duỗi thẳng, cái gì cũng không nói thêm, đã chuần bị xong công tác không cần phản kháng, mặc cho giai nhân muốn làm gì thì làm. "Nếu ngươi không nói, ta sẽ không khách khí nữa đâu." Tử Y bóp chặt cổ hắn, bàn tay mềm mại tăng thêm vài phần lực đạo, phát ra thông điệp cuối cùng. "Lưu manh!" Dược Thiên Sầu mở mắt, cố gắng nghẹn ngào phát ra một câu oán niệm. Tử Y nghe không rõ, cảm thấy tay mình dường như đã bóp quá chặt, hơi buông lỏng ra hỏi: "Đan gì?" "Nữ lưa manh, còn không buông ta ra, ta kêu ngươi vô lễ đó!" Dược Thiên Sầu hung hăng cảnh cáo. Hóa ra là đang mắng ta, Tử Y thần tình băng sương, lập tức đem Dược Thiên Sầu đè nặng, trên tay gia tăng thêm lực, lạnh lùng nói: "Dám mắng tạ, hiện giờ cũng không phải là ở bên ngoài đâu." Trông nhầm! Trông nhầm! Lộng Trúc hai mắt trợn trừng, đầu đầy mồ hôi. Thực không nghĩ tới, nữ nhi của mình lại sẽ cường hãn như vậy. Lúc này hắn không khỏi truyền âm trách mắng: "Tử Y, ngươi làm gì thể, xuống mau cho ta!" Tử Y vừa ngẩng đầu nhìn lên trên mái nhà, thấy sư phụ đang chăm chú nhìn về phía này. Tựa hồ đây vẫn là lần đầu tiên ngữ khí của sư phụ cứng rắn với chính mình như thế. Lưỡi hồng thổ ra một hơi, nhanh chóng bước xuống, ngồi ở bên cạnh Dược Thiên Sầu. Bất quá nàng vẫn chưa cam lòng, nên hung hăng đạp vào mông tên lừa đảo một cái. Dược Thiên Sầu đau đớn, ngồi dậy che miệng "ngao ngao". Vĩ sợ ảnh hưởng tới sư phụ, nên hắn cũng không dám lớn tiếng kêu ra. Nhưng không thể hoài nghi, là hắn đang dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm vào Tử Y. Lộng Trúc đổ mồ hôi, theo bản năng vươn tay vuốt cằm, trước kia hắn luôn lo lắng nữ nhi sẽ ăn thiệt thời dưới tay Dược Thiên Sầu. Nhưng hiện giờ xem ra, còn không biết là ai đang ăn thiệt thời ah! "Tên lừa đảo! Ai bảo ngươi không chịu nói, đáng đời." Tử Y lầm bầm nói. "Hảo! Ngươi ngoan! Lần này cấp thể diện cho sư phụ ngươi mà thôi. Nếu còn có lần sau, cần thận không ta rút thương ra đập chết ngươi đó." Dược Thiên Sầu đè nặng thanh âm cảnh cáo nói. "Lấy thương ra đánh ta?" Tử Y hồ nghi nói. Nhưng theo sau cũng nhớ lại lúc trước Dược Thiên Sầu từng cấp cho Đông Phương Trường Ngạo một ngọn thương, uy lực quả nhiên bất phàm. Nàng ngừng một chút nói: "Đồ Long Thương sao? Đừng tưởng ta không nhìn ra được, cái Đồ Long Thương cùng hai cây đại đao kia giống nhau, khẳng định là do ngươi dùng Hắc Hỏa ngưng tự mà thành, đem ra lừa gạt chúng nhân. Người khác sợ, nhưng ta không có sợ đâu." Mặc kệ nàng có sợ hay không, theo lời này có thể nhìn ra, nàng sống trong Nam Hải Tử Trúc Lâm quá lâu, khuyết thiếu kiến thức, cho nên tư duy cũng không sâu xa. Dược Thiên Sầu thần tình ác hiểm cười nói: "Đồ Long Thương thì tính cái gì, ta còn một cây bảo thương chuyên dùng để tàn sát nữ nhân đó. Cảnh cáo ngươi sau này đừng trêu chọc ta. Nếu không đừng trách ta không nể mặt mũi sư phụ ngươi ah!" Dám chiếm tiện nghi nữ nhi của ta? Lộng Trúc thần tình âm trầm. Nếu không sợ quấy nhiễu Tất Trường Xuân, thì hiện giờ Lộng Trúc thực muốn xông ra đánh chết Dược Thiên Sầu. "Ngươi còn bảo bối ư?" Tử Y nhãn tình sáng lên, nhất thời tràn đầy hứng thú, cao thấp nhìn hắn đánh giá một lần. Trên mặt dâng lên nụ cười khờ khạo, mon men tới gần, lắc ống tay áo hắn giống như đang cần xin, nói: "Đem bảo thương của ngươi lấy ra cho ta xem nào."
"Lấy.., lấy ra bây giờ sao?" Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn xung quanh, theo bản năng rụt đầu vào, chắp tay cầu xin nói: "Tử Y cô nương, ta sai lầm rồi. Là ta nói hươu nói vượn, ngàn vạn lần ngươi đừng nghĩ là thật." "Dám gạt ta?" Tử Y trừng mắt, hung hăng quát: "Kẻ lừa đào!" Theo sau liền giờ cước ngọc đạp vào mông Dược Thiên Sầu hai cái bành bạch. Dược Thiên Sầu không dám oán hận, liền vội vàng bò dậy, thần tình xám xịt chạy nhanh ra xa. Hôm nay bản thân hắn mới phát hiện, nữ nhân nhìn như ngu ngốc này, hóa ra lại chính là khắc tinh của mình! Tử Y thấy Dược Thiên Sầu bỏ chạy, dường như còn không muốn buông tha cho hắn. Đang tính toán đuổi theo bồi thêm hai cước, thì nghe được bên tai truyền đến thanh âm trách mắng của Lộng Trúc: "Tử Y, đệ tử ngoan, đừng gây náo nhiệt thêm nữa. Nếu không sẽ khiến cho Tất lão tiền bối phân tâm." Nghe thấy sẽ quấy rầy Tất lão tiền bối. Tử Y ngập ngừng ngồi xuống, bất quá vẫn không cam lòng nhìn theo bóng dáng hèn mọn đang lấn trốn của Dược Thiên Sầu. Chứng kiến hai đôi tiểu oan gia rời nhau ra. Lộng Trúc ít nhiều cũng an tâm hơn. Hiện giờ, hắn thậm chí đang hoài nghi, đoạn thời gian lịch lãm ở bên ngoài, Dược Thiên Sầu có phải cũng bị Tử Y khi dễ như thế này hay không? Lộng Trúc nhìn theo bóng lưng chán chường của Dược Thiên Sầu, mơ hồ cũng có chút đồng tình. Dược Thiên Sầu cắp đuôi chạy quanh ven hồ, tìm một bãi cỏ thơ mộng khác, tà tà nằm xuống, nhét một cọng cỏ khô vào trong miệng chóp chép, chân gác ngang đùi, ngửa mặt nhìn trời trầm ngâm suy nghĩ. Nhìn Tử Y, Dược Thiên Sầu không khỏi nhớ tới hình bóng của Phù nha đầu ở Phù Tiên Đảo, xung quanh cũng có không ít người, nhưng cũng giống như Tử Y, ngay từ thuở nhỏ đã cô đơn không có bạn chơi. Điểm bất đồng với Tử Y chính là, Tử Y còn có phụ thân của nàng, cho nên tính ra vẫn còn khoái hoạt hơn Phù nha đầu. Nha đầu kia tính cách luôn luôn phong bế. Chỉ khi nào nhìn thấy mình, mới hiện ra nụ cười... Không thể để nha đầu kia cô đơn ở trên Phù Tiên Đảo như thế được, nên đưa nàng đi ra ngoài kiến thức nhân gian. Dược Thiên Sầu ở trong lòng làm ra quyết định, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng thanh thúy, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương trinh nữ thản nhiên. Vừa quay đầu nhìn, đã thấy Tử Y dường như chưa xảy ra chuyện gì, ngồi xuống bên cạnh. Chính bản thân Tử Y cũng không hiểu nổi hành động của mình. Vừa rồi ngồi ở đằng kia, khẽ dựa gần bên người Dược Thiên Sầu, ngửi được khí tức trên người hắn, nàng lại cảm thấy yên lòng khoan khoái. Lộng Trúc lăng lăng nhìn về phía hai người ở ven hồ, thần sắc trên mặt hơi biến đổi, chợt buồn chợt vui. Hành động này của nữ nhi khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, sau khi tỉnh ngộ là tru thương thản nhiên. Lúc này trong đầu hắn đang tràn ra một cái ý niệm, nữ nhi của mình sớm đã trưởng thành, người bảo hộ nàng không nên là mình nữa. Mà cái trọng trách này, hẳn là phải thuộc về nam nhân của nàng. Trong phòng, chân khí bỗng nhiên cấp tốc vận chuyển, tương đối xao động hỗn loạn. Điều này khiến cho Lộng Trúc nhất thời bừng tỉnh, hắn cảm giác được rõ ràng, chân khí hùng hậu bên trong gian phòng, dường như đang muốn phá thủng mái nhà, mà bay lên thiên không. Bằng vào tu vi của Tất Trường Xuân mà cũng không áp chế nổi luồng chân khí này. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Hay là linh đan kia có vấn đề? Lộng Trúc chấn động, ánh mắt sắc bén như đao hung hăng bắn lên trên người Dược Thiên Sầu nằm ở ven hồ. Nếu quả thực linh đan xảy ra vấn đề. Hiển nhiên Lộng Trúc nhất định sẽ xử lý Dược Thiên Sầu. Bỗng nhiên chân khí hỗn loạn bên trong gian phòng, liền binh tĩnh trở lại. Ngay sau đó nhanh chóng thu liễm vào trong cơ thể của Tất Trường Xuân, hóa thành một cỗ tâm tình hưng phấn, khiến cho hắn không kiềm chế nổi, mà phì tiếu rung trời. Thanh âm ngâm khiếu xông thẳng lên thiên không, khiến cho những áng mây trắng trên trời cao loạn thất bát tao. Một cỗ sóng âm giống như hữu hình, gạn lên thành một cơn sóng tràn dải ra bốn phía xung quanh mà đi. Cả Thuận Thiên Đảo mơ hồ đều chấn động. Lúc này, Lộng Trúc vừa mừng vừa sợ, hắn biết nhất định là Linh Đan đã phát huy công hiệu ích niên duyên thọ, bằng không với tâm tính của Tất Trường Xuân, sẽ không bao giờ bày ra cảm xúc hưng phấn như thế này.
Tất Trường Xuân phát uy, Dược Thiên Sầu cùng Tử Y như thế nào còn nằm yên được. Hai người sớm đã nhảy dựng lên, dùng tay che kín tai lại. Thế nhưng cái thanh âm phì tiếu kia giống như không thể ngăn cản, đem chấn hai người thần tình trắng bệch, lung lay muốn ngã. Hồ nước bên cạnh cũng sớm đã loạn thành một đoàn, không ngừng trào lên bọt nước, dần dần xác cá trôi nổi lên trên mặt hồ. Trong Yêu Quỷ Vực, yêu ma quỷ quái đều hoảng loạn thất kinh, phàm là ai nghe thấy tiếng ngâm, đều hoảng hốt đưa mắt nhìn về phương hướng của Thuận Thiên Đảo. Thật lâu sau, thanh âm ngâm khiếu mới ngừng, bốn phía xung quanh cũng rơi vào khoảnh khắc vắng lặng. Thuận Thiên Đảo bừa bãi giống như bị cuồng phong thổi qua. Dược Thiên Sầu tu vi kém nhất, lúc này đang thống khổ rên ri, ngã xuống ven hồ, thiếu chút nữa thì tìm đã ngừng đập. Còn Tử Y sắc mặt cũng là tái nhợt, há miệng hổn hển thở dốc. "Lão Tất, rống cái gì mà rống, đệ từ ngươi đều sắp chết rồi kìa." Lộng Trúc đứng trên mái nhà, buồn bực kinh hô. Theo sau thuấn di chạy tới bên cạnh hai người, thấy Tử Y không sao, lập tức cúi người áp chưởng lên ngực Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu đang chìm trong trạng thái hôn mê. Bỗng nhiên cảm thấy trong ngực dâng lên một cỗ chân khí thanh mát, thông hướng ra tứ chi bách hải, huyết khí đang rối loạn cũng bình ổn xuống, thanh âm "ong ong" bên tai dần dần biến mất. "n" Rốt cuộc Dược Thiên Sầu cũng tinh dậy, nhưng trên mặt hắn vẫn đeo bám theo thần tình sợ hãi. Tử Y đã khôi phục bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Thấy thế, Lộng Trúc miệng không ngừng mắng chửi. Vừa quay đầu lại, thì chợt phát hiện ra, đối tượng mình đang mắng, chẳng biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Tất Trường Xuân im lặng đi tới, nhìn tiểu đệ tử nằm trên mặt đất. Bên khóe miệng thản nhiên treo quanh một tia mỉm cười. Lộng Trúc tiến lại gần, cao thấp đánh giá: "Thành công không? Thất Khiếu Linh Lung Đan hiệu quả như thế nào? Có thật là tăng thêm trăm năm thọ hạn, giống như trong truyền thuyết hay không?" Tất Trường Xuân bình tĩnh gật đầu nói: "Khỏa đan dược này đúng là tạo hóa diệu kỳ của trời đất. Mà người luyện chế ra nó, thủ pháp cũng đã siêu phàm nhấp thánh. Dường như đem công hiệu của Thất Khiếu Linh Lung Đan gia tăng thêm ba thành. Nếu như đoán không sai, phỏng chừng lão phu còn có thể sống thêm gần hai trăm năm thời gian nữa!"