"Ngươi phải ấp quả trứng này qua chúi ngày chín đêm sao?" Dược Thiên Sầu diễn cảm khinh thường, cong ngón tay giữa búng ra một ngọn lửa màu xanh huyền ảo. Theo sau vẻ mặt không đổi nói: "Một ngày là đủ rồi."
"Oa! Đây là Thanh Hỏa trong Tam Vị Chân Hỏa!" Ô Nha phát ra một tiếng kêu
hoảng hốt, giương cánh bay lên, xoay vòng quanh Thanh Hỏa ở trên đầu
ngón tay của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu hơi tò mò nói: "Ngươi cũng nhận thức Tam Vị Chân Hỏa ư?"
Nhưng trong lòng lại đang cảm thán, tuy rằng hình dáng trông giống quạ đen,
bất quá cũng không hổ danh là phượng hoàng thần thú, coi như cũng có vài phần nhãn quang.
Ô Nha bay xung quanh hưng phấn gật đầu liên tục nói: "Đương nhiên nhận thức, phượng hoàng chúng ta trời sinh đã có năng lực khống hỏa siêu cường, há lại có thể không nhận thức Tam Vị Chân
Hỏa!"
Dường như vi muốn chứng minh bản thân mình có khả năng ngự
hỏa, cho nên trên tầng lông chim đen thui đột nhiên toát ra hồng quang,
trong khoảnh khắc toàn thân ô Nha đã bao phủ thêm một tầng hỏa diễm, ô
Nha linh hoạt bay lượn ở bên trong gian phòng, hồng sắc hỏa diễm nhu
thuận bám lên trên đôi cánh của nó, thoạt nhìn lúc này ô Nha trông rất
giống một con hỏa phượng hoàng bình thường.
Cảnh tượng hoa lệ như thế, hiển nhiên là đã thu hút sự chú ý của Võ Lập Tuyết, hai mắt nàng
liên tục bừng sáng lên. Dược Thiên Sầu chứng kiến Võ Lập Tuyết tươi cười hoan hỉ, nên cố tình cấp thêm niềm vui cho nàng, Thanh Hỏa trên đầu
ngón tay bỗng dưng tiêu thất, nhưng trong lòng bàn tay đã bùng lên hỏa
diễm đỏ rực, theo sau ngưng tụ thành một con hỏa phượng hoàng trông rất
sinh động. Dược Thiên Sầu khẽ phất tay, hỏa phượng hoàng liền vỗ cánh
bay đi, đuổi theo ô Nha, làm bạn phi hành...
"Oa!" ô Nha lại
hoảng hốt kêu, thu hồi hỏa diễm quanh người, đậu xuống bả vai Võ Lập
Tuyết, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu kinh hỉ nói: "Hóa ra ngươi cũng là
người tinh thông khu hỏa chi thuật."
"Một chút mà thôi." Dược
Thiên Sầu khiêm tốn đáp, liếc mắt nhìn con hỏa phượng hoàng đang bay
trong gian phòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng mở ra, thanh sắc hỏa diễm bùng
lên, nháy mắt lại ngưng tụ thành một con Thanh Hỏa phượng hoàng trông
rất sống động, tung cánh bay lên đuổi theo phía sau hỏa phượng hoàng.
"Thật xinh đẹp." Võ Lập Tuyết nhịn không được cảm thán nói.
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc: "Còn thêm nữa!"
Trong lòng bàn tay lại phóng ra hắc sắc hỏa diễm, nháy mắt ngưng tụ thành một con Hắc Hỏa phượng hoàng, giương cánh bay lên, gia nhấp vào hàng ngũ
phi hành. Ba con hỏa phượng hoàng màu sắc bất đồng, ở bên trong phòng
vui vẻ đuổi bắt nhau.
"Oa!" Ô Nha giật mình kinh hô: "Hắc Hỏa..,
trong Tam Vị Chân Hỏa...Còn Tử Hỏa đâu! Tử Hỏa trong Tam Vị Chân Hỏa đâu rồi? Ta muốn xem, ta muốn xem nó ah."
"Xem cái rắm, ta đâu có
thứ đó." Dược Thiên Sầu khoát tay một cái, ba con hỏa phượng hoàng nhanh chóng bay về, trực tiếp đậu lên trên người hắn rồi biến mất không nhìn
thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
"Ta muốn xem ah! Ta muốn xem ah!
Để cho ta nhìn qua Tử Hỏa của ngươi một lần đi, cầu xin ngươi đó." ô Nha cầu xin một hồi mà không có kết quả. Cuối cùng đành phải ngoái cổ nhìn
nhìn Võ Lập Tuyết, ngữ khí đáng thương nói: "Tuyết nhi, giúp ta van cầu
nam nhân của ngươi, ta muốn xem Tử Hỏa phượng hoàng ah!"
Võ Lập
Tuyết hiển nhiên là cũng muốn xem qua một lần, nên trong mắt thản nhiên
lộ ra thần sắc khẩn cầu, nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên
Sầu bất đắc dĩ nhún vai nói: "Chính bản thân ta còn chưa từng nhìn thấy
qua Tử Hỏa bao giờ. Thì lấy đâu ra mà cho các ngươi xem đây?"
Theo sau liền nhìn Ô Nha cười hắc hắc nói: "Tiểu phượng hoàng, ngươi biết Tử Hỏa có ở địa phương nào không?"
Quanh quẳn nửa ngày, bây giờ Dược Thiên Sầu mới dám hỏi đến chính sự.
"Hẳn là giới nào cũng đều có Tử Hỏa đi! Bởi vì nó chính là nguyên động lực
vận chuyển của mỗi một giới, uy lực phi thường cường đại. Tương phản,
Thanh Hỏa và Hắc Hỏa ở trên người của ngươi, theo lý thuyết thì sẽ không thể xuất hiện ở trong nhân gian, kì quái, ngươi từ đâu mà hấp thu được
chúng nó thế?" ô Nha diễn cảm hồ nghi nói.
Dược Thiên Sầu không
kiên nhẫn, khoát tay: "Đừng nói với ta những lời vô nghĩa như vậy. Ngươi hãy trực tiếp nói cho ta biết Tử Hỏa sinh trưởng ở địa phương nào là
được rồi."
"Ta không biết ah! Ta đối với nhân gian không hề quen thuộc." Ô Nha có chút ủy khuất giải thích.
Lúc này Dược Thiên Sầu khinh thường liếc mắt nhìn nó một cái. Theo sau diễn cảm nghiêm túc nhìn sang Võ Lập Tuyết, dường như muốn nói gì đó nhưng
lại chần chừ không có thốt ra. Võ Lập Tuyết chứng kiến bộ dáng của hắn
có chút đứng ngồi không yên, nên vội vàng dò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lập Tuyết, ta hi vọng nàng sẽ giữ bí mật về thân phận của nó." Dược Thiên
Sầu chỉ vào ô Nha, nói: "Nếu có người hỏi nàng về thân phận của nó. Nàng chỉ cần nói rằng, nó là quà do ta đem tặng cho nàng là được rồi."
Võ Lập Tuyết giật mình hỏi: "Không được nói cho bất luận người nào ư? Ngay cả đám người gia gia cũng đều phải giấu giếm hay sao?"
Dược
Thiên Sầu gật đầu, nhưng lại lắc đầu nói: "Không cần phải giấu giếm họ,
nhưng lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp để lộ ra. Vi an toàn của
chính bản thân nàng, cho nên tạm thời không nói cho bất luận người nào
biết cả, kì thực đây cũng là vì muốn tốt cho bọn họ mà thôi."
"n! Ta hiểu rồi, ta cam đoan sẽ không nói cho bất luận người nào biết." Võ Lập Tuyết trịnh trọng hứ hẹn nói.
Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười, theo sau đưa mắt nhìn ô Nha, thần tình tràm
xuống nói: "Còn ngươi nữa, nếu ngươi không muốn gặp phiền toái, thì tốt
nhất là đừng ăn nói lung tung."
"Ta hiểu rồi, lòng người khó dò
ah!" ô Nha phi thường vui vẻ đáp: "Hơn nữa, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi
đều là phượng hoàng cao quý. Kẻ nào xứng đề cho ta mở miệng nói chuyện
đây?"
Ba quốc gia vờn quanh Linh Phương Cốc, khí hậu dễ chịu, bốn mùa đều là một mành xanh um tươi tốt, khắp nơi trong sơn dã đều có
những loài hoa không tên tranh nhau đua sắc. Hai người chậm rãi dạo bước ở trên sơn đạo Linh Phương Cốc, lúc này hai người đã trưng diện trang
phục bình thường, nếu không bằng vào nhan sắc của hai người, nhất là
những đường cong vũ mị của Bách Mị Yêu Cơ kia, chỉ sợ cũng sẽ kinh hãi
thế tục. Mặc dù vậy, nhưng hai người vẫn không thể che giấu đi dung nhan tuyệt mỹ.
Hai người tản bộ trên đường, thi thoảng còn nhìn thấy
những tấm bia đá nhớ ơn công lao của Linh Phương Cốc Chủ, được dân chúng khắc ở ven đường. Điều này là do bách tính trăm họ vì muốn cảm tạ Linh
Phương Cốc Chủ mà tự nguyện làm ra, không có bất kì ai bắt buộc.
Nếu không phải Lộ Nghiên Thanh đối với bách tính trăm họ luôn lấy từ bi làm gốc, thì chỉ sợ Linh Phương Cốc sớm đã bị san thành bình địa ở dưới cơn phẫn nộ của Tất Trường Xuân năm xưa mất rồi. Tính mạng của Linh Phương
Cốc Chủ có thể bảo trì được không, cũng là một cái vấn đề nan giải. Tất
Trường Xuân sẽ chẳng thèm quản đến chuyện, nàng có phải là thiên hạ đệ
nhất mỹ nữ hay không?
Đối với hai nàng mà nói, nhân sinh trên đời này, được nhiều thường dân bách tính yêu mến kính ngưỡng như vậy, thì
còn phải cầu gì thêm nữa. Thân cũng là nữ nhân, hai người lăn lộn nhiều
năm qua ở trong tu chân giới như vậy, lúc này trong lòng sớm đã muốn
truy cầu một cuộc sống mới. Quang cảnh trước mắt, khiến cho hai người
đối vớ Lộ Nghiên Thanh phi thường hâm mộ. Nhất là Nhan Vũ, nàng sớm đã
chán ghét cuộc sống thanh lâu ở Tụ Bảo Bồn, cái loại không khí thanh
tịnh ở nơi này, khiến cho nàng cảm giác bản thân mình đã hoàn toàn thay
da đổi thịt.
Nhưng các nàng cũng biết, Lộ Nghiên Thanh có khả năng thanh tịnh sống ở đây,
votranhhìen@gmaiỉ. Com
TrỤgrrOTOTpTPTpTPTpTPT^^
Không bị người khác quấy nhiễu, cùng xuất thân và tu vi cao thâm của nàng
cũng có vài phần quan hệ. Nếu cuộc sống này đặt lên trên người hai nàng, chỉ sợ cũng khó có thể được như ý nguyện.
Sau khi hai nàng trở
lại sơn cốc quanh năm tràn ngập mùi thuốc, liền nhìn thấy chúng đệ tử
Linh Phương Cốc đang khám bệnh cho thường dân bách tính, hai người đưa
mắt nhìn nhau gật đầu, xắn tay áo lên bước đến hỗ trợ!
Chúng đệ
tử Linh Phương Cốc biết hai người là khách nhân của cốc chủ, cho nên nào dám làm phiền các nàng, liên tục khoát tay xin miễn. Nhưng hai người
không hề khách khí, trước tiên làm những công việc trong khả năng bản
thân có thể giúp đỡ, như chẻ củi nấu nước, đun thêm trà cho các thường
dân bách tính phương xa đến đây nghỉ chân giải khát, kết quả làm cho dân chúng vô cùng có hảo cảm đối với hai người. Loại đãi ngộ này hai người
chưa bao giờ cảm thụ sâu sắc được, vì thế càng lúc càng làm việc hăng
hái hơn nhiều, cũng không khỏi âm thầm cảm tạ Dược Thiên Sầu đã an bài
cho các nàng đến đây nghỉ chân...
Đứng trên đỉnh núi Dược Lư Sơn, Văn Lan Phong im lặng nhìn chăm chú vào hai người đang ở trong tinh xá
dưới chân núi, thần thức phóng ra nhìn thoáng qua một lần xong, trên mặt khẽ dâng lên nụ cười thản nhiên. Xem ra, Dược Thiên Sầu an bài hai nữ
nhân này đến, cũng sẽ không cấp cho Linh Phương Cốc thêm cái phiền toái
gì!
Một chỗ thoáng mát phía bên phải binh đài, có một phiến đá
sạch sẽ, Lộ Nghiên Thanh đang ngắm nhìn mười chậu Thất Tinh Huyết Lan mà Dược Thiên Sầu đem tặng cho nàng. Sau lưng, Tân Lão Cửu cao thủ Hóa
Thần sơ kỳ đang lo lắng nhìn Tân Lão Tam, trầm ngâm một lúc sau, hắn mới cắn răng nói: "Tam ca, kêu ngươi đi hầu hạ sư phụ, vì sao ngươi lại bỏ
mặc sư phụ, một mình quay về đây chơi?"
Tân Lão Tam cười hắc hắc
nói: "Lão Cửu, ngươi đừng nóng nảy ah! Nếu không phải lão nhân gia phân
phó, ta nào dám tùy tiện quay về! Ngươi đừng trách ta, không tin thì
ngươi cứ hỏi sư phụ thừ xem."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Lộ
Nghiên Thanh đùa nghịch Thất Tinh Huyết Lan, quay lưng về phía hai người mà nhẹ giọng nói: "Đều lui ra đi! Có chuyện gì thì mau đi lam thôi.
Hai người không dám nhiều lời, sau khi khom lưng hành lễ xong, đều lui
xuống. Trước khi rời đi, Tân Lão Tam nhãn tình có chút quái dị nhìn
thoáng qua mười chậu Thất Tinh Huyết Lan. Còn ánh mắt của Tân Lão Cửu
thì có chút chán ghét nhìn chằm chằm vào Văn Lan Phong...
Chờ hai đệ tử đi khuất, Lộ Nghiên Thanh mới nghiêng đầu nhìn Văn Lan Phong đứng ngoài vách đá, nhẹ nhàng bước tới đứng bên cạnh. Lúc này nàng mới chậm
rãi tháo tấm màng sa che mặt xuống, ngẩng đầu lên nghênh đón ánh nắng
dương quang, dung nhan tuyệt mỹ thiên hạ thản nhiên phơi bày ra ánh
sáng. Theo sau mới quay đầu khẽ nói: "Khi nào thì rời đi?"
Văn Lan Phong vừa quay đầu nhìn nàng, ánh mắt rơi xuống gương mặt mỹ miều kia thì diễn cảm bất tri giác đã ngưng trệ xuống...
Lộ Nghiên Thanh chứng kiến hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình. Đôi lông mày kẻ đen khẽ nhíu lại, ngữ khí không vui nói: "Văn Lan Phong, thỉnh
ngươi hãy tôn trọng ta."
Văn Lan Phong giật mình hồi phục lại
tinh thần, xấu hổ quay đầu nhìn về phía cuối chân trời ở phương xa. Tuy
rằng không phải là lần đầu tiên ngắm nhìn Lộ Nghiên Thanh, nhưng mỗi lần ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của nàng, thì hắn đều kinh ngạc đến ngây
ngốc, nhìn mãi không chán.
"Ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đối với ngươi chưa đủ thành ý ư?" Văn Lan Phong cười khổ nói.
"Chẳng lẽ giữa hai chúng ta, không thể làm hảo bằng hữu được sao?" Lộ Nghiên Thanh không giải thích mà hỏi ngược lại.
"Ha ha! Làm bằng hữu? Ta không thể dùng tâm tính thản nhiên đề đối diện với ngươi." Vãn Lan Phong khẽ lắc đầu, hít sâu một hơi, rồi xoay người lại, trịnh trọng hỏi: "Ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi rốt
cuộc là thích nam nhân cái dạng gì hay không?"