Chằng bao lâu sau, trong Phiêu Miểu Cung, Dược Thiên Sầu khoanh chân
ngồi xuống, thanh sắc hỏa diễm từ trong lòng bàn tay cũng phóng xuất ra. Đem khung cảnh Phiêu Miếu Cung tô vẽ ra cảnh tượng sắc thái như mộng
như ảo.
Nhìn kỹ thì có thể phát hiện, mỗi cột lửa trong tay dường như được chia làm mười tầng, mỗi tầng đều đang luyện chế một lò đan
dược. Một tay điều khiển mười lò, hai tay cộng lại vừa vặn chính là hai
mươi lò.
Lúc này không ngừng có linh đan luyện xong xoay tròn
theo thế lửa bắn ra bên ngoài. Sau khi Khúc Bình Nhi cùng Bạch Tố Trinh
thu linh đan xong, lại ném thêm linh thảo vào trong đinh lô. Hai nàng
không ngừng thu đan, không ngừng đầu nhập linh thào, còn Dược Thiên Sầu
thì vẫn nhắm nghiền hai mắt, chăm chú luyện chế đan dược. Tình trạng này đã diễn ra hơn một ngày qua không hề ngừng tay rồi.
Nghe nói
Dược Thiên Sầu đã quay về, Tiếu Uyển Thanh lẳng lặng đứng ở ven hồ, khẽ
vuốt ve cái bụng đang càng ngày càng lớn của mình, ánh mắt nhìn về phía
tòa Phiêu Miểu Cung nguy nga đồ sộ. Đột nhiên phát hiện ra, trên không
trung Phiêu Miểu Cung xuất hiện cảnh sắc mộng ảo, phi thường xinh đẹp!
Đôi con ngươi xoay chuyển, quay trở về sơn cốc. Không bao lâu sau, đã thấy
nàng kéo theo Trần Phong đi ra. Trần Phong có vẻ bất đắc dĩ, Dược Thiên
Sầu đã giao phó cho hắn phải nắm chắc thời gian luyện chế thêm ra một ít Ngụy Phá Cấm Đan, đang vội vàng làm việc thì nghe lão bà đại nhân nói
Phiêu Miểu Cung xuất hiện cảnh sắc dị thường, nên muốn minh dẫn đi xem.
Tiếu Uyển Thanh bụng đã lớn, nên Trần Phong cũng không dám làm cho nàng mất
hứng, đành phải cung kính tuân theo. Hai người bay đến hành cung, cảnh
tượng trước mắt nhất thời làm cho hai vợ chồng Trần Phong há hốc mồm
kinh ngạc.
Chăm chú quan sát một hồi lâu, Trần Phong thần tình
hưng phấn thầm nghĩ: “Lão đại chính là lão đại, quả nhiên là vô cùng
ngưu bức ah! Một minh điều khiển hai mươi lò luyện đan. Riêng phần năng
lực khống chế thần thức này, liền đã không có ai có thể so sánh được nữa rồi. ”
Bản thân Trần Phong không biết rằng, Dược Thiên Sầu tu
luỵện Quy Nguyên Kiếm Quyết thì có thể rèn luyện thần thức. Bình thường
Dược Thiên Sầu có thể phân tán thần thức ra, đồng thời thao tác hơn một
ngàn thanh phi kiếm, thì thủ đoạn khống chế hai mươi lô đan dược, nào
đâu thèm tính là cái vấn đề gì quá mức lớn lao. Nếu không phải trong quá trình luyện đan cần sự tinh tế chuẩn xác hơn xa ngự kiếm, đồng thời còn phải điều chinh thế lửa, thì đừng nói hai mươi lô, cho dù có là hai
trăm lô, Dược Thiên Sầu vẫn luyện chế được như bình thường.
Bạch
Tố Trinh và Khúc Bình Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài, khẽ mỉm cười đối với
hai vợ chồng Trần Phong. Trong tay quá bận rộn, không có thời gian quan
tâm đến hai người bọn hắn được.
Lúc này, Tiếu Uyển Thanh nhìn
thấy bộ dáng nghiêm trang túc mục của Dược Thiên Sầu, thì không khỏi
ngây ra. Gã nam nhân vĩ đại này, cùng gã nam nhân bản thân minh quen
biết ở trong Vạn Phân Viên Phù Tiên Đảo, tựa như hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước, khi hắn vẫn còn là một gã tiểu đệ tử trên Phù Tiên Đảo, thanh danh đã lan truyền đi rất xa, so với nhóm đệ tử cùng lứa cũng vượt trội hơn nhiều. Theo sau đó, hắn bị trục xuất ra khỏi Phù Tiên Đảo, nào ngờ
lại có được uy danh hiến hách thiên hạ! Nhưng mà, nam nhân chính mình âm thầm ngường mộ bấy lâu, không thích minh cũng đều chăng sao. Cư nhiên
còn vô tình vô nghĩa đem minh trao tặng cho người khác...
Hai này kiếm về sáu mươi ức thượng phẩm linh thạch. Hiện giờ, chỉ sợ hắn đang
hỗn đến phong sinh thủy khởi tại một nơi nào đó cũng nên! Tiếu Uyển
Thanh cắn môi, trong mắt toát ra một tia phẫn hận. Dược Thiên Sầu càng
biếu hiện siêu phàm bao nhiêu, thì hận ý trong mắt nàng càng dày đặc bấy nhiêu.
“Không phải ngươi nói, tài nghệ luyện đan của ngươi, đã
vượt qua hắn rồi sao? Ta xem ra, ngươi cùng hắn so sánh thì vẫn còn kém
xa! Đừng nói luyện đan, mà ngay cả nhừng phương diện khác, ngươi đều
không thể so sánh được với hắn. ” Tiếu Uyển Thanh vuốt bụng, âm thầm
hướng Trần Phong truyền âm nói. Hiện giờ tu vi của nàng đã tới cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ, nên mới có thế dùng phương pháp truyền âm đế nói chuyện.
Vẻ mặt hâm mộ của Trần Phong bỗng nhiên cứng đờ. Đảo mắt nhìn sang Tiếu
Uyển Thanh, xấu hổ truyền âm đáp: “Lão đại đương nhiên phải lợi hại
chúng ta rồi. Ta nào dám so sánh, chúng ta mau trở về thôi! ”
“Đồ vô dụng, không có lòng cầu tiến. Sau này sinh nhi tử, ngươi cũng muốn
nó suốt ngày phải khom lung cúi đầu đối với người khác sao? ” Tiếu Uyển
Thanh trắng mắt, xoay người bay xuống dưới chân núi. Trần Phong ngây
người ra một lúc. Theo sau cũng mang vẻ mặt phức tạp chạy đi.
Hai ngày sau, Dược Thiên Sầu mới chịu mở mắt, nhìn hai nàng mỉm cười nói:
“Dừng tay thôi! ” Hai nàng nhìn nhau, nhanh chóng chạy đến thu dọn hiện
trường.
“Luyện được bao nhiêu? ” Dược Thiên Sầu thoáng nhìn hai người dò hỏi.
Lúc này Khúc Bình Nhi liền nhìn về phía Bạch Tố Trinh, nàng biết, Bạch Tố
Trinh ở đây thì nàng không có quyền lên tiếng. Tuy rằng mọi người đều
biết nàng là nữ nhân của thủ lĩnh, nhưng tôn kính của mọi người dành cho nàng và Bạch Tố Trinh, hoàn toàn là hai cái khái niệm bất đồng mà nàng
không thể so sánh. Nhất là chuyện nàng không chi huy ra lệnh được cho
đại quân ở trong ô Thác Châu. Mỗi lần chạy tới, muốn điều quân đến phụ
giúp các nàng một chút công tác hậu cần. Nhưng Quan Vũ lại cười khổ nói: “Nếu muốn đại quân đi làm những chuyện khác, thì phải có mệnh lệnh của
thủ lĩnh. Bằng không, dù bất kì ai cũng không thể điều động. ”
Chì một câu này, Khúc Bình Nhi liền tức giận vung tay bỏ đi. Sau khi trở về Phiêu Miểu Cung vẫn còn thở phì phì. Đúng lúc đó lại gặp được Bạch Tố
Trinh. Thấy nàng diễn cảm kì quái, liền hỏi nàng xem đã xảy ra chuyện
gì. Sau khi biết rõ tình huống xong. Bạch Tố Trinh liền dẫn Khúc Bình
Nhi chạy đến quân doanh.
Lúc ấy Bạch Tố Trinh chỉ nhìn đám người
Quan Vũ, thản nhịên nói một câu: “Đây là công việc hậu cần, Phiêu Miều
Cung nhân công có hạn, phiền toái các ngươi đến tương trợ một chút! Sẽ
không hao phí nhiều thời gian của quân sĩ lắm đâu. ”
Chi một câu
nói đơn giản mà nhẹ nhàng của Bạch Tố Trinh, thế nhưng đám người Quan Vũ lại phi thường kính nể. Theo sau dùng nghi thức quân đội chào, nói:
“Tuân mệnh, sẽ chấp hành ngay lập tức. ”
Lúc này Khúc Bình Nhi đã hiểu ra tất cà mọi chuyện rồi!
Kỳ thật, binh quyền đại quân ở trong ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu thủy
chung vẫn quản lý sít sao. Nhìn như Dược Thiên Sầu không quan tâm lắm,
nhưng bấy lâu nay không hề có buông lỏng qua một giây phút nào. Ngay cả
Quan Vũ và Trương Bằng cũng chi có quyền chì huy trong lúc lâm thời mà
thôi. Những người khác, trừ Bạch Tố Trinh ra, đều không có một ai, có
thể tự tiện điều động!
Cho nên, người hoàn toàn thao túng binh
quyền ở trong ô Thác Châu, chỉ có một mình Dược Thiên Sầu mà thôi. Còn
những lúc bản thân hắn đi vắng, thì người thao túng binh quyền sẽ là
Bạch Tố Trinh. Điều này đã chứng tỏ, những lúc Dược Thiên Sầu không có
mặt ở trong ô Thác Châu, đệ nhất nhân sẽ không phải là Khúc Bình Nhi
nàng, mà chính là Bạch Tố Trinh hiếm khi xuất hiện.
Bạch Tố Trinh không đáp, mà đem túi trữ vật giao cho Khúc Bình Nhi. Lúc này, Khúc
Bình Nhi mới cười nói: “Luyện gần năm trăm lô, mỗi lô mười viên, tổng
cộng là gần năm ngàn viên, không có một viên đan dược nào hỏng cả. ”
“Ha ha! Tốt lắm. ” Dược Thiên Sầu mỉm cười, tiếp nhận hai chiếc túi trữ
vật, ném vào trong thủ trạc, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời nói: “Ta còn có chuyện nên sẽ đi trước, các nàng trở về đi! ” (: Là chiếc vòng trữ vật
của tiếp dẫn sứ trong mê vụ sâm lâm. )
“Đi nhanh như thế sao? ” Khúc Bình Nhi hơi thất vọng nói.
“Như thế nào? Có phải là đang nhớ ta không? ” Dược Thiên Sầu vươn tay kéo
nàng qua, mim cười ám muội, không chút kiêng nế, tranh thủ ăn chút đậu
hũ của Khúc Bình Nhi.
Bạch Tố Trinh đứng bên cạnh, thản nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đệ ở bên ngoài hành sự cẩn thận một chút! ”
Nói xong cũng không quấy rầy hai người nữa. Nhanh chóng rời đi.
“Đêm nay ở lại đi. ” Khúc Bình Nhi thần tình ưng hồng nói.
Dược Thiên Sầu cười khổ: “Bên ngoài đang có chuyện gấp, nếu lờ hẹn thì sẽ
bất hảo! Lần sau ta sẽ giành thời gian để hảo hảo phụng bồi nàng. ”
“Hôm nay không được sao? ” Khúc Bình Nhi cầu khần nói.
“Ta đang rất bận, để lần sau thôi. ” Dược Thiên Sầu nói xong, liền quay đầu bỏ chay. Chì còn Khúc Bình Nhi đứng ở Phiêu Miểu Cung buồn bã thở dài.
Trong gian nhà trên sườn núi Thần Tài Phong, Dược Thiên Sầu chậm rãi bước ra. Lúc này bốn người Thiên Dã đã đứng chờ ở trước cửa. Sau khi nhìn thấy
hắn đột nhiên xuất hiện, đều có chút giật mình, không biết hắn quay về
từ khi nào. Bất quá ngẫm lại cũng lý giải, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ muốn
qua mắt bọn hắn chỉ là chuyện tình dễ dàng mà thôi.
“Tiên sinh. ” Bốn người đồng loạt hành lễ và cũng đã sửa lại phương thức xưng hô.
Dược Thiên Sầu khoát tay ra hiệu cho bốn người không cần đa lễ. Ánh mắt cũng rơi lên trên mặt của Lý Thu Hương. Lúc này, Lý Thu Hương đã tháo mạng
che mặt ra, da mặt sần sùi kèm theo rất nhiều vết sẹo chằng chịt. Thoạt
nhìn hơi có chút điểm khủng bố, khiến cho người xem mao cốt tủng nhiên,
đâu còn trông thấy hình dáng của mỹ nhân ngày trước!
Dược Thiên
Sầu nhìn thấy nhãn tình nàng trong veo, hồn nhiên không có một chút miễn cường nào. Khiến cho hắn không khỏi lộ ra thần sắc tán dương nói: “Như
thế là tốt rồi. Xem ra hủy dung cũng không phải là cái chuyện gì không
tốt, ít nhất nó đã khiến ngươi tìm được về chính mình, không còn lạc
lõng ở trong cõi đời này nữa. Yên tâm! Có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi khôi
phục dung nhan. ”
“Tiên sinh, nàng có thể khôi phục dung nhan nguyên dạng sao? ” Thiên Dã giật minh hỏi. Nét mặt có điểm hưng phấn và kích động.
“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn vào gương mặt này sao? Xem ra
một phen khổ tâm của ta là đã uổng phí mất rồi. ” Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói.
“Không phải thế, không phải thế! ” Thiên Dã liên tục khoát
tay nói. Ngữ khí có điếm lộn xộn, không biết nên giải thích như thế nào
cho phải.
Nhưng Lý Thu Hương lại thản nhiên nói: “Tiên sinh, hắn
không có ý đó. Hắn chỉ là vì muốn tốt cho ta mà thôi. Kỳ thật, có khôi
phục được hay không, thì ta cũng không sao cả. ”
“Ưm, còn có nữ
nhân không thích bản thân minh xinh đẹp ư? ” Dược Thiên Sầu chau mày
nhìn nàng. Thấy trong mắt Lý Thu Hương không có một tia hoảng hốt, nhưng cũng không biện giải. Liền mỉm cười nói: “Đợi đến thời gian thích họp,
ta sẽ giúp ngươi khôi phục dung nhan. ”
Nói xong ném ra một thanh phi kiếm, bay lên trên đinh núi bái Phật.