"Hắc hắc! Lễ nhẹ không thể lấy ra tay, ngài thỏa mãn là được." Dược
Thiên Sầu vui tươi hớn hở, không hề có một chút giác ngộ đang đem chính
bản thân mình đi bán.
Lộng Trúc thu lại thanh kiếm, trong ngực
đột nhiên cảm thấy buông lỏng thật lạ lùng, hình như lá gan luôn treo
trên vai rốt cục tới bây giờ mới thả xuống tới. Hắn lại nhìn Dược Thiên
Sầu một chút, nhớ tới tràng cảnh ngày ấy ở Thuận Thiên Đảo Tử Y vật hắn
té ngửa khi dễ, trong ngực đột nhiên cảm thấy một trận sảng khoái..,
không làm gì được ngươi? Không ai có thể thu thập ngươi, sau này sẽ có.
Dược Thiên Sầu đột nhiên phát hiện khóe miệng Lộng Trúc câu dẫn ra nét cười
quỷ dị, trong ngực chợt lộp bộp, nhất thời liền cảnh giác lên, chẳng lẽ
hắn viện cớ Tử Y lập gia đình cố ý gạt bảo bối của lão tử, cũng quá vô
sỉ đi thôi! Vì vậy hắn đầy mặt hồ nghi hỏi: "Ngươi cười cái gì? Không
phải đem Tử Y ra để gạt bảo bối của ta chứ?"
"Lừa cái đầu ngươi,
ta sẽ đem cà đời của Tử Y ra lừa gạt ngươi sao?" Lộng Trúc chửi ầm lên,
nhìn hắn vừa bực mình vừa buồn cười, quả nhiên là người có quá nhiều tâm mắt, phương thức hỏi chuyện cũng mơ hồ, tình thương tiểu tử này thấp
đến mức không bình thường.
Về vấn đề tình thương mình quá thấp,
kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng phát hiện. Từ đời trước bắt đầu, một mực
vượt qua trong cuộc sống ngươi lừa ta gạt, nào có tâm tư chơi trò ái
tình lãng mạn lại tinh tế, giữ mạng mới đứng ở vị trí thứ nhất. Tuy rằng tiếp xúc nữ nhân không ít, gặp dịp thì chơi cũng như bữa cơm thường, nữ nhân xấu tốt chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra, nhưng chuyện tình ái nghiêm túc thật đúng là không có một chút kinh nghiệm.
Sau đó lại hỗn
xuất đầu, ở trong chốn giang hồ có địa vị, hơn nữa khi đó hắn tiếp xúc
nữ nhân đều rất hiện thực. Cho nên nữ nhân đối với hắn mà nói, có đẹp
bao nhiêu cũng chỉ là đưa lên giường, đàm cảm tình với các nàng sao?
Không phải bản thân vô nghĩa, chính là muốn tìm cái chết!
Nguyên
nhân chính là vì không có kinh nghiệm gì về phương diện này, mà số mệnh
của đời này lẫn đời trước, vẫn là liều mạng đánh đánh giết giết. Cho nên đời này hắn tìm nữ nhân, đều tận lực chọn những ai đơn thuần, bản chất
thiện lương. Bởi vì cùng với nữ nhân của chính mình chơi trò đùa tâm
mắt, hắn nghĩ quá mệt mỏi, cũng không có nhiều tinh lực như vậy để ứng
phó.
Hắn có thể chọn Phù Dung, Võ Lập Tuyết, Khúc Bình Nhi, còn
có Bạch Tố Trinh luôn một mực yên lặng nỗ lực vì hắn, cũng không phải
nhất thời xung động, nhiều ít đều có trải qua suy nghĩ. Trong ba nàng
chân chính có quan hệ, nếu luận nhân sinh kinh lịch phức tạp một chút,
cũng chỉ có Khúc Binh Nhi, bất quá đó là người dẫn đạo hắn bước vào giấc mộng tu chân giới, theo bản năng chỉ muốn che chở giấc mộng này. Mà Phù Dung và Võ Lập Tuyết, thuần túy là hai nữ nhân đơn giản lại tinh thuần
đến tận đáy lòng, nói hai nàng khờ ngốc thì đã làm sao, nói chung hắn
rất thích. Bạch Tố Trinh làm sao không phải cũng như vậy, một người chỉ
biết một lòng một dạ đối xử tốt với hắn mà thôi.
Cũng bởi vì có
được mấy nữ nhân không biết chơi đùa tâm mắt này, hắn mới có thể chuyên
tâm buông tay buông chân tung hoành tu chân giới, không có buồn phiền ở
nhà. Kỳ thực không muốn để mấy nữ nhân ở chung với nhau, nhiều ít cũng
vì lo lắng các nàng sẽ phát sinh xung đột, lại làm ra chuyện khiến hắn
phải nháo tâm, mà hắn lại không rảnh giải quyết. Dù sao nữ nhân cũng là
người, ai muốn cùng người khác chia xẻ cùng một nam nhân. Chuyện mâu
thuẫn như vậy cũng chỉ đành đi một bước xem một bước, muốn trách chỉ
trách chính mình có điểm hoa tâm!
Mỗi khi nhắc tới chuyện này,
hắn đều nói cho chính mình, tình thương thấp hay không không sao, chính
hắn sẽ tân moi cố gắng lớn nhất đối xử tốt với các nàng, nhất định!
Đương nhiên, tình thương thấp không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Loại nữ nhân
dám yêu dám hận như Bách Mị Yêu Cơ, làm được rõ ràng như vậy, hắn thế
nào khả năng không biết tâm ý của nàng. Nhưng có một số việc hắn thực sự rất khó tiếp thu, thực sự rất khó, nên tách ra mới tốt.
"Ha hả! Thuận miệng nói một chút, thuận miệng nói một chút, không có ý tứ khác, ngài đừng nóng giận!"
Lộng Trúc mắng như thế, hắn cũng chỉ biết cộc lốc cười xác nhận, xác thực như
Vậy, Lộng Trúc cũng không đến nỗi đem cả đời của Tử Y đi ra lừa gạt người,
bằng không cũng không còn là Lộng Trúc. Xem ra Tử Y đúng thật là phải
lập gia đình, đáng tiếc! Nha đầu đầu óc đơn giản đó mặc dù thỉnh thoảng
có điêu ngoa, nhưng cũng là một nha đầu đơn thuần, lại thành món ăn cho
người khác, mẹ nó!
"Ít ngày nữa ta sẽ quay về Thuận Thiên Đảo, có gì muốn nói nhờ ta mang về hay không?" Lộng Trúc vẻ mặt như ác thú nhìn hắn, ngươi không phải giỏi lắm sao? Chờ khi ngươi thành con rể của lão
tử, đến lúc đó ngược ngươi, nhìn xem ngươi còn tính tình gì.
Hiện tại hắn cũng đã nghĩ thông, nếu nữ nhi thích, hắn thực sự có thề quyết
tâm đi ngăn cản sao? Đáp án khẳng định là làm không được. Lui mười vạn
bước ngẫm lại, người này cũng không phải không đúng tí nào, người tuy
xấu xa một chút, nhưng ở tu chân giới lòng người hiểm ác đáng sợ, hoàn
toàn có năng lực tự bảo vệ mình, đối với Tử Y giao thiệp nhân thế không
sâu mà nói, đây cũng không phải không là một chuyện tốt. Huống chi ánh
mắt lão Tất không hề tầm thường, có thể xem trọng hắn như vậy, cũng
nhiều lần ám chỉ cho mình để Tử Y đi theo hắn, nói vậy cũng là có nguyên nhân, vậy thuận theo tự nhiên thôi!
Kỳ thực có khả năng đả động
Lộng Trúc nhất, chính là sự che chở bảo bọc đầy đủ của Dược Thiên Sầu
đối với Phù Dung. Hắn vẫn muốn tìm nam nhân cho nữ nhi, chính là loại
người này, có thể hảo hảo chiếu cố nữ nhi của hắn.
Ai bảo chính
mình hạ thủ chậm, đã bị nữ nhân khác nhanh chân đến trước. Nhưng ai có
thể nhìn ra tên tiểu tử xấu xa về đến tận nhà này, còn có một mặt buồn
nôn đến như vậy, đây có phải nên tự trách mình nhìn lầm hay không?
Dược Thiên Sầu ngượng ngùng gãi gãi đầu, ha hả cười nói: "Cái kia.., cái
kia.., phiền phức lão tiền bối giúp ta chuyển cáo cho Phù Dung yên tâm ở lại Thuận Thiên Đảo, ta ở bên ngoài rất tốt. Còn có sư phụ ta, ân cần
thăm hỏi lão nhân gia. Ha hả!"
"Còn gì nữa không?" Lộng Trúc nhắc nhở: "Sẽ không có gì muốn nói với Tử Y sao?" giọng nói của hắn có chút
không thoải mái, lầm bầm trong miệng.
Dược Thiên Sầu vội vã gật đầu nói: "Giúp ta chúc mừng Tử Y, đợi ngày nàng xuất giá, ta nhất định mang đến lễ trọng chúc mừng."
"Như vậy thì còn được." Lộng Trúc đột nhiên cảm thán nói: "Ngươi phải nhớ kỹ sau này đối xử với Tử Y tốt một chút."
"Điều này không cần ngươi dặn dò, bằng quan hệ giữa chúng ta, đây là nhất
định." Dược Thiên Sầu vỗ ngực bảo chứng: "Ngươi yên tâm, chuyện của Tử Y là chuyện của ta. Ngươi nói cho nàng, mặc kệ nàng gả cho ai, ngày sau
nếu gặp phải phiền phức gì, cứ tự tiện hé răng. Điều khác không dám nói, giết người phóng hỏa.., ách, không phải, là nhảy vào biển lửa cũng
không chối từ."
"Ngu ngốc!" Lộng Trúc có chút dở khóc dở cười
mắng một câu, chỉ vào hắn nói: "Nghe nói Dược Thiên Sầu ngươi tài ba hơn người, ta thật hoài nghi mấy thứ từ khúc kia có phải ngươi đạo văn mà
có hay không, căn bản là không tin được ngươi làm."
Dược Thiên
Sầu lơ đễnh, vốn là vật đạo văn tới mà thôi. Hắn lại nghe Lộng Trúc hỏi: "Ngươi thành thật khai ra, ngươi biến thành Ngưu Hữu Đức, lại làm ra
cái gì mà Phá Cấm Đan, rốt cục muốn làm gì?"
"Ai! Ngươi biết ta
có nhiều nữ nhân, tiêu xài cũng nhiều, không tìm chút tiền tiêu, thế nào nuôi dưỡng gia đình." Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ lắc đầu.
Khóe
miệng Lộng Trúc co quặp, nghe hắn nói như vậy, ra vẻ nữ nhi của mình
ngày sau cũng sẽ không thiếu tiền tiêu, như vậy cũng là chuyện tốt. Hắn
dừng một chút nói: "Ngươi trành Thiên Hạ thương hội sao?"
"Không phải nói Thiên Hạ thương hội có tiền nhất tr!" Dược Thiên Sầu nhược nhược nói.
"Hừ! Chính ngươi cẩn thận mà nuốt, tiền của m Bách Khang không dễ lấy như
vậy, đừng có làm tới mức tiền còn chưa lấy được, thì nữ nhân của ngươi
đã thành quả phụ." Tuy lời nói của Lộng Trúc mang theo vẻ châm chọc,
nhưng nhiều ít cũng có ý quan tâm. Đây chính là sự khác biệt đãi ngộ của người một nhà và ngược lại.
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Có thể tới tay hay không, chuyện đó thì khác, nhưng muốn giết ta, m Bách
Khang sợ rằng còn kém hỏa hầu."
Lộng Trúc liếc nhìn hắn, đối với
bản lĩnh chạy trốn của hắn đúng là có lòng tin. Người này có thể nhiều
lần tìm được đường sống trong chỗ chết, tuyệt đối không phải sự tình
ngẫu nhiên, nhất định có điều gì cậy vào, bằng không với tu vi của hắn
còn chưa dám động lên đầu m Bách Khang. Thật to gan lớn mật!
"Chính ngươi nhìn mà làm, không có chuyện gì, ta đi trước." Lộng Trúc vừa muốn xoay người, liền nghe Dược Thiên Sầu hỏi: "Lộng Trúc tiền bối, hỏi
ngươi chuyện này, ngươi biết lão giả cụt tay tại Quỷ trang là ai không?
Còn có, ta ở tại Quý trang nhìn thấy một nữ tử thần bí che mặt bằng lụa
mỏng xanh, lão giả cụt tay rất là cung kính đối với nàng."
Lộng Trúc thuận miệng hỏi: "Ờ tại Quỳ trang từng gặp mặt cả hai người bọn họ?"
"Phải." Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Ta cảm giác lão giả cụt tay là cao thủ Hóa Thần kỳ, thế nhưng khi hắn đối mặt nữ từ thần bí che lụa mỏng xanh kia
lại rất cung kính, chẳng lẽ nàng kia cũng là cao thủ Hóa Thần kỳ?"
"Không sai, đều là cao thủ Hóa Thần kỳ, hơn nữa đều là nhân vật rất có lai
lịch, lại nói có quan hệ tới sư phụ của ngươi." Lộng Trúc giải thích:
"Lão quý cụt tay tên là Lý Độc Hành, người cũng như tên, ngày xưa ở tu
chân giới vẫn độc lai độc vãng, cũng không hề giao tiếp với bất luận kẻ
nào. Nữ nhân kia hẳn là Linh Phương Cốc Lộ Nghiên Thanh."
"Thiên
hạ đệ nhất mỹ nữ Lộ Nghiên Thanh?" Dược Thiên Sầu lộ ra thần tình tiếc
hận, đáng tiếc lúc đó không nhìn thấy hình dáng của nàng. Lập tức hắn
lại sửng sốt, ngày xưa hắn kéo Tân Lão Tam đi ra, sẽ không bị lộ gốc gác đi thôi? Ngẫm lại cảm thấy không quá khả năng, dù nàng có hỏi Tân Lão
Tam, nhưng Tân Lão Tam làm sao biết Ngưu Hữu Đức là ai? Nhiều lắm cho
rằng chính mình nói bậy nghe nhìn lẫn lộn.
Hắn không biết, Tân
Lão Tam kiến thức qua sự kinh khủng của Hấp Tinh đại pháp, đã hướng hắn
hỏi qua lai lịch về bộ pháp quyết. Lộ Nghiên Thanh cũng không biết, có
thể thấy được Ngưu Hữu Đức xuất thủ tại Quỷ trang, liền đoán ra được hắn là Dược Thiên Sầu.
Lộng Trúc nhìn thấy hình dạng tâm động của hắn, nhất thời hừ lạnh nói: "Thế nào? Có hứng thú đối với Lộ Nghiên Thanh?"
"Không có, không có, chỉ là muốn nhìn một chút thiên hạ đệ nhất mỹ nữ như thế
nào, ngươi đừng hiểu sai." Dược Thiên Sầu xấu hổ liên tục xua tay, liền
nói nhanh sang chuyện khác: "Lộ Nghiên Thanh thì ta biết từng phát sinh
xung đột với sư phụ của ta, còn Lý Độc Hành có quan hệ gì tới sư phụ
ta?"
"Năm trăm năm trước Lý Độc Hành cũng là một nhân vật tính
khí cao ngạo, tư chất xác thực phi phàm, khi đó hắn mới từ Hóa Thần
trung kỳ đột phá lên Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng người này lại không biết
trời cao đất rộng, lại lướt qua chúi vị khác trong mười đại cao thủ,
trực tiếp đi tìm sư phụ của ngươi khiêu chiến. Sư phụ của ngươi, ngươi
còn không biết? Kết quả bị sư phụ của ngươi đánh thành trọng thương,
cũng may hắn vận khí tốt, vừa lúc ta đến Thuận Thiên Đảo chơi, liền làm
mặt dày cầu sư phụ của ngươi buông tha cho hắn." Lộng Trúc khẽ lắc đầu,
hơi có chút cảm khái.
Dược Thiên Sầu có chút chán ngấy nhìn hắn,
thầm nghĩ, mẹ nó! Sư phụ ta chuyên làm ác nhân, ngươi lại chuyên làm
người tốt, có điểm vị đạo giống Cập Thời Vũ Tống giang a! (anh hùng
Lương Sơn Bạc trong Thủy Hử)! Trách không được ở tại tu chân giới lại có nhân duyên tốt như vậy, thì ra nơi nơi đều có người thiếu nhân tinh của hắn.
Chỉ nghe Lộng Trúc tiếp tục nói: "Kỳ thực ta và Lý Độc Hành cho tới bây giờ chưa từng quen, chỉ nghe kỳ danh, cũng không nhận thức
lẫn nhau. Hắn xông vào Yêu Quý Vực lại rất kiêu ngạo, đối với ta còn
không hề khách khí. Nói lời thành thật, lúc đó ta căn bản không muốn cứu hắn, sau thấy hắn bị sư phụ của ngươi đánh cho quá thảm không còn hình
người, và bị mất đi một cánh tay. Cuối cùng không đành lòng, liền cứu
hắn. Nhưng cứu lại mới phát hiện hắn đã hoàn toàn bất tỉnh, trên người
bị một ngón tay của sư phụ ngươi điếm ra hơn tám mươi lỗ thủng, nhìn
thật thảm. Hoàn toàn chỉ dựa vào tu vi cao thâm nên còn lại một hơi thở, bằng năng lực của ta, căn bản không có biện pháp cứu sống hắn. Không
thể làm gì khác hơn là liền đưa hắn tới Linh Phương Cốc gặp Lộ Nghiên
Thanh..."