Kỳ thực trong lòng Lộ Nghiên Thanh và Văn Lan Phong đều hiểu rõ, chỉ sợ Yến Truy Tinh và Tân Lão Tam đã đào tẩu mất. Dù không đào tẩu, ở tình huống trắng trợn sưu tầm hiện tại mà vẫn không tìm được, phỏng chừng muốn tìm được bọn hắn chỉ là hi vọng xa vời.
Nhưng Tân Lão Cửu vẫn không chịu buông thạ, mang theo đệ tử Linh Phương cốc cùng tử đệ Văn gia điên cuồng lục soát. Tất cả mọi người có thể lý giải được tâm tình của hắn, thoáng chốc đã chết ba vị huynh trưởng, còn một vị khả năng chỉ còn mạng trong sớm tối, bảo hắn làm sao có thể không sốt ruột...
Dược Lư trên đỉnh núi, hai thân ảnh sừng sững dưới ánh mặt trời chiều ngay bên vách núi, một cao gầy, một thướt tha. Linh Phương cốc xanh um tươi tốt được mặt trời chiều nhuộm thành một tầng hoàng sắc hôn hồng...
Liên tiếp vài ngày, đại bộ phận thời gian Lộ Nghiên Thanh luôn đứng ở đây, nhìn Linh Phương cốc lạnh lùng thanh thanh, cau mày không thôi. Văn Lan Phong nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, nói: "Nghiên Thanh, sự tình nếu đã xảy ra, nên nghĩ khai một chút!"
"Lão đại, lão nhị, lão bát và lão cửu đều sắp điên rồi, là sư phụ như ta thật vô dụng, ngay đệ tử ở ngay dưới mí mắt mình cũng để mất tích, ta có lỗi với bọn họ. Nếu như không phải gần đây lão đại, lão nhị, lão tứ và lão bất đi ra ngoài hái thuốc, chỉ sợ...Lộ Nghiên Thanh thống khổ lắc đầu.
Văn Lan Phong hảo tâm an ủi: "Đây không thể trách ngươi! Ai biết Yến Truy Tinh từ Tụ Bảo Bồn đào tẩu, lại chạy tới trốn trong Linh Phương cốc? Bằng không đã sớm đem tới một đám người truy sát, há có thể dung cho hắn ở đây làm hại."
"Không, đều nên trách ta." Lộ Nghiên Thanh thì thào tự trách: "Ngày trước lúc ở Tụ Bảo Bồn, nếu không phải ta ngăn cản Dược Thiên Sầu xuất thủ, cũng sẽ không có ngày hôm nay. Ngươi còn nhớ rõ lúc đó Dược Thiên Sầu đã nói gì không? Hắn nói...Ngươi ngày hôm nay buông tha người của Băng cung, ngày khác nếu ngươi của Băng cung họa hại tới trên đầu Linh Phương cốc, hi vọng đến lúc đó tiền bối không nên hối hận. Ha hà..." Bi ai cười một tiếng, nàng nhìn Văn Lan Phong nói: "Quả nhiên một lời như sấm, bất hạnh bị hắn đoán trúng. Văn Lan Phong, ngươi nói có phải là đáng đời ta hay không?"
Văn Lan Phong giật mình: "Không thể nào, ngươi đừng nghe tên kia nói bậy."
Nói tới Dược Thiên Sầu, Lộ Nghiên Thanh tựa hồ nhớ tới điều gì, thần tình tự trách thoáng thu liễm vài phần, giọng nói hiu quạnh: "Phỏng chừng lão tam đã không còn trong Linh Phương cốc, cho đệ tử Văn gia các ngươi rút về đi! Tất Trường Xuân gần rời đi, không ít người đều chạy đi đưa tiễn, ngươi cũng đi thôi!"
"Để tiếp tục tìm xem sao! Không tìm thì càng không có hi vọng tìm được." Văn Lan Phong uyển chuyển cự tuyệt, kỳ thực hắn nhiều ít cũng muốn nhân cơ hội này bồi bồi Lộ Nghiên Thanh.
Có thể thấy được Lộ Nghiên Thanh còn muốn khuyên nhủ mình, hắn không khỏi cười nói: "Những người đi tiễn Tất Trường Xuân ôm tâm tư gì, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, đơn giản là muốn tận mắt nhìn thấy Tất Trường Xuân thực sự đi vào Đông Cực Thánh Thổ, sau đó an định mưu kế, bằng không cuộc sống hàng ngày của bọn hắn khó an. Ta sẽ không đi xen vào náo nhiệt này, miễn để cho Tất Trường Xuân hiểu lầm."
Lộ Nghiên Thanh dừng một chút, khẽ gật đầu, hai người đều đang suy đoán tân chưởng hình sử đời kể tiếp của Yêu Quỷ Vực sẽ là ai...
Dưới màn đêm, trong lãnh thổ Địch Nhung quốc, trong dãy núi liên miên phấp phồng mở mang. Ngọn núi cao chót vót hoặc bằng phẳng, được tuyết trắng che đậy, mất đi vẻ góc cạnh, uyển chuyển hiện ra đường cong trắng xóa ôn nhu. Dưới ánh trăng sáng tỏ những ngọn núi tuyết lóe sáng ngân quang, nơi này là thế giới tuyết, tu chân giới xưng nơi đây là Đại Tuyết Sơn.
Trên ngọn núi cao nhất, một tòa cung điện do băng kết cấu đứng sừng sững. Dưới ánh trăng, Băng cung lòe lòe trong suốt, ở trên núi cao càng nổi bật vẻ lạnh lùng cùng thê mỹ. Mà trong Băng cung nhìn như lạnh lùng kia, kỳ thực bề ngoài thả lỏng nhưng bên trong căng thẳng.
Sáu vị đệ tử của Băng Thành Tử đang cản thận cảnh giác nhìn bên ngoài, Tân Lão Tam cũng có mặt trong đó.
Yến Bất Quy sốt ruột đi tới đi lui trong cung, hắn có thể đi tới được nơi đây, nhờ có hai vị đệ tử Băng Thành Tử hiệp đồng cùng một đám đệ tử Băng cung và một đám thuộc hạ cũ liều mạng hộ tống, mới thoát ra khỏi Vô Cực Đảo. Nhưng vừa đến nơi đây, liền thấy Băng Thành Tử đang chạy đón Yến Truy Tinh. Cha con gặp lại vốn là chuyện tốt, nhưng hình dạng của Yến Truy Tinh làm Yến Bất Quy hoảng sợ, hình dáng nhi tử tiểu tụy, còn bị chặt đứt một cánh tay, nhất thời làm trong lòng Yến Bất Quy như bị đao cắt.
Hôm nay hắn đã không còn gì nữa, không có nhà, không có Vô Cực Đảo. Nếu như không có nhi từ, hắn thật không biết nên đi nơi nào...Băng Thành Từ đưa Yến Truy Tinh vào trong mật thất suốt ba ngày, ngay chút tin tức cũng không có, hắn làm sao có thể không sốt ruột.
Dưới Băng cung, trong mật thất nằm trong lòng núi, bị cách âm kết giới bao phủ. Lúc này bên trong cách âm kết giới, mùi máu tanh đã nồng nặc tới mức gay mũi, lại thêm tiếng kêu thê lương thảm thiết gào thét không dứt, nghe được khiến người dựng đứng tóc gáy.
Băng Thành Tử vẻ mặt ngưng trọng nhìn Yến Truy Tinh đang ở trong hồ máu trước mắt...Phát sinh tiếng gào thét thê lương thảm thiết không phải người khác, chính là Yến Truy Tinh. Yến Truy Tinh trần truồng ngâm mình trong hồ máu, máu tươi bao phủ tới tận ngực, đang lăn lộn trong hồ máu kêu thảm. Hắn nhe răng nhếch miệng, gương mặt dữ tợn, có vẻ dị thường thống khổ. Chỉ thấy địa phương cánh tay bị chặt đứt, đã mọc ra nửa cánh tay, mà nơi chỗ bị đứt, đang có huyết nhục đỏ tươi nhìn thật buồn nôn đang nhúc nhích, giống như những con giun đang ngo ngoe, làm cho người ta nhìn muốn ói mửa...
Hắn đang lợi dụng Huyết Ma Luyện Thể đại pháp một lần nữa sinh trưởng cánh tay bị chém đứt...
Mặc cho tâm trí Băng Thành Tử có bao nhiêu kiên định, nhưng khi nghe tiếng kêu thảm của Yến Truy Tinh suốt ba ngày, cũng nhịn không được nhíu mày. Thế nhưng vì an toàn của Yến Truy Tinh, hắn phải tự mình hộ pháp, thực sự không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lần này có thể thuận lợi đưa Yến Truy Tinh trở về, nói đến còn phải cảm tạ Tất Trường Xuân, nếu như không phải Tất Trường Xuân muốn đi Đông Cực Thánh Thổ, làm thể lực khắp nơi phải bảo trì an tĩnh, bằng không thật không thuận lợi đưa được Yến Truy Tinh trở về. Khi bị buộc đến cùng đường, Yến Truy Tinh phát tin cầu cứu, hắn liền hỏa tốc chạy tới. Trùng họp lúc Linh Phương cốc đang đại quy mô sưu tầm, Yến Truy Tinh mang theo trọng thương trốn tránh, đã không còn biết trốn đi đâu, Băng Thành Từ đúng lúc xuất hiện hóa giải nguy cơ, dựa vào tu vi cao thâm, lặng lẽ dẫn Yến Truy Tinh quay trở về.
Kỳ thực Yến Truy Tinh có thể trốn tránh sưu tầm, cũng phải cảm tạ Tân Lão Tam. Nếu như Tân Lão Tam không ỷ vào việc tinh tường địa hình Linh Phương cốc, giúp đỡ Yến Truy Tinh chờ được đến lúc Băng Thành Tử tới, hắn thật sự chạy trời không khỏi nắng.
Nói đến Băng Thành Tử còn phải cảm tạ thêm một người, chính là Văn Lan Phong. May là Vãn Lan Phong chỉ lo quanh quẩn bên Lộ Nghiên Thanh, không chịu rời nàng ta. Giả như Văn Lan Phong cũng tham gia sưu tầm trong núi, động tĩnh tới lui của Băng Thành Tử chỉ sợ sẽ bị Văn Lan Phong phát hiện. Tất cả đều đúng dịp, chỉ có thể nói mạng Yến Truy Tinh còn chưa đến lúc phải tuyệt!
Sau một ngày đêm, tiếng kêu thảm trong mật thất biến mất. Dưới hồ máu, cả người nhuộm đãm máu tươi, Yến Truy Tinh mở ra hai tay phát ra tiếng cười ha ha điên cuồng. Sau khi binh phục tâm tình, Yến Truy Tinh hướng Băng Thành Tử cúc cung thật sâu nói: "Đa tạ sư phụ cứu giúp, bằng không truy tinh chạy đằng trời."
"Ta đưa cho ngươi hộ thân ngọc bội, ngươi hẳn nên sớm dùng tới, vì sao đến đường cùng mới chịu sử dụng?" Băng Thành Tử tùy tiện trách cứ vài câu, cũng không nói thêm gì, nhưng lập tức khẽ cau mày nói: "Tu vi của ngươi? Vì sao.., vì sao lại giảm xuống?"
"Huyết Ma Luyện Thể đại pháp mặc dù có công năng sinh trưởng da thịt xương cốt, nhưng sẽ tổn hại tu vi thật lớn. Tu vi từ Độ Kiếp trung kỳ hạ xuống Độ Kiếp sơ kỳ chỉ là chuyện trong dự liệu. Thế nhưng.., thế nhưng ta hận! Nếu như không phải do Dược
Thiên Sầu, ta làm sao có thể như vậy!" Yến Truy Tinh đột nhiên mở rộng cánh tay, điên cuồng rít gào: "Dược Thiên Sầu, ta sẽ không bỏ qua ngươi..."
Đáng tiếc Dược Thiên Sầu nghe không được những lời này, bằng không chắc chắn nhảy dựng lên "phi" một tiếng "Ai sợ ai." Bời vì hắn vốn không trông cậy Yến Truy Tinh sẽ bỏ qua hắn, đối thủ một mất một còn, đụng phải thì tiếp tục đánh tới chết thôi!
Trong căn phòng lớn tại Yêu Quỷ Vực, Dược Thiên Sầu nằm thẳng trên mặt đất, nhưng đầu lại gối trên một đôi chân tràn ngập co giãn, chủ nhân đôi chân này tự nhiên là Mộc Nương Tử. Lúc này Mộc Nưong Tử đang cầm một chùm nho, đang hái xuống bỏ vào trong miệng Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu nhai nhai vài cái, phất tay chặn bàn tay lại đút tới, than thở bò lên. Hắn hữu khí vô lực dựa ngay khung cửa, phun hạt, nhìn ra ngoài, thật sự là nhàn đến đản đông. Không có biện pháp, mặc dù có mỹ nữ hầu hạ, ngày qua cũng tư nhuận, nhưng trên đảo chỉ có hai người, vài ngày qua đi, phát hiện nhàn rỗi có chút khó chịu.
Tân quan tiền nhiệm, hắn cũng muốn học Tất Trường Xuân uy phong lẫm lẫm trán thủ Yêu Quỷ Vực, nếm từ cảm giác làm chưởng hình sừ. Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện học theo Tất Trường Xuân là một lệch lạc, Tất Trường Xuân có thể luôn luôn ngồi ở đây năm này qua năm khác, nhưng hắn phát hiện hắn mới ngây người vài ngày thì đã không còn kiên trì. Cái này và ngồi tù có gì khác nhau? Ngồi tù còn có không ít bạn tù nói chuyện phiếm, mà Mộc Nương Tử lại không phải dạng người đó.
Không biết sư phụ đã đi chưa? Dược Thiên Sầu giống như một oán phụ tựa ngay khung cửa âm thầm nói một tiếng, lập tức biến mất.
Thuấn di! Khuôn mặt Mộc Nương Tử nghiêm túc, tân nhậm chưởng hình sử đại nhân quà nhiên là có ý giấu diếm chính tu vi của mình, cũng không nông cạn như bình thường biểu hiện, mà là thâm tàng bất lộ!
Mang mang Đông Hải, vô cùng rộng lán, có một hòn đảo tên là Huyền Huyền, chính là địa bàn của một trong tứ đại kỳ nhân tu chân giới Nam Minh lão tổ. Quanh năm bao phủ trong sương khói hồng quang lóng lánh, tiếng đinh đinh đang đang gõ vang bên tai không dứt.
Nơi đỉnh ngọn núi chính của Huyền Huyền Đảo, Tất Trường Xuân mặc bộ thanh bào chắp tay mà đứng, trên khuôn mặt như đao tước, ánh mắt khệp hờ. Hắn đang lẳng lặng đợi, đợi Đông Cực Thánh Thổ mở ra...
Đột nhiên, hai mắt đang khép hờ mở ra, chậm rãi xoay người lại, nhíu mày nói: "Ngươi chạy tới làm gì?"
Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một người, lúc này giống như hóa đá vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngay đồng tử cũng không thể chuyển động. Người này không phải ai khác, chính là Dược Thiên Sầu. Sau khi tìm được phương vị của sư phụ, vừa mới hiện thân, còn chưa kịp phản ứng, liền lập tức phát hiện khí lưu quanh thân chợt động, giống như kim cương đè ép hắn không thể động đậy, dù một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Đây cũng nhờ Tất Trường Xuân phát hiện được sớm, bằng không có người đột nhiên xuất hiện ngay phía sau hắn, mà hắn không đúng lúc thu tay lại, Dược Thiên Sầu khà năng đã biến thành bánh thịt.
Khí lưu kiềm chế được buông ra, Dược Thiên Sầu một lần nữa lấy được tự do, gương mặt đỏ tới mang tai Kên tục hô hấp thở dốc, nói: "Sư phụ, đệ từ là tới đưa tiễn ngài, ngài sao lại hạ thủ với đệ tử a!" Nói chuyện đầy vẻ oán niệm, có điểm vị đạo ta hảo tâm mà còn cho là ta mang lòng lang dạ thú.
Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, ở trong thiên hạ hiện nay, có ai có thể tiếp cận Tất Trường Xuân mà không bị Tất Trường Xuân phát hiện? Hắn đột nhiên từ trong ô Thác Châu trống rỗng xuất hiện gần người Tất Trường Xuân, vì vậy đương nhiên bị hắn cho rằng gặp cao thủ, lập tức làm ra phản úng, hoàn hảo thu tay thật nhanh, không tạo thành bất hạnh.
Tất Trường Xuân chưa bao giờ dùng lời vô ích ở việc này, lười giải thích với hắn, gương mặt không chút biểu tình hỏi: "Đây là kỳ hiệu mà ngươi nói khi đưa ngân cầu này cho ta?"