Tinh Thần Châu

Chương 518: Chương 518: Mê Vụ Sâm Lâm (bốn)






Bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, các phương hướng không ngừng có tu sĩ các quốc gia truy tìm đến, nhưng đều bị tiếng kêu thảm rung trời làm cho họ cảm thấy kỳ lạ. Người chung quanh càng lúc càng nhiều, nhưng đều tập họp ở bên ngoài, không ai dám tới gần, so sánh với tình huống phong tỏa khi nãy là hoàn toàn ứái ngược.

Những người chạy tới sau vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi thăm người đến trước, sau khi có được câu trả lời, đều trợn tròn mắt há hốc. Sau đó nghe được tiếng gào bi thiết của Bạch Mông, mọi người yên lặng không nói, đều quyết định nhìn xem rồi mới tính.

Tiếng hét của Bạch Mông đổi lấy tiếng cười nhạt của Dược Thiên Sầu truyền ra từ bên trong biển lửa: "Đầu óc của ngươi có mao bệnh sao!"

Hắc sắc phi kiếm tiếp tục giảo sát, đám người Bạch Mông chỉ có thể mở trừng mắt ra mà nhìn, muốn xuất thủ cứu giúp nhưng lại nghĩ tới uy lực không gì có thể phá của phi kiếm, lại hữu tâm vô lực không dám tới gần, bọn hắn hoàn toàn đã bị hắc sắc phi kiếm làm cho hoảng sợ.

Mấy trăm người bên dưới hầu như đã tổn thất không còn một ai, còn lại vài người cũng bị võng kiếm màu đen bao vây không còn đường chạy trốn. Rơi vào đường cùng bọn hắn phóng xuất ra cương khí hộ thể, xông vào trong màn sương mù dày đặc màu sắc rực rỡ ở phía sau lưng, ý đồ chống đỡ thêm một hồi, sau đó liền chạy trở ra.

Khiến cho các tu sĩ những quốc gia khác đang quan sát hoàn toàn ngoài ỷ muốn chính là, Mê Vụ Sâm Lâm thần bí khiến cho người người sợ hãi kia, cũng không có vẻ đáng sợ như trong truyền thuyết. Những người đó không ngờ lại có thể ở trong tuyệt cảnh trùng sinh, ngay cả hộ thân cương khí của Nguyên Anh kỳ cũng phát huy ra được hiệu quả, nhờ vào hộ thân cương khí đi vào bên trong, rồi lại chạy ra bằng phương hướng khác.

Mọi người suy đoán, có thể do sương mù ở ngoại vi rừng rậm còn mỏng, vì vậy mà độc tính không nghiêm trọng, nếu không cũng không có khả năng chạy ra dễ dàng như vậy, dù sao truyền thuyết nhiều năm về khu rừng rậm này cũng không phải chỉ là một câu nói đùa.

Vừa có tấm gương, hơn mười người còn sống cũng không hề do dự, đều phóng xuất ra hộ thân cương khí mau chóng chạy vào.

Trên mặt đất chỉ còn lại phần chân tay bị cụt, hoặc bị bầm thây, còn có máu tươi chảy đọng thành dòng. Theo thanh sắc hỏa diễm thổi quạ, trong nháy mắt toàn bộ hóa đều thành tro tàn, đem tràng diện máu tanh vừa rồi gạt bỏ đi không còn tăm hơi dấu vết. Con đường phía trước đã không còn trở ngại, Dược Thiên Sầu cũng thuận lợi xông vào trong tầng sương mù dày đặc.

Thanh sắc hỏa diễm dần dần thu liễm, đi theo Dược Thiên Sầu biến mất ở bên trong tầng sương mù bảy màu dày đặc kia, hắc sắc phi kiếm tán loạn cũng đuổi theo phía sau, rồi cũng tiêu thất.

Không biết có phải là do bị lửa làm bốc hơi, màu sắc của tầng sương mù lại càng phát ra màu nồng hậu. Vừa rồi còn có thể nhìn thấy cự ly khoảng hơn mười thước, hiện giờ chỉ nhìn thấy được khoảng một hai thước ở phía trước mà thôi.

Chín người Bạch Mông hạ xuống trước Mê Vụ Sâm Lâm, sắc mặt trầm xuống, tổng cộng đi tới đây hơn tám trăm người, những người này đều là nhân tài mới xuất hiện bên trong môn phái, là lực lượng trung kiên của tương lai. Nhưng hiện giờ nhìn lại, chỉ còn hơn ba trăm người. Không ngờ là bị một mình Dược Thiên Sầu tàn sát gần năm trăm người, khiến cho hắn đau lòng nhất chính là, năm cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ trong môn phái lại cứ như vậy ngã xuống. Cả người Bạch Mông run lên không thể kiềm chế nổi tâm tình, song quyền nắm chặt ba ba rung động. Nếu như giết được Dược Thiên Sầu, đoạt lấy bảo đao cũng còn có thể giải thích được, kết quả cái gì cũng không có, trái lại còn tạo thành tổn thất thảm trọng đến như vậy. Điều này bảo hắn làm sao quay trở về giải thích với sư phụ đây?

Trên không trung đã tập hợp chừng mấy ngàn người, lúc này cũng đều hạ xuống, nhìn một bãi tro tàn trên mặt đất, đều lắc đầu thổn thức không thôi. Đồng thời lại thầm kêu may mắn, may là không phải bọn hắn ngăn chặn Dược Thiên Sầu đầu tiên, nếu không hậu quả thiết tưởng cũng không thế đàm đương nổi.

Bọn hắn không hề nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại lợi hại như vậy. Đây hầu như chỉ là chuyện phát sinh trong khoảnh khắc! Gần năm trăm người, còn có thêm năm tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, cứ như vậy mà tan biến vào trong hư vô.

Nhất là mười tên may mắn còn sống, tu sĩ Bà Sa quốc ban đầu truy sát Dược Thiên Sầu, trong lòng vẫn còn đang sợ hãi không thôi. Cũng may Dược Thiên Sầu còn chưa thèm động thủ với bọn hắn, bằng không một người cũng đừng mong chạy thoát.

Những người này nhìn nhìn nhóm người của Kim Sơn quốc thần tình xám xịt giống như tro tàn, không khỏi âm thầm có chút hả hê, thầm nghĩ chết thật là tốt, ai kêu ban đầu các ngươi kiêu ngạo như vậy, đây là các ngươi vội vàng chạy đi chịu chết. Bất quá nói đến cùng thì vẫn phải cảm tạ bọn hắn, nếu không cũng không biết đống tro tàn nằm trên mặt đất sẽ là của ai.

Gương mặt Tân Lão Tam co quắp, chiêu áp đáy hòm của tiểu tử này thật không biết là còn có bao nhiêu, cái gì mà Hấp Tinh đại pháp đã đủ tà môn dọa người, hôm nay lại xuất ra một nhóm phi kiếm đen thui, ngay cả tru sát Độ Kiếp hậu kỳ cũng chẳng khác nào như cắt rau cải trắng.

Vừa nghĩ đến mình cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, hắn không khỏi rùng mình. Tính tình của mình, hắn cũng tự biết, nếu không phải hắn có điều cầu Dược Thiên Sầu, thì đã sớm cùng tiểu tử kia nháo qua bao nhiêu lần. Nếu như thật sự động thủ...Tân Lão Tam cũng không dám tiếp tục suy nghĩ.

"Bạch Mông lão đệ, nén bi thương mau chóng rời khỏi đây thôi!"

"Bạch Mông huynh đệ, không cần khổ sở, ngày sau sẽ có cơ hội báo được thù ah."

Người có giao tình với Bạch Mông, đều khuyên giải an ủi, lời nói tuy rằng dễ nghe, nhưng người thật tình lại không biết có được mấy người. Cũng có kè hừ lạnh: "Tiểu tử này xông vào Mê Vụ Sâm Lâm, chỉ sợ cũng sẽ phải chết mà thôi, chỉ đáng tiếc hai thanh bảo đao kia, sẽ bị xói mòn ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm này." Nói đến đây, người nọ nao nao, tựa hồ nhớ tới điều gì, lại nhìn hai bên. Hắn phát hiện mọi người lộ ra hình dạng đăm chiêu, hiển nhiên cũng có ý nghĩ giống nhU Minh.

Mọi người bị một lời nhắc nhở của hắn, nếu như Dược Thiên Sầu thật sự chết ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, bằng tu vi của bọn hắn quả thật là không dám đi vào tìm kiếm. Thế nhưng sau lưng bọn hắn còn có sư trưởng là Hóa Thần kỳ, dựa vào tu vi cao thâm, hẳn là có thể miễn cưỡng đi vào tìm kiếm một hồi.

Ánh mắt mọi người lóe ra quan sát chung quanh. Đem vị trí Dược Thiên Sầu tiến nhấp ghi nhớ, làm sẵn chuẩn bị, vạn nhất Dược Thiên Sầu thật sự không đi ra được nữa, phương vị này là vị trí tốt nhất tìm kiếm bào đao, sau khi trở về có thể bầm báo lên cho sư trưởng.

"Bọn họ làm sao vậy?" Trong số những người đang quan sát khắp nơi, đột nhiên có người chỉ về một hướng kinh ngạc nói.

Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy hơn mười người đang đứng chung một chỗ, bị mọi người chỉ trỏ tới lui, mỗi người đều vẫn lặng im bất động. Thần thái họ bình thường, trên mặt lại phiếm lên vẻ sáng bóng trong suốt, làn da trên mặt thoạt nhìn còn hoàn hảo hơn cả nữ nhân, pha trộn thêm cái loại ý nhị kiều diễm trớt át.

Đám người Bạch Mông cũng ngạc nhiên, ngũ sư đệ Lưa Chấn Dương đứng bên người hắn nói: "Các ngươi làm sao vậy?" Kết quả hắn hô to mấy lần, hơn mười người vẫn không hề nhúc nhích, chuyện này đúng là có điểm khác thường.

Lưu Chấn Dương chậm rãi bước tới, đi đến phía đối diện hơn mười người, phát hiện ra đôi mắt bọn họ sáng quắc, rồi lại phảng phất như không coi ai vào mắt, dù là sư môn trưởng bối của bọn hắn đứng ngay trước mặt cũng không thèm liếc mắt nhìn qua lấy một cái.

Trong mắt không tôn kính trưởng bối, một người như vậy cũng không có gì làm lạ, nhưng tất cả mọi người đều như vậy. Đây căn bản là chuyện, không có khả năng xảy ra. Lưu Chấn Dương đi đến vươn tay, muốn vỗ vai một người trong đó, lại nghe Bạch Mông quát to: "Sư đệ, không nên dùng tay chạm vào!"

Tay của Lưa Chấn Dương dừng ở không trung, không hiểu chuyện gì, Bạch Mông trầm giọng nói: "Bọn họ đều là đệ tử vừa từ trong Mê Vụ Sâm Lâm đi ra, có khả năng là đã trúng độc."

Mọi người nghe vậy đều gật đầu. Hiển nhiên cũng tán thành cách nói của Bạch Mông. Lưu Chấn Dương lấy làm kinh hãi, không dám bước tới thêm nữa. Vạn nhất bị kịch độc nhiễm phải, thật không phải chuyện đùa, hắn lui ra phía sau vài bước, cong ngón tay bắn ra một tia kình phong, đánh vào trên mặt một người trong đó.

Hắn đắn đo rất đúng mực, tia kinh phong bắn ra, nhiều lắm chỉ làm khuôn mặt người kia bầm dập mà thôi, sẽ không hề xảy ra chuyện gì khác thường.

Nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, màu da của tên đệ tử kia không chỉ kiều diễm trớt át, mà còn đạt tới trình độ mềm mại vô cùng.

"Đô." Một tiếng vang nhỏ, trên mặt xuất hiện một lỗ thủng, làm Lưu Chấn Dương càng thêm hoảng sợ, điều này sao có thể, ta không có xuất thủ nặng như vậy a!

Bầu không khí toàn trường đột nhiên ngưng trọng. Chỉ thấy lỗ thủng trên mặt tên đệ tử kia bắt đầu chảy ra nước dịch màu đen như mực, từ trên gương mặt chảy xuống, nhiễm đen y phục trên người của hắn. Khi dòng nước dịch đen chảy ra, làn da trơn bóng trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, dần dần héo rút, sau đó thân hình có chút bất ổn hoảng hoảng, chậm rãi ngã về phía sau.

Người đứng sau lưng hắn vừa bị hắn va chạm, cũng không đứng vững ngã xuống theo, một người đụng vào một người, hơn mười người trong nháy mắt đã ngã gục xuống. Mà khi những người đó vừa ngẫ xuống, lập tức giống như những túi giấy vang giòn, sau khi ngã xuống đất lại không chịu nổi áp lực, đã nứt vỡ ra như bong bóng xà phòng.

"Hoa hoa..." Nước đen chảy tới gần, mọi người đều lui bước về sau né tránh. Chỉ thấy những người ngã xuống toàn bộ đều biến thành một cái túi da dán sát trên mặt đất, bị nước đen bao phủ.

Mùi vị hôi thối buồn nôn bắt đầu lan truyền ra trong không khí. Toàn bộ chúng nhân đều nhíu mày, song song cũng âm thầm kinh hãi, độc dược thật lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn như thế, cả thân thể chỉ trừ lóp da bên ngoài, máu thịt và xương cốt không ngờ đều biến thành nước dịch màu đen, thế nhưng bộ dáng bên ngoài lại càng thêm chỉnh tề sáng sủa.

Mọi người nhìn về hướng Mê Vụ Sâm Lâm, không khỏi hít sâu một hơi lãnh khí. Sương mù bảy màu dày đặc trong Mê Vụ Sâm Lâm thoạt nhìn vô cùng huyến lệ đa sắc, nhưng nó lại ẩn chứa một chất kịch độc, nhìn nhìn mấy người trúng độc còn chưa ngã xuống, bề ngoài vẫn sáng sủa như trước, ai có thể tưởng tượng ra trong cơ thể bọn hắn chỉ còn là những tia nước dịch màu đen như mực.

"Tại sao có thể như vậy?" Lưa Chính Dương thì thào tự nói, lại nhìn bàn tay vừa bắn ra kình phong của mình. Tuy rằng biết những đệ tử này đều vì trúng độc mà chết, nhưng cảm giác mình vẫn là đầu sỏ gây nên, chỉ mới bắn ra một ngón tay, đảo mắt đã làm cho hơn mười đệ tử biến mất.

Kim Sơn quốc còn lại gần ba trăm tu sĩ mỗi người sắc mặt đều trắng bệch, người người câm như hến, không ai cử động. Lời nói của người chung quanh giống như bóng ma ần trong đầu bọn họ, chỉ sợ phải tốn thời gian thật dài mới lãng quên được cảnh tượng này.

Hô hấp Bạch Mông dần dần trở nên trầm trọng. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên đưa tay đánh ra kình phong, đem vài tên đệ tử trúng độc còn lại đánh ngã, để mọi người lần thứ hai nhìn thấy tràng diện buồn nôn khi nãy. Bạch Mông bước tới trước Mê Vụ Sâm Lâm, phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi có gan thì đi ra cho ta!"

Hắn lớn tiếng gào to vài lần, chỉ nghe thanh âm truyền đi xa xa, nhưng không thấy có tiếng trả lời. Tu sĩ các quốc gia đứng chung quanh đều lắc đầu thở dài, có lẽ Bạch Mông bị chọc tức đến điên rồi, Dược Thiên Sầu đã tiến vào thời gian dài như vậy, sợ rằng là đã lành ít dữ nhiều.

Chỉ là cử động của Dược Thiên Sầu làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, hắn đã có bản lĩnh bất phàm như vậy, vì sao không đột phá vòng vây, vì sao phải chui đầu đi vào chỗ chết? Quả thực là khiến cho người khác nghĩ mãi mà không hiểu.

Tần Lão Tam nhìn sương mù dày đặc tận sâu trong rừng, không ngừng thì thào lầm bầm: "Đều do ta, đều do ta."

Lưu Chấn Dương mím chặt môi, đi qua lôi kéo Bạch Mông nói: "Đại sư huynh, sự tình đã xảy ra, còn phải bàn bạc kỹ hơn."

Ngay khi hai người vừa xoay người lại, thì bên trong Mê Vụ Sâm Lâm đột nhiên truyền ra tiếng cười nói âm hiếm của Dược Thiên Sầu: "Kêu cái gì mà kêu, lão tử luôn phi thường có đảm lượng, không tin cho ngươi nhìn một cái, tiếp chiêu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.