Tinh Thần Châu

Chương 165: Chương 165: Mời khách (2).






Nghe được Lưu Chính Quang cùng một nữ đệ tử xinh đẹp kết thành đạo lữ song tu, cả người Dược Thiên Sầu chấn động, nữ đệ tử xinh đẹp? Chẳng lẽ là Khúc Bình Nhi?

Tục ngữ nói trong mắt tình nhân xuất Tây Thi, ở trong lòng Dược Thiên Sầu, toàn bộ Thanh Quang Tông nữ đệ tử đẹp nhất tự nhiên là Khúc Bình Nhi.

“Hư, các ngươi nhỏ giọng một chút, hai người ngồi bên kia nhìn trang phục hình như là đệ tử Phù Tiên Đảo.” Bốn người cùng nhìn về hướng cửa sổ, nhất thời tất cả đều im miệng, vừa vặn tiểu nhị đi qua thỉnh bốn người gọi món ăn, mấy người lập tức dời đi trọng tâm câu chuyện.

Dược Thiên Sầu vừa nghe được tới chỗ then chốt, bọn họ lại không nói tiếp, chuyện liên quan Khúc Bình Nhi, hắn làm sao có thể chịu được, bèn chậm rãi đứng lên, bình tĩnh hướng bốn người đi qua.

Tâm tình Hùng Huy rất tệ, cho dù thức ăn thật ngon lúc này ăn vào miệng cũng không có chút mùi vị, bỗng nhiên thấy Dược Thiên Sầu rời khỏi bàn, không biết hắn muốn làm gì, lúc này bèn đi theo.

“Bốn vị! Không biết là đệ tử môn phái nào?” Dược Thiên Sầu hòa hoãn lại tâm tình, đi tới bên bàn cười hỏi.

Bốn người vừa chọn món ăn xong, lúc này thấy Dược Thiên Sầu đi tới đặt câu hỏi, xem trang phục của hắn cùng người phía sau, bốn người trao đổi ánh mắt, quả nhiên là đệ tử Phù Tiên Đảo. Bốn người đứng lên, người đứng đối diện Dược Thiên Sầu chắp tay nói: “Tại hạ Tất Tử Thông, đây là mấy người bạn tốt của ta, thuộc về tứ đại gia tộc của tu chân giới, hẹn nhau đến Bách Hoa Cốc du ngoạn, chẳng hay vị tiền bối Phù Tiên Đảo này có gì chỉ giáo?”

Bốn người không nhìn thấu tu vi Dược Thiên Sầu, tự nhiên xưng hô tiền bối. Nhưng Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn ra tu vi bốn người, có ba người là Kết Đan sơ kỳ, còn một người cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Tứ đại gia tộc tu chân giới, chính là tứ đại gia tộc xen vào giứa chính ma hai đạo, có điểm giống như Bách Hoa Cốc, cũng không thuộc về chính hay ma đạo, nghe đồn tứ đại gia tộc đồng khí liên chi, thực lực bất phàm. Dược Thiên Sầu tự nhiên có nghe nói qua, hai mắt hơi mị mị, cười hỏi: “Thì ra là đệ tử Tất, Kinh, Võ, Đàm tứ đại gia tộc?”

Bốn người cùng ôm quyền nói: “Đúng vậy.”

Tất Tử Thông lại cung kính nói: “Chẳng hay tiền bối là vị cao nhân nào của Phù Tiên Đảo?”

“Nguyên lai thực sự là đệ tử tứ đại gia tộc tu chân giới, ngưỡng mộ đã lâu!” Dược Thiên Sầu cũng chắp tay, đạm nhiên nói: “Tại hạ không tính là cao nhân gì, chính là ác đồ đánh người trong miệng các vị vừa nói, Dược Thiên Sầu!”

Lời này vừa nói ra, bốn người nhìn nhau, quả nhiên ngẩng đầu ba thước có thần minh, may là vừa rồi ở sau lưng người ta cũng không nói bậy điều gì, nếu không thì đã có náo nhiệt để xem. Phải biết rằng tuy thực lực tứ đại gia tộc không tệ, nhưng so sánh với Phù Tiên Đảo, thật có điểm như đệ tử gặp sư phụ. Tất Tử Thông ngẩn người, vội vã hành lễ nói: “Là bốn người chúng ta lắm miệng, chẳng hay tiền bối ở đây, còn thỉnh tiền bối thứ lỗi.”

Dược Thiên Sầu khoát khoát tay nói: “Ta không thích che lấp giấu diếm, đánh thì đánh, không có gì phải thứ lỗi hay không, không phải chỉ là đánh một người thôi sao! Cũng do những tên không biết trời cao đất rộng tự tìm, nếu ta dám động thủ cũng không sợ gì người khác nói. Hơn nữa bốn vị cũng không nói gì ta, có tội gì chứ?”

Không phải chỉ là đánh một người sao? Khẩu khí thật lớn. Bốn người mất tự nhiên cười cười, thầm nghĩ, cũng chỉ có đệ tử Phù Tiên Đảo như ngươi mới có khẩu khí bậc này, Thanh Quang Tông nói thế nào cũng bài danh đại phái đứng thứ năm, người chọc vào cũng không nhiều lắm, bằng không cũng không thể trong vài năm lại biến tu chân giới thành náo loạn như vậy, dù là tứ đại gia tộc, đơn độc lôi ra một người cũng không thể địch nổi.

“Gặp nhau tức hữu duyên, Dược Thiên Sầu ta thích nhất kết giao bằng hữu, không bằng mọi người cùng ngồi một bàn uống rượu, không biết hôm nay bốn vị có nể mặt không?” Dược Thiên Sầu cười nói.

Ba người kia nhìn về Tất Tử Thông, người sau thoáng có chút do dự, không biết Dược Thiên Sầu rốt cục muốn làm gì, hành tẩu tu chân giới nếu không có chút phòng bị thì thật sự không được.

Dược Thiên Sầu cũng nhìn ra Tất Tử Thông là đầu lĩnh của ba người kia, đạm nhiên cười nói: “Chẳng lẽ bốn vị không chịu cấp cho tại hạ một cơ hội vỗ mông ngựa tứ đại gia tộc?”

Lời này nói ra có chút tổn người, đệ tử Phù Tiên Đảo ở trong toàn bộ tu chân giới có thể đi ngang, còn có cần đi vỗ mông ngựa cho người khác? Đồng thời cũng xem như điểm tỉnh bốn người. Khuôn mặt Tất Tử Thông có chút xấu hổ chắp tay nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Dược Thiên Sầu gật đầu: “Tiểu nhị.” Tiểu nhị đang bưng thức ăn lên, bước nhanh đi tới hỏi chuyện gì.

“Chuẩn bị một nhã gian tốt nhất, lại chuẩn bị tiệc rượu tốt nhất của Bách Hoa Cư, nhanh đi, ta muốn mời khách.” Dược Thiên Sầu phất tay nói.

Tiểu nhị nhìn một bàn thức ăn cùng rượu mới bưng lên, hỏi: “Vậy bàn rượu và thức ăn này làm sao bây giờ?”

Dược Thiên Sầu chỉ vào bàn mình nói: “Cùng tính vào ta, ngươi đi làm việc của ngươi. Được rồi…”

Lời hắn vừa chuyển, lại gọi tiểu nhị nói: “Bàn rượu và thức ăn này còn chưa động qua, hiện tại ngươi đi ra ngoài chỗ chợ đêm, tìm tới bốn vị tu sĩ có sinh hoạt tương đối quẫn bách hiện tại, cứ nói Bách Hoa Cư làm một bàn rượu cùng thức ăn mời bọn họ miễn phí thưởng thức, ngươi phải nói rõ với họ, sau khi dùng xong thì đưa đánh giá khẩu vị tốt xấu cho Bách Hoa Cư, ngàn vạn lần đừng nói những lời như cho ăn không phải trả tiền gì đó, nghe hiểu rõ chưa?”

Tiểu nhị nhất thời ngây ngẩn cả người, gãi đầu, thực sự chưa từng thấy qua khách nhân kỳ quái như thế. Thấy hắn không phản ứng, Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: “Thế nào? Yêu cầu của ta rất quá mức sao? Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi ở lại Bách Hoa Cư thời gian dài như vậy, không biết tu sĩ nào bên ngoài có cuộc sống sinh hoạt quẫn bách.”

“Hiểu rõ rồi, đã hiểu rõ, tiền bối một phen hảo tâm.” Tiểu nhị cười làm lành thối lui, đến quầy nói vài câu với chưởng quỹ, chưởng quỹ vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua bên này, gật đầu, tiểu nhị nhanh như chớp chạy ra ngoài. Qua một hồi, tiểu nhị quả nhiên dẫn bốn vị tu sĩ mặc quần áo nghèo nàn vẻ mặt vui mừng đi vào.

“Chúng ta đứng sang một bên trước, đừng đánh nhiễu khẩu vị ăn uống của người ta.” Dược Thiên Sầu đạm nhiên cười nói, cùng mấy người chậm rãi rời đi.

Chưởng quỹ Bách Hoa Cư rời khỏi quầy đi tới cười nói: “Nguyên lai là Dược tiên sinh, ngài đã đặt tiệc rượu tốt nhất của Bách Hoa Cư?” Thời gian ban ngày hắn cũng gặp qua Dược Thiên Sầu công khai đánh người, tự nhiên là nhận thức.

Dược Thiên Sầu gật đầu, không nói chuyện. Chưởng quỹ cười nói: “Tiệc rượu tốt nhất của bổn điếm cần một ngàn thượng phẩm linh thạch, chuẩn bị cần chút thời gian, còn thỉnh chờ.”

Một bàn tiệc rượu cần một ngàn thượng phẩm linh thạch? Mọi người cả kinh, dù là tứ đại gia tộc cũng không ngoại lệ. Dược Thiên Sầu cau mày, lạnh lùng nói: “Chưởng quỹ, ngươi đang nhắc nhở ta sao? Chẳng lẽ lo lắng ta không trả nổi tiền?”

Hắn đã đoán đúng, chưởng quỹ chính đang sợ hắn không trả nổi tiền nên cố ý nhắc nhở một chút, miễn cho mọi người cùng xấu hổ. Tài lực Phù Tiên Đảo thì không cần phải nói, nhưng Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là đệ tử Kết Đan kỳ của Phù Tiên Đảo, thế nào khả năng xuất ra một ngàn thượng phẩm linh thạch? Hắn nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại không nói như vậy, vội vã cười làm lành: “Không có, không có, Dược tiên sinh hiểu lầm rồi. Thỉnh mấy vị lên nhã gian trên lầu chờ.”

Nói xong tự mình đi phía trước dẫn đường, thầm nghĩ ngươi là đệ tử Phù Tiên Đảo ta không tiện đắc tội ngươi, nhưng khi tính tiền ngươi trả không nổi, vậy không phải là chuyện của ta nữa, tự nhiên sẽ có người tìm các ngươi, chính ma hai đạo còn chưa có ai dám ăn uống tại Bách Hoa Cư không trả tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.