Tư Không Tuyệt cũng hiểu rõ ràng, nếu công năng của Phá cấm Đan thần kì
đúng như theo tin tức. Vậy đối với Thiên Hạ thương hội, nó sẽ phi thường quan trọng.
m Bách Khang chậm rãi xoay người lại. Vốn liếc mắt
nhìn Cảnh Nguyên Không một cái, cuối cùng nhãn tình dừng ở trên người Tư Không Tuyệt, nói: "Phá cấm Đan này rất trọng yếu. Theo lí thuyết, ta
vốn sẽ phải đích thân đi chuyến này. Nhưng lão quỷ cụt tay kia không cấp thể diện cho ta. Ta không có phương tiện nhúng tay vào. Huống chi Văn
Lan Phong bên kia..."
Cảm giác như hơi lạc đề tài, m Bách Khang
dừng một chút, mới nói tiếp: "Lần này ngươi đi, nếu như có thể mời Ngưu
Hữu Đức đến Thiên Hạ thương hội chúng ta một chuyến mới là tốt nhất. Còn nếu không được, ngươi xem có thể mua đơn thuốc Phá Cấm Đan hay không,
giá thành cao cũng không sao cả. Đứng trước lợi ích của Thiên Hạ thương
hội, Ngưu Hữu Đức cùng đơn thuốc Phá cấm Đan đều không thể rơi vào trong tay người khác. Còn nếu như hắn uy hiếp chúng ta quá mức, lúc cần
thiết, thà rằng hủy diệt luôn cho xong."
"Đệ tử minh bạch rồi."
Tư Không Tuyệt khom lưng, hơi cau mày nói: "Vạn nhất có lĩnh chủ của các quốc gia khác nhúng tay vào thì làm sao bây giờ?"
m Bách Khang
khoanh tay nói: "Điểm này ngươi không cần lo lắng. Sau lưng lão quỷ cụt
tay còn có Lộ Nghiên Thanh, lĩnh chủ các quốc gia khác sẽ cố kị, không
chạy đến Quý trang đâu. Huống chi Văn Lan Phong đang mời khách, chỉ sợ
mọi người đều phải đến Bích Uyển Quốc một chuyến. Tới lúc đó, ta sẽ nghĩ biện pháp lưu bọn chúng ở lại đó, cho ngươi có đủ thời gian hành sự."
"Đệ tử sẽ cố gắng hết sức." Tư Không Tuyệt khom người hành lễ.
"Cụ thể nên làm như thế nào, chính ngươi phải nắm chắc thời cơ. Tận lực
không nên phát sinh xung đột cùng lão quỷ cụt tay kia, lùi một bước
đường rộng thênh thang.
Mà Ngưu Hữu Đức kia không phải đã nói
rằng, sẽ đến Tụ Bảo Bồn bán ra Phá cấm Đan hay sao? Trước tiên, ta sẽ
ngăn cản đám người vướng víu chân tay kia, sau khi Tụ Bảo Bồn cừ hành,
dựa vào tiền vốn của Thiên Hạ thương hội chúng ta, cũng sẽ có rất nhiều
phần thắng." m Bách Khang tự tin nói.
"Dạ!" Tư Không Tuyệt cũng
tự tin hồi đáp. Có sư phụ âm thầm ứng phó với những cao thủ khác. Bản
thân hắn cũng chẳng còn chuyện gì để mà lo lắng.
"Nguyên Không, ta cùng đại sư huynh của ngươi đi vắng. Trong nhà liền giao cho ngươi." m Bách Khang phân phó.
"Đệ tử nhất định sẽ bảo hộ tốt gia môn. Sẽ không để cho sư phụ cùng sư
huynh phải lo lắng khi trở về." Cảnh Nguyên Không hồi đáp.
Sau
khi giao phó công việc xong, m Bách Khang liền cấp tốc chạy đến Bích
Uyển Quốc. Hai sư huynh đệ theo sau cũng xuống núi, một người thì tiếp
tục làm việc của mình, người kia thì triệu tập nhân mã, chuần bị tiến
đến Kim Sơn Quốc.
Kì thực trong khoảng thời gian này, không chỉ
có Thiên Hạ thương hội hành động, các quốc gia tựa hồ cũng đều đánh hơi
được mùi gì đó. Sôi nổi phái nhóm đệ tử tru tú đi tới Kim Sơn Quốc. Nhất thời trong phạm vi Kim Sơn Quốc không còn nhìn thấy bóng dáng của Dược
Thiên Sầu đâu, nhưng lúc này liền đã bị Ngưu Hữu Đức quấy trở thành
phong vân tế hội.
Thánh địa Bích Uyển Quốc, bên trong hậu thất
thánh điện, Văn Lan Phong từ truyền tấn trận bước ra. Bởi vì thời gian ở Thuận Thiên Đảo đã lấy được tọa độ truyền tấn của Nam Minh lão tổ, nên
vừa rồi cũng đem một vài tình huống thông báo đến cho Thuận Thiên Đảo.
Cùng hắn nói chuyện vừa rồi cũng không phải ai khác, mà chính là Lộng Trúc
vương bát đản. Hắn có thể tưởng tượng ra trường hợp, sau khi Nam Minh
lão tổ phát hiện, thì sẽ cuồng rống lên đến cỡ nào.
Bên ngoài
cổng vòm hậu thất hình cánh cung, Văn Thuy thần tình mỉm cười nghênh đón Văn Lan Phong. Hắn phát hiện ra từ sau khi lão tổ theo Yêu Quỷ Vực trở
về, thì trên mặt thường mang theo nét thanh thản, cái tia u buồn thủy
chung trước kia đã tiêu
Tán đi không ít. Giống như uần khúc ở trong lòng đã được cởi bỏ ra rồi.
Khiển cho hắn cảm thấy kì quái chính là, lão tổ tuy rằng bị Tất Trường Xuân
đánh bại, nhưng ngài vẫn thường xuyên cùng Yêu Quỷ Vực duy trì liên hệ.
"Lão tổ, chiếu theo phân phó của ngài, khách nhân vừa tới đã an bài ở Tẩy
Tâm Hồ." Văn Thụy cung kính đi tới gần Văn Lan Phong hồi báo.
Dưới ánh trăng mông lung, trên mặt Văn Lan Phong đã vơi bớt đi vài phần u
buồn, hiền lộ ra dung mạo anh tuấn quý tộc. Chỉ thấy hắn vừa đi trong
hành lang gấp khúc vừa nói chuyện: "Bao nhiêu người đến rồi?"
"Cao thủ Hóa Thần kỳ của các quốc gia khác đã tới gần trăm vị. Nhưng vẫn còn có vài người đang lục đục kéo đến." Văn Thụy đi theo bầm báo.
"Mới đến gần trăm người?" Văn Lan Phong thản nhiên hỏi: "Tin tức ta mời khách đã truyền hết ra ngoài chưa?"
Văn Thụy cười nói: "Đã truyền hết ra bên ngoài rồi. Lão tổ, ngài tính hôm nay đi gặp họ sao?"
Văn Lan Phong không cho là đúng nói: "Đợi thêm một ngày nữa đi. Chờ nhiều
người tới hơn nữa. Ta không rảnh mỗi ngày cùng bọn hắn dông dài."
"A. Ằ. Chuyện này." Văn Thụy cười khổ: "Lão tổ, như thế này không tốt lắm
đâu! Những người nghe tin đến sớm cũng chờ hơn mười ngày rồi. Đã có
người không chịu nổi trách mắng, nói chưa bao giờ thấy qua kiểu đãi
khách giống như chúng ta. Lại có người nói, nếu như ngài không xuất
hiện, thì bọn hắn sẽ quay về."
"Hừ!" Văn Lan Phong dừng bước, hờ
hững nói: "Ngươi đi thông báo cho bọn hắn biết. Chỗ này của ta tuy không bằng Thuận Thiên Đảo trong Yêu Quỷ Vực. Nhưng cũng không phải là nơi ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi. Người nào có đảm lược thì xin mời
tùy tiện, đến lúc đó ta sẽ đích thân đến nhà bái phỏng."
Uy nghiêm của thiên hạ đệ nhị cao thủ, ở trong khoảng khắc này tản mát ra là không thể hoài nghi!
"Ách." Văn Thụy da mặt co rút. Ý chí chiến đấu của lão tổ tái hiện, mặc dù là
chuyện phi thường tốt, nhưng nếu bảo hắn đem nguyên văn trực tiếp chuyển cáo, thì không khỏi sẽ đắc tội với rất nhiều người. Dù sao Bích Uyển
Quốc cũng không giống như Yêu Quý Vực, không tranh sự đời. Tất cả mọi
người là thường xuyên lui tới giao tiếp.
"Bên phía Mê Vụ Sâm Lâm có tin tức gì không?" Văn Lan Phong lại hỏi.
Văn Thụy bước nhanh lên hồi đáp: "Hiện giờ lực chú ý của chúng nhân đã
chuyển sang Quỷ trang. Bên phía Mê Vụ Sâm Lâm, sau khi Dược Thiên Sầu
xuất hiện vài lần, liền không thấy phản ứng gì nữa. Hắn trốn ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm không hề tái xuất hiện."
"Người này rốt cuộc là muốn làm gì?" Văn Lan Phong lắc đầu mỉm cười.
Sau khi Mê Vụ Sâm Lâm truyền ra tin tức cất chứa di bảo của Vạn Kiếm Ma
Quân, thì bản thân hắn cũng có chút động tâm. Bích Uyển Quốc đã triệu
tập không ít nhân mã chuẩn bị kế hoạch tranh giành di bảo. Nhưng sau khi nghe được, người truyền ra tin tức này chính là Dược Thiên Sầu thì hắn
lập tức cho dừng hành động. Kết hợp cùng đánh giá của Lộng Trúc đối với
Dược Thiên Sầu thì trực giác nói cho Văn Lan Phong biết trong chuyện này nhất định là có âm mưu.
Bởi vậy nên hắn cũng liên lạc qua với
Lộng Trúc ở trên Thuận Thiên Đảo. Sau khi Lộng Trúc biết tin, liền đã hồ nghi nói: "Bằng vào phẩm chất đạo đức của tên tiểu tử kia, nếu như có
trọng bảo, hắn sẽ nói cho người khác biết hay sao? Văn Lan Phong, tin
tức này của ngươi không lầm đó chứ? Nhưng cho dù là sự thật, ngươi cũng
đừng tham gia náo nhiệt vào làm gì. Ta dám chắc là tiểu tử đó đang giở
trò quỷ. Đúng rồi, trước tiên ngươi đừng hành động. Chúng ta giữ liên
lạc, xem tiểu tử đó muốn chơi cái trò gì!"
Nghe xong, Văn Lan
Phong không nói gì. Những ngày sau đó, hắn dùng ánh mắt của người ngoài
cuộc im lặng theo dõi kì biến. Quả nhiên phát hiện ra, những thế lực
Ứiam gia vào sự kiện này, có vẻ như đều rơi xuống thế hạ phong không nhiều
thì ít. Cho nên hắn mới tin tưởng, nhất định là do Dược Thiên Sầu bày
trò hại người.
"Chuyện tình Mê Vụ Sâm Lâm, trước mắt không có cao thủ Hóa Thần kỳ nào tham dự vào chứ?" Văn Lan Phong hỏi đến chuyện này, cũng là vì lo lắng Dược Thiên Sầu sẽ ăn thiệt thời. Đến lúc đó sẽ không thể làm tốt công đạo của vị ở trên Thuận Thiên Đảo kia.
Văn Thụy thông qua hiểu biết trong khoảng thời gian này. Mặc dù không hề nghe
chính miệng lão tổ nói ra. Nhưng là đã nhìn thấu, lão tổ dường như đang
một mực quan sát động tĩnh của Dược Thiên Sầu, rất có ý bảo hộ. Nên hắn
cười nói: "Lúc trước cũng có Hóa Thần kỳ chạy đến Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng
đã bị hành động của Anh Hùng làm cho hoảng sợ. Bọn hắn không muốn bước
theo vết xe đổ của Hoắc Tông mình cùng Bồ Thái Đông, cho nên đã quay trở về an bài cơ sờ."
Lúc này hai người đã bước ra khỏi Thánh Điện,
Văn Lăn Phong lẳng lặng dừng bước, chậm rãi nói: "Ngươi đến Tẩy Tâm Hồ
nói cho bọn hắn biết, ngày mai ta sẽ tiếp đãi bọn hắn."
Yêu Quỷ Vực, Thuận Thiên Đảo, bên cạnh Thiên Lỷ Hồ.
Lộng Trúc trong tay đang cầm một thanh trường kiếm màu kim sắc, ngón tay
búng búng lên thân kiếm, trong miệng không ngừng than thở.
Hồi
lâu sau, hắn xoay người chỉ vào Nam Minh lão tổ, nhăn mặt nói: "Ngươi
nha.., ngươi nha! Còn dám xưng là cao thủ luyện khí đệ nhất thiên hạ nữa không. Lão Tất vất vả lắm mới thu thập được tài liệu cho ngươi luyện
chế Thượng Phẩm Linh Bảo. Thế nhưng ngươi lại luyện thành Trung Phâm
Linh Bảo. Ta đây cũng không biết nói gì với ngươi nữa ah!"
Nam
Minh lão tổ thân thể cường tráng khôi ngô. Lúc này cúi đầu giống như nhi đồng phạm lỗi nói: "Lần này vốn đã nắm chắc, mắt thấy đã muốn thành
công, nhưng đến thời điểm mấu chốt, nào ngờ Thanh Hỏa lại thay đổi thế
lửa, cổ quái vô cùng."
Nói xong Nam Minh liền nhìn Tất Trường
Xuân đứng chắp tay bên hồ, vạn phần hổ thẹn giải thích: "Tất Trường
Xuân, thật không phải, ta cũng không hề muốn xảy ra chuyện này."
Hắn đã chịu nhận lỗi không biết bao nhiêu lần. Nhưng Lộng Trúc vẫn trắng
mắt, đưa kiếm gác lên trên bả vai hắn, trầm giọng nói: "Lão Tất muốn đi
Đông Cực Thánh Thổ. Chẳng lẽ ngươi không hiểu Thượng Phẩm Linh Bảo đối
với hắn sẽ có ý nghĩa như thế nào hay sao? Ở đây thanh minh nhiều có ích lợi gì! Theo ta thấy, trên Huyền Huyền Đảo của ngươi còn cất giấu bảo
bối nào thì mau mau lấy ra. Xem có thể luyện chế thêm một lần nữa hay
không?"
Nam Minh lão tổ da mặt co rút, đẩy thanh kiếm trên vai
ra, cắn răng nói: "Cũng được, ta quay về tìm xem còn tài liệu quý báu
nào không. Tranh thủ thời gian luyện chế ra Thượng Phầm Linh Bảo, để
giúp lão Tất kịp đi Đông Cực Thánh Thổ!"
"Ha ha! Vậy thì được
rồi." Lộng Trúc bày ra nụ cười tiện nhân, vung tay lên khoác vai Nam
Minh lão tổ nói: "Có cần ta đi cùng ngươi hay không?"
Nam Minh
lão tổ thần tình ghê tởm, đẩy Lộng Trúc ra, đang muốn lên tiếng trách
mắng, thì đã nghe thấy Tất Trường Xuân đạm nhạt nói: "Nam Minh, hảo ý
của ngươi ta xin tâm lĩnh, nhưng không cần làm phiền ngươi thêm nữa.
Ngươi cũng không cần áy náy làm gì. Quá trình luyện chế chính ta cũng đã chứng kiến, chẳng thể trách bản thân ngươi được. Tất cả là do Thanh Hỏa đột nhiên xảy ra vấn đề. Đây chính là thiên ý!"
Lộng Trúc cùng
Nam Minh nghe xong thì không khỏi ngây ra. Theo sau Lộng Trúc ngạc nhiên nói: "Lão Tất, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi không cần phải lo
lắng ah! Không có quan hệ gì đâu, là Nam Minh nguyện ý giúp ngươi, không ai ép buộc hắn cả. Nam Minh ngươi nói xem có phải bản thân ngươi nguyện ý hay không?"
Vừa nói, Lộng Trúc vừa đạp vào mông Nam Minh một cước hăm dọa.