Tinh Thần Châu

Chương 775: Chương 775: Nam nhi hữu lệ




"Chính Khí Quyết?" Thần tình Dược Thiên Sầu chợt ngưng lại, nhớ tới thủ đoạn yêu nghiệt của Tất Trường Xuân, sau thoáng chần chờ, chậm rãi lắc đầu nói: "Lão yêu quái, ngươi giúp ta ngẫm lại còn biện pháp nào khác không!" Hắn đã đáp ứng Tất Trường Xuân sẽ không hề tìm hắn, nếu như nuốt lời, sợ rằng lần này dù tìm được, lần sau cũng sẽ không tìm được hắn nữa. Không tới mức bức bản thân tới đường cùng chính mình không nên làm như vậy mới tốt.

Ngạc Tiên Quân hơi có chút thất vọng, kỳ thực hắn rất muốn tiếp xúc nhiều với người như Tất Trường Xuân. Nhân vật như vậy cảm ngộ trong tu hành thật không tầm thường. Cùng một cao thủ có ngộ tính cực cao như thế thường lui tới, thường thường đôi khi chỉ cần một câu nói của đối phương liền có thể giúp mình hiểu ra, cởi ra nhiều hoang mang.

Hắn cho rằng Dược Thiên Sầu không tìm được Tất Trường Xuân, suy nghĩ một chút từ trong thủ trạc trữ vật lấy ra một bình nhỏ, đưa ra nói: "Cầm đi!"

Dược Thiên Sầu nhận trong tay, sửng sốt hỏi: "Vật gì vậy?"

Ngạc Tiên Quân không cho là đúng nói: "Tỉnh Thần Đan, công năng trừ tà trừ uế. Có thể giải trừ ma công khống chế nguyên thần."

"Kháo! Có thứ tốt như vậy sao không chịu lấy ra sớm. Ngươi còn nói dây dưa cái gì." Dược Thiên Sầu phun xong liền quay đầu chạy, trực tiếp bay về phía Linh Phương cốc.

Chờ khi hắn trở lại Linh Phương cốc, liếc mắt nhìn thấy Lộ Nghiên Thanh đang đứng bên cạnh Lý Độc Hành và Văn Lan Phong, Lộng Trúc cũng đã đưa hai nàng đang hôn mê đến bên người bọn họ.

Lộ Nghiên Thanh trong mái tóc ngắn, hai mắt đãm lệ thê lương, nhưng cũng không hề giảm bớt vẻ tao nhã tuyệt thế. Trái lại còn bày ra một mị lực đặc biệt khác lạ, quả thực là thiên sinh lệ chất. Hai mắt nàng đang đãm lệ ngây người nhìn Dược Lư sụp đổ...

Dược Thiên Sầu roi xuống bên người bọn họ, quan sát Lộ Nghiên Thanh từ trên xuống dưới, mặc dù trong lòng chán ghét nhưng vẫn không nhịn được cảm giác kinh diễm. Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Hai vị tiền bối phải xem chừng điên bà tử này, hảo tâm không hảo báo chỉ biết loạn cắn người, hiện tại ta thật sâu hoài nghi nàng ta có phải đã bị Ma Nhãn của Yến Truy Tinh khống chế hay không, hai vị tiền bối cần phải tự mình cần thận một chút mới tuyệt vời."

Văn Lan Phong cười khổ, bỗng nhiên quay hướng Dược Thiên Sầu cúc cung thật sâu nói: "Sự tình đã qua đi ngươi cũng không cần nói ra, nàng chỉ vi cấp hỏa công tâm nên rối loạn tâm thần, hiện tại đã tỉnh táo lại rồi."

"Thế nào thế nào?" Dược Thiên Sầu chỉ vào Lộ Nghiên Thanh giở mặt nói: "Mẹ nó! Ta bất cứ giá nào cứu nàng ta, nàng ta ngược lại muốn giết ta, ta ngay cả nói cũng không được nói? Các ngươi cũng quá bá đạo đi thôi?"

Văn Lan Phong bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, Lý Độc Hành đứng bên cạnh lại có vẻ rất lãnh tĩnh, đứng khép hờ hai mắt chẳng quan tâm. Lộ Nghiên Thanh chậm rãi quay hướng Dược Thiên Sầu hạ thấp người hành lễ nói: "Đều là lỗi của ta..." Nói còn chưa dứt lời, giọt nước mắt đã rơi xuống thành chuỗi dài.

Dáng dấp thực sự làm người thấy cảm thương. Một bụng lửa giận trong lòng Dược Thiên Sầu nhất thời cũng đã gần tan hết, cũng không nổi cáu được nữa. Trong lòng thầm mắng, nữ nhân xinh đẹp đúng là hay chiếm tiện nghi!

Hắn nghiêng đầu nhìn Văn Lan Phong đang trầm lặng, ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: "Lộ đại thần y, đừng cứ khóc sướt mướt nữa. Sự tình đều đã quạ, tự mình đi làm chuyện hữu dụng một chút đi! Văn tiền bối bị ngươi lăn qua lăn lại ngay cái mạng cũng đã sắp mất. Ngươi mau nhanh nghĩ biện pháp cứu hắn! Đừng có để làm cho người luôn một lòng lo cho ngươi thụ thương!"

Nói xong cũng không tiếp tục nói với nàng, đi tới trước mặt hai nàng đang hôn mê, lấy ra bình nhỏ, vừa mở ra nắp bình, mọi người lập tức ngửi thấy được một hương

Ứiơm ngát lan bốn phía.

Hút hương khí vào phế phủ, tinh thần cả người đều chợt rung lên. Vừa hít vào liền biết vật trong bình không đơn giản. Dược Thiên Sầu đổ ra một viên tiên đan bạch mông mông nằm trong lòng bàn tay, Lộng Trúc đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tỉnh Thần Đan, có người nói có thể giải trừ Ma Nhãn khống chế, cũng không biết được không." Dược Thiên Sầu cầm viên thuốc nhỏ trong tay nhìn đông nhìn tây, chính hắn cũng thấy mơ hồ, thế nào lại nhỏ như vậy?

Lực chú ý của Văn Lan Phong đều đặt trên người Lộ Nghiên Thanh, nghe vậy cũng bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vật trong tay Dược Thiên Sầu, hắn chưa kịp phát sầu vì Văn Thụy, nếu như chính hắn đã chết, Văn Thụy sẽ trở thành trụ cột duy nhất của Văn gia.

Lộ Nghiên Thanh và Lý Độc Hành cũng cùng nhìn qua, chỉ thấy Dược Thiên Sầu đổ ra hai viên, sau đó vạch miệng Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ nhét vào, lại đẩy tiên đan vào trong giúp hai người luyện hóa. Đợi cho dược tính tan hết, trên đỉnh đầu hai nàng mọc lên một đám sương màu đỏ nhàn nhạt, hơi mang theo chút mùi máu tươi, chậm rãi tiêu tán trong không khí.

Nhìn hai nữ nhân còn đang hôn mê, Dược Thiên Sầu có chút do dự. Cũng không biết có hiệu quả hay không, nên thử vỗ tỉnh Bách Mị Yêu Cơ trước. Bách Mị Yêu Cơ yếu ớt tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang trừng mắt nhìn mình, ánh mắt rơi trên đầu hắn, giật mình nói: "Đầu ngươi lộng nhiều bím tóc như vậy làm gì?"

Người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức vỗ ngực ha hả cười nói: "Được rồi được rồi. Có thể nói như vậy chứng tỏ đã được rồi."

Đang lúc này, Bách Mị Yêu Cơ bỗng nhiên kinh hô: "Yến Truy Tinh, Yến Truy Tinh tới." Nàng bỗng nhiên đứng lên, Dược Thiên Sầu quay đầu lại cười tủm tỉm nói: "Không cần lo lắng, hắn đã đi."

Nói xong lại một chưởng vỗ tỉnh Nhan Vũ. Nhan Vũ tỉnh lại phản ứng hầu như giống Bách Mị Yêu Cơ như đúc, lúc này Dược Thiên Sầu đem chuyện trải qua đại khái nói lại cho hai người nghe một lần, hai nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"A!" Dược Thiên Sầu tâm tình thư sướng vặn lưng một cái, thở dài nói: "Chuyến đi này không tệ. Cuối cùng cũng giải quyết được phiền phức." Nhưng tay hắn còn chưa buông ra, một thân thể mềm mại đầy hương khí xông vào trong lòng ôm lấy hắn, trực tiếp dùng cặp môi thơm ngăn chặn ngang miệng hắn.

"Ngô?" Dược Thiên Sầu mở to hai mắt nhìn, phát hiện chính là Nhan Vũ, liền nhanh tay đẩy nàng ra, nhíu mày nghiêm nghị nói: "Nhan đương gia, ngươi ta còn chưa quen thuộc đến loại tình trạng này đi?"

"Người chết! Ngươi còn dám gạt ta." Nhan Vũ khựng lại e thẹn, đôi bàn tay trắng như phấn lại đánh loạn một trận trên ngực hắn. Sau đó lại không chút cố kỵ hôn lên mồm Dược Thiên Sầu. Được biết người trong lòng từ xa xôi ngàn dặm chạy tới cứu giúp, trong lòng nàng giống như được uống mật, chuyện tới hôm nay nàng cũng đã bất cứ giá nào. Chỉ là muốn liều lĩnh hôn môi hắn, mặc kệ là đang ở địa phương nào...

Mẹ nó! Nếu đã vạch trần, lão tử cũng bất cứ giá nào! Dược Thiên Sầu ôm chặt nàng, cố sức ôm chặt nàng, hai người ở ngay trước mặt mọi người hôn nhau mãnh liệt, làm một đám người nhìn thấy trợn tròn mắt há hốc.

Cử động này thực sự có điểm tách rời với thời đại này.

Lúm đồng tiền như hoa của Bách Mị Yêu Cơ chợt nhếch lên, khuôn mặt ẩn chứa vài phần cô đơn, Lý Độc Hành, Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh đều nghiêng đầu nhìn sang một bên. Duy nhất sắc mặt Lộng Trúc có chút biến thành màu đen, mặc cho ai nhìn thấy con rể được điều động nội bộ của mình đang ở ngay trước mặt mình hôn nữ nhân khác, đều không sao vui vẻ nổi...

"Được rồi! Cũng không nhìn xem đây là địa phương gì." Cuối cùng Lộng Trúc nhịn không được gầm lên một tiếng.

Hai người rốt cục thở hổn hển buông nhau ra, nhìn nhau cười, tất cả khúc mắc đều

Tiêu tan thành mây khói. Hai người lại nhịn không được lần thứ hai động tình mãnh liệt, trải qua phân phân hợp hợp mới chịu kết thúc công việc. Gương mặt Nhan Vũ đỏ bừng theo dõi hắn, cắn đôi môi đỏ mọng mê người nói: "Mái tóc ngươi thật khó xem.., sau này không cho ném ta mặc kệ nữa, ta sẽ tu chỉnh mái tóc cho ngươi."

"Cạc cạc!" Dược Thiên Sầu cười gian nựng chiếc cằm tròn trịa của nàng, nói: "Ta thích!" Nhan Vũ lại cho hắn nếm nắm tay.

Một đám người đứng bên cạnh nhìn không được rùng mình, cảm thấy toàn thân nổi da gà. Văn Lan Phong ho khan một tiếng, ngại ngùng quấy rối nói: "Cái kia...Dược Thiên Sầu, Tỉnh Thần Đan của ngươi, có thể cho ta một viên hay không, Văn Thụy còn chưa được giải trừ Ma Nhãn khống chế."

"Không thành vấn đề!" Dược Thiên Sầu tâm tình tốt liền đổ ra một viên đưa cho hắn, Văn Lan Phong như lấy được chí bảo cần thận cất giữ lại.

Gương mặt trầm tĩnh của Lộng Trúc nhìn chằm chằm Văn Lan Phong nghiêm túc nói: "Thương thế của ngươi rốt cục thế nào, ta xem phiền phức không nhỏ. Để Lộ Nghiên Thanh xem thử đi, nếu như cần hỗ trợ, thừa dịp hiện tại có mặt mọi người đều có thể giúp." Ánh mắt hắn như có như không nhìn về phía Dược Thiên Sầu, trong lòng tính toán người này có nhiều bảo bối, ngay Ma Nhãn khống chế mà cũng có thuốc giải, nói không chừng cũng có linh đan diệu dược cứu được Văn Lan Phong.

Dược Thiên Sầu đang tay trong tay cùng Nhan Vũ bày trò ám muội cũng không hay biết Lộng Trúc đã đánh chủ ý lên người hắn...

Văn Lan Phong cười khổ nói: "Huyết Ma Chưởng thực sự không đơn giản, máu trong cơ thể ta đã sớm đông lại hơn nữa lại vừa bị thương...Chỉ sợ đã không cách nào xoay chuyển thương thế, ta kiên trì không được vài ngày nữa, không cần phiền phức."

Nghe được Văn Lan Phong sắp treo, Dược Thiên Sầu cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục ám muội với Nhan Vũ, lộ ra thần tình đồng tình cùng quan tâm không gì sánh được đưa mắt nhìn Văn Lan Phong...

Lộ Nghiên Thanh đã trầm tĩnh lại từ trong bi thương nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ lúc này mới nhớ tới Văn Lan Phong trúng phải Huyết Ma Chưởng của Yến Truy Tinh, luống cuống tay chân nắm lấy tay Văn Lan Phong, vừa nắm vừa sốt ruột nói: "Có biện phép, nhất định còn có biện pháp. Ta nhất định có biện pháp chữa tốt cho ngươi. Ta nhất định có thể trị hết cho ngươi..." Trong thanh âm mang theo tia âm rung, là loại sợ hãi bị mất đi thứ quý giá nhất...

Văn Lan Phong lẳng lặng nhìn nàng, đây là lần đầu tiên nàng chủ động nắm lấy tay hắn, tuy rằng chỉ vì kiểm tra thương thế. Nhưng xem ra được, nàng vẫn phi thường quan tâm chính mình.

Bất tri bất giác, viền mắt Văn Lan Phong đã có chút trơn trớt. Hắn chậm rãi nghiêng đầu qua một bên, hai dòng nước mắt thẳng tắp từ trên gương mặt khô quắt trượt xuống tới...Đã bao nhiêu năm quyết chí thề không quên, trở thành sự chê cười trong mắt bao người. Tất cả tất cả bản thân hắn đều biết. Biết được có rất nhiều người ở sau lưng chê cười chính mình, thế nhưng một mảnh chân tình của mình cho tới bây giờ cũng chưa từng dao động qua, vì nàng, chính mình có thể nỗ lực tất cả, vì vậy trên thế giới vĩnh viễn không có người nào đối xử tốt với nàng hơn hắn. Một màn ngày hôm nay hắn vẫn luôn tha thiết ước mơ, vẫn kỳ vọng có một ngày nàng chủ động nắm lấy tay mình, nhưng mà.., ngày này có phải đã tới quá muộn rồi hay không. Dù là cấp cho mình thêm thời gian để hồi ức giờ khắc này cũng tốt a! Vì sao hết lần này tới lần khác lại ở thời gian sinh mạng mình đến đầu cùng? Số phận thực sự quá tàn khốc!

Người có tu vi đạt tới tình trạng như Văn Lan Phong, đối với chính thương thế của mình cũng có vài phần hiểu rõ. Hắn cũng đã biết thời gian của mình không còn nhiều lắm...

Hiện trường chỉ còn âm thanh sốt ruột lầm bầm của Lộ Nghiên Thanh đang khám vết thương cho Văn Lan Phong: "Ta nhất định có thể trị tốt cho ngươi...Ta nhất định có thể trị tốt cho ngươi...Những người khác đều lặng lẽ không một tiếng động, tựa hồ đã quên luôn hô hấp, đều chú ý tới lệ quang trên gương mặt khô gầy đã biến thành màu đen của Văn Lan Phong. Một màn này gây chấn động cho mọi người, cao thủ đóng đầu danh chấn tu chân giới Văn Lan Phong không ngờ đang khóc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.