Tinh Thần Châu

Chương 29: Chương 29: Nan a nan






“Ngươi nói người tùy ý ra vào, là nói ta sao?” Dược Thiên Sầu híp lại hai mắt theo dõi hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc, lời nói nhàn nhạt phiêu ra hàn ý nhè nhẹ.

Tuy rằng kiếp trước hắn hỗn trong xã hội đen, nhưng cũng đường đường là bá chủ một phương của thế giới ngầm, bất tri giác lơ đãng bắn ra khí thế thượng vị giả coi rẻ chúng sinh. Mọi người ở đây mặc dù cũng là người ở địa vị cao lâu ngày, nhưng là dựa vào gia thế hiển hách, đối mặt khí thế trải qua rèn luyện sát phạt quả đoán của Dược Thiên Sầu, lập tức liền thua chị kém em.

Thiếu tướng quân lão nhị hơi kinh hãi, hắn cũng là người từng chinh chiến sa trường, thầm nghĩ bằng hữu lão tam rốt cục là ai, xem khí thế không có khả năng là người bình thường nói giả liền có thể giả ra, trong đó tựa hồ làm cho người ta ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nếu là người không có kinh lịch chuyện giết chóc hơn mười mạng người và sát phạt trường kỳ thì không có khả năng có được loại khí thế này, khí thế này thường được nhìn thấy trên người phụ thân của hắn, đại tướng quân Trụ Quốc.

Những người khác cũng cảm giác được loại khí thế quen thuộc này, nhất thời có điểm nghẹn ứ nói không ra lời. Lão đại quan văn vừa rồi trên mặt còn mang theo vẻ ngạo khí bị một câu nói của Dược Thiên Sầu làm ngây ngẩn cả người. Kể cả mỹ phụ cũng ngừng khóc kinh ngạc nhìn hắn.

Thạch Tiểu Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dược Thiên Sầu như vậy, ra vẻ đại ca xác thực đã chọc giận lão đại, hơi lắc đầu, tâm trạng có điểm sợ hãi đi đến bên cạnh lão đại bồi một khuôn mặt tươi cười, xoay người nhìn mọi người nói: “Mẫu thân, đại ca, nhị ca! Vị này là sư thúc của con, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng, nếu như không có sư thúc, sợ rằng Tiểu Thiên cũng không còn cơ hội nhìn thấy lại mẫu thân và hai vị ca ca!”

Hắn đem lão đại một lần nữa trở thành sư thúc để giới thiệu cho người nhà, mục đích rất rõ ràng, tự nhiên sợ người nhà xem nhẹ lão đại mà gặp phải phiền phức. Lại lập tức đem ba vị thân nhân giới thiệu cho Dược Thiên Sầu.

Người này không ngờ là sư thúc của Tiểu Thiên, chẳng lẽ cũng là một vi tiên nhân? Mấy người kinh ngạc vì tuổi tác còn quá trẻ của Dược Thiên Sầu, đồng thời cũng thấy thấp thỏm bất an, thầm nghĩ vừa rồi thật sự là chậm trễ người ta. Phải biết rằng ở tại hoàng triều Hoa Hạ, dù là hoàng đế triều đai đương thời khi nhìn thấy người tu tiên cũng vô cùng lễ phép, nhưng vừa rồi bọn họ bỏ người ta lanh lùng một bên, lão đại quan văn lại càng nói năng lộ mãng.

Lão nhị tướng quân lúc này hành lễ nói: "Vãn bối Thạch Ân Thiên, gặp qua tiên trưởng." Dược Thiên Sầu đạm nhiên gật đẩu.

Lão đại quan văn có điểm sợ hãi hành lễ nói: "Vãn bối Thạch Hữu Thiên, gặp qua tiên trưởng vừa rồi không biết thân phận của tiên trưởng vì vậy đắc tội, còn thỉnh tiên trưởng thứ lỗi." Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không có nửa điểm ý tứ tha thứ, làm người kia nhất thời sắc mặt trắng nhợt.

Mỹ phụ nhìn thấy con lớn nhất xấu hổ, cũng chân thành hành lễ nói: "Thiếp thân Lý Hồng Nương, gặp qua tiên sư. Phu quân ta xuất chinh bên ngoài, con trai cả thiếu khuyết quản giáo, có chỗ mạo phạm con thỉnh tiên sư thứ lỗi."

Dược Thiên Sầu thật đúng là không có dự định buông tha Thạch gia lão đại, ở tại Thanh Quang Tông ăn nhiều lời nói lạnh nhạt như vậy, nhưng đang ở dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, nghĩ không ra hôm nay chỉ một phàm phu tục tử cũng dám nói năng lộ mãng đối vói hắn, thoáng chút đã khơi dậy lửa giận áp chế trong nội tâm. Nhưng nữ nhận này lời nói có chuyện nha!

"Lão cóng ta không ở nhà, ngươi đường đường là tiên nhân chẳng lẽ đi khi dễ con trai của ta sao!"

Huống hồ chi Thạch Tiểu Thiên đang dùng thần sắc cầu xin nhìn hắn, nên chỉ đành đem lửa giận trong lóng đè ép xuống tới.

"Phu nhân không cần đa lễ!" Lời nói của hắn nói ra, cũng đai biểu hắn không hề truy cứu lão đại.

Lý Hồng Nương cùng ba con trai liền nhanh miệng tạ ơn, lập tức phân phó người hầu chuẩn bị rượu và thức ăn, chuẩn bị chiêu đãi tiên nhân. Dược Thiên Sầu dùng lời nói dịu dàng cư tuyệt, vừa thấy mặt lai làm thành như vậy, ngồi cùng nhau ăn uống thì còn gì ý tứ.

Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu vừa rồi hắn không phát hỏa, đó chình là tu vi xác thực không được tốt lắm, mới ở Luyện Khí ngũ cấp mà thôi, dù là Thạch Tiểu Thiên cũng đã đạt tới Luyện Khí thất cấp, tuy rằng người sau đên bây giờ con chưa nhìn ra tu vi của hắn, vạn nhất đánh nhau, con mẹ nó thật không biết Thạch Tiểu Thiên sẽ giúp bên nào, dù sao hắn không có khá năng giúp mình đánh chính ca ca hắn.

Còn nếu như để lộ tu vi, sau này Thạch Tiểu Thiên còn xem mình là lão đại nữa hay không? Điều này thật đúng là khó nói. Nhớ kỹ ngoài đường có một vị đại ca họ Lê nói qua - lòng người tản, không thể lãnh đạo đội ngũ nha!

Rốt cục nhận thức được tầm quan trọng của tu vi, hắn kéo Thạch Tiểu Thiên qua một bên, muốn hắn hỗ trợ an bài một địa phương yện lặng để tu luyện. Người sau lúc này đem lời nói của lão đại chuyển cao mẫu thân, nhất thời toàn bộ phủ tướng quận đều bận rộn lên.

Trong phủ tướng quân Trụ Quốc có một hoa viện rất rộng ngay góc hẻo lánh nhất có một tòa tiểu viện rất nhanh được quét tước thu dọn. Phủ tướng quân ban xuống lệnh cấm, tiểu viện hậu hoa viên không được cho phép bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.

"Tiểu Thiên, nếu như nhà của ngươi có hỏi kinh lịch của ngươi, ta xem ngươi nên tuyển chọn lời nói với bọn họ! Biết quá nhiều đối với họ không có chỗ tốt. Còn nữa, chuyện chúng ta ở lại đây đừng cho người ngoài biết, bằng không ngày nào đó bị Thanh Quang Tông hay được, thì phiền phức lớn!" Dược Thiên Sầu nói. Bên trong tiểu viện vừa hẻo lánh lại an tĩnh, hẳn rất hài lòng, lúc này trong tiểu viện chi có hai người bọn họ.

“Tôi đã biết!” Thạch Tiểu Thiên gật đầu nói.

….

Thời gian một năm trôi qua thật nhanh, tiểu viện nơi hậu hoa viên của phủ tướng quân Trụ Quốc trở thành một địa phương thần bí, ngoại trừ tam thiếu gia Thạch Tiếu Thiên, những người khác cũng chưa từng gặp qua vị tiên nhân kia. Về phần ở hậu hoa viên có tiên nhân, đã được phủ tướng quân nghiêm khắc hạ lệnh, những người hầu lúc đầu may mắn gặp qua thì không hề đề cập tới, những người hầu khác tự nhiên cũng sẽ không biết được. Những người hầu biết chuyện này mỗi khi đi ngang qua hậu hoa viên đều len len hướng tiểu viện quỳ bái, tiên nhân trong truyền thuyết đang ở trong đó a!

Đối với tiên nhân đang ở lại bên trong phủ, mấy chủ nhân trong phủ tướng quân đều rất cao hứng, luôn nghĩ đã có được chỗ dựa vững chắc, trong lòng rất kiên định. Trọng yếu nhất là tiên nhân quả nhiên có phong phạm của tiên nhân, chưa bao giờ quấy rối bọn họ, chỉ cần mỗi ngày có rượu ngon thịt ngon đưa qua, ngay cả cửa tiểu viện tiên nhân cũng không bước ra một bước, càng đừng nói là quấy rối bọn họ.

Có thế nói chỉ có một người tương đối phiền muộn, chính là đại thiếu gia của phủ tướng quân. Một lần vì muốn huyền diệu, hẳn ở trước mặt tiên nhân đang muốn thu hắn làm đồ đệ nhắc tới việc trong nhà mình cũng ẩn tàng một vi tiên nhân. Kết quà vị tiên nhân kia không bao giờ chịu thu hắn làm đồ đệ nữa, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không còn cho gặp.

Điều này làm cho hắn thật thống khổ, không biết mình có tuệ cặn còn đỡ, bây giờ đã biết thật thấy quả dằn vặt người, mê hoặc về trường sinh bất lão có mấy người chịu đựng được. Vì vậy hắn đem chủ ý dành lên trên người Dược Thiện Sầu, muốn bái ông ta làm thầy, mấy lần quấn quýt lấy tam đệ cầu hắn hỗ trợ giới thiệu. Nhưng tam đệ căn bản không chịu đồng ý, lại nói: “Đại ca! Đệ thật sự nhìn không ra huynh có tuệ cặn gì, khẳng định huynh bị người lừa gạt thôi!"

Hắn lại bị ma quỷ ám ảnh nện chết sống không tin, cho rằng đệ đệ bởi vì thấy mình đắc tội sư thúc hắn nên không muốn giúp đỡ giới thiệu, bởi vậy còn có chút oán giận tam đệ. Lại có một lần mờ mắt, xông vào trong tiểu viện định cầu xin Dược Thiên Sầu thu mình làm đồ đệ, kết quả còn chưa bước vào cửa viện, đã như lọt vào trong sương mù, ở bên trong nhiễu tới nhiễu lui cũng không thể đi tới, cũng không nhìn thấy được người nào.

Đấy là do Dược Thiên Sầu sợ có người tùy tiện xông vào, cố ý tìm Bạch Hồ học một trận pháp giản đơn, bố trí bên trong viện, tuy rằng không phải là trận pháp gì lợi hại, nhưng khốn một người phàm thì không thành vấn đề không nghĩ tới đã vây khốn người này. Khi Thạch Tiểu Thiên đến thì phát hiện, thực sự là cười khổ không ngừng hắn có thể đưa được đại ca ra ngoài, nhưng không tiện làm như vậy, không thể làm gì khác hơn là cầu Dược Thiên Sầu thả người. Dược Thiên Sầu hiểu được vì sao Thạch Hữu Thiên bị nhốt trong trận, lắc đầu cự tuyệt Thạch Tiểu Thiên, nói phải nhốt đại ca hắn mấy ngày, không cho đại ca hắn chịu chút vị đắng chỉ sợ sau này không chịu bỏ ý định, Thạch Tiểu Thiên ngẫm lại cũng thấy không sai.

Qua hai ngày, Lý Hồng Nương nóng nảy, không tìm được con trai lớn ở đâu, triều đình đang tìm hắn đi làm cóng vụ. Cuối củng Thạch Tiểu Thiên nhìn thấy mẫu thân và nhị ca quá mức sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là nói với gia đình đại ca tự tiện đi vào tiểu viện của sư thúc nên bị nhốt lại. Lý Hồng Nương và Thạch Ẩn Thiên cả kinh, liền nhanh chạy tới hậu viện hoa viên, đứng ngay cửa không dám đi vào, chỉ thấy Thạch Hữu Thiên ở bên trong tiểu viện đang giống như một con ruồi xông loạn khắp nơi, thân thể nhìn qua đã thấy rất yếu ớt.

Lúc này mẹ con hai người quỳ gối trước cửa tiểu viện cầu xin Dược Thiện Sầu, người sau ngẫm lại dù sao đều ăn ở nhà người ta, cũng không tiện làm quá mức, vì vậy thả Thạch Hữu Thiên ra ngoài, lại cảnh cáo hắn nếu như còn xông loạn sẽ không tha.

Đây chi là một chuyện nhỏ ở giữa, nhưng ba mẹ con thấy được thần thông của Dược Thiện Sầu, lại càng kính như thần minh. Thạch Hữu Thiên nếm qua tư vị trong đó, cũng càng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng không còn dám xông loạn như trước.

Dựa vào đại lượng linh mạch trong Kim Châu, trong vòng một năm ngắn ngủi Dược Thiên Sầu thuận lợi đột phá tới Luyện Khí thập cấp. Thạch Tiểu Thiên càng đạt được sớm hơn hắn, đã đạt tới Luyện Khí đỉnh kỳ, bước tiếp theo cần phải trúc cơ, hỏi qua Bạch Hồ, một vấn đề nghiêm trọng xảy ra trước mắt.

Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ và Độ Kiếp kỳ là bồn cửa ải khó vượt qua của người tu chân. Bốn cửa ải nếu không có ngoại lực giúp đỡ căn bản không thể vượt qua, nói là ngoại lực chính là chỉ linh đan diệu dược tẩy kinh phạt tủy. Vì sao phải tẩy kinh phạt tủy? Thân thể người tu chân giống như một vật dẫn, vật dẫn không cường đại, căn bản không thể chịu được tu vi mạnh mẽ, nếu miễn cưỡng đột phá chỉ có một hạ tràng, đó chính là nổ tung cơ thể mà chết.

Dược Thiên Sầu lại hỏi Bạch Hồ, vậy nàng bị nhốt trong thạch động nhiều năm cũng không được ăn linh dược, vì sao có thể từ Nguyên Anh kỳ đột phá tới Độ Kiếp kỳ? Biết do diệu dụng của Kim Châu, nhưng ta có phải cũng có thể dựa vào Kim Châu mà tấn cấp? Bạch Hồ lại nói cho hắn, đây căn bản không hề giống nhau.

Tu chân giới phân người, yêu, quỷ ba đạo. Bạch Hồ là yêu đạo, khác với hai đạo khác, yêu đạo tu luyện là tu vi và luyện thể cùng tiến hành, luyện thể phải luôn thăng bằng với tu vi, là một đạo tu luyện khổ cực nhất trong ba đạo, nhưng tu vi ngang nhau cũng là một đạo có uy lực lớn nhất trong ba đạo.

Quỷ đạo là đạo tu luyện dễ dàng nhất, bọn họ tu luyện hấp thu không phải linh khí, mà là âm khí, chỉ cần có đủ âm khí hẩu như sẽ không hề bị hạn chế tăng trưởng tu vi, nhưng người lại bị hạn chế bởi thiên địa quy cách, cho nện uy lực cũng sẽ là đạo yếu nhất trong ba đạo.

Nhân đạo tuy rằng có phấn chính ma hai đạo, nhưng đây chỉ bất quá do người của chính đạo phân chia, kỳ thực chỉ vì cóng pháp tu luyện không giống nhau mà thôi, nói tới thì cũng chỉ là một đạo. Nhân đạo lại thông linh đa trí, là chủ tể trong ba đạo, như yêu đạo nếu muốn phi thăng tiên giới, không tu thành hình người căn bản không có cơ hội. Có lẽ hiểu rằng có được phải có mất! Thiên địa cấp cho nhân đạo con đường tốt nhất, nhưng lại ban cho thân thể yếu nhất. Cho nên nhân đạo vì muốn tăng trưởng tu vi phải nghĩ ra đủ loại biện pháp, thân thể sẽ trở thành hạn chế lớn nhất.

Nôi chung nàng nói cho hắn, mặc dù Kim Châu kỳ dị không gì sánh được, nhưng nếu tồn tại trong thiên địa tất nhiên cũng phải tuần hoàn pháp tắc của thiên địa, có chút điều kiện cũng không thể lung tung thay đôi, cho nên có thể giúp yêu cũng không nhất định giúp được người.

Bạch Hồ còn nói, khi Kim Châu ở trong cơ thể ta, mặc dù ta chưa từng dùng qua, nhưng vẫn có thể cảm giác được biến hóa của thân thể và tu vi mỗi ngày, người nuốt vào thời gian dài như vậy lại có được cam giác thế nào. Lúc này Dược Thiên Sầu trở nên ủ rũ, nôi cho nàng ngoại trừ thể chất biện tốt hờn một chút, cam giác chỗ má gì cũng không có. Bạch Hồ than thở, thiên địa chí bảo đúng là có diệu dung đôi với từng đạo nhân, yêu, quỷ a!

Không còn biện pháp, xem ra phai tìm Trúc cớ đan để trúc cơ. Hỏi Bạch Hồ nàng cũng không biết, không hiểu làm sao luyện chế ra, chi biết những môn phái lớn hẳn đều có phường thuốc luyện chệ Trúc Cơ Đan, cũng không phải là bi mật gì quan trong tựa ô là do linh thảo luyện đan khó tìm

Dược Thiên Sầu phiền não, sớm biết thì không cần làm quan hệ cương cũng như vậy với Thanh Quang Tông, chằng lẽ bây giờ lại chạy trở về! Đó là muốn chết!

Không chỉ hắn phiền muộn, Thạch Tiểu Thiên cũng phiền muộn! Hiện tại hắn mới biết được sư thúc này không ngờ vẫn chim đạt được Trúc Cơ kỳ, khiến cho mình đang vui vẻ ôm một đống linh thạch liều mạng tu luyện, đến cùng Dược Thiên Sầu có muốn cho thêm linh thạch hắn cũng không dám hấp thu. Vì sao? Chân khí trong thân thể đã đạt tới cực hạn của Luyện Khí kỳ, còn tiếp tục hấp thu sẽ bị nổ tung cơ thể! Ai dám lấy mạng đi chơi?

Trong viện, hai người nhìn một đống linh thạch than thở, thứ này mặc dù có tốt thì làm thế nào'.? Đi đâu tim Trúc cơ Đàn là một vẫn đề đau đầu, bỗng nhiên Dược Thiên Sầu hô to một tiếng “có!"

Thân thể Thạch Tiểu Thiên run lên, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Lão đại! Huynh có biện pháp sao?"

Dược Thiên Sầu cười nôi: “Đại ca người không phai nhận thức được một tiên nhân chó má gì đó sao? Đi gọi đại ca ngươi tới, ta có lời hỏi hắn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.