Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm xuống đáy bùn dưới hồ nước, phát hiện ra trước mắt là một tầng phù sa đen thui, còn chưa biết hắn ẩn trốn ở đâu. Mượn thần thức điều tra xung quanh thì thấy, ở dưới đáy hồ cũng không có hang động nào cả. Lúc này buồn bực nói: "Lão gia hỏa này, ngươi thật không chút nể tình. Có kiểu trốn ở dưới đáy bùn như ngươi để nói chuyện hay sao?"
"Ta..." Thanh âm già nua cười khổ: "Nếu lão phu có thể bước ra, thì làm sao đến nỗi như thế này, mấu chốt là lão phu đang bị vây khốn ở dưới này, quả thực không thể thoát thân được ah!"
"Đừng nói những lời vô nghĩa cùng ta. Vừa rồi ngươi đi ra bằng cách nào?" Dược Thiên Sầu trừng mắt lạnh giọng quát.
Thanh âm già nua bất đắc dĩ nói: "Đó chẳng qua chỉ là phân thân của ta mà thôi. Bàn thể quả thực là vô pháp nhúc nhích."
Dược Thiên Sầu ngần người, một tay mân mê vò cằm, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì.
Đột nhiên thấy hắn khu chỉ bắn xuống dưới đáy hồ, rất nhanh nước ngầm điên cuồng chuyển động. Thanh âm già nua lúc này không khỏi hoảng hốt nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn làm gì thế?"
Dược Thiên Sầu chẳng quản tới hắn, tiếp tục làm công việc của mình. Chỉ thấy lớp trầm tích bùn lầy nhiều năm quạ, bị nước ngầm xới tung lên, hồ nước nguyên bản trong xanh lúc này cũng đã biến thành đục ngầu. Sáu cột lốc xoáy điên cuồng khuấy động, dần dần khuếch tan ra phạm vi bốn phía xung quanh, không quá bao lâu sau. Chỉnh thể hồ nước đã hoàn toàn vần đục không chịu nổi...
Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt hồ, có vè như bên dưới hồ nước đang xảy ra động tĩnh cực lớn. Đám người Thực Nhân Tộc diễn cảm hoảng hốt chăm chú nhìn xuống dưới mặt hồ theo dõi, không hiểu kế tiếp sẽ xuất hiện cái chuyện tình đáng sợ gì. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Dược Thiên Sầu đang ác chiến cùng con ngạc ngư khổng lồ ở dưới đáy hồ...
Tìm kiếm ước chừng hơn hai canh giờ sau. Dược Thiên Sầu mới lợi dụng Thủy Quyết khai thông được lớp trầm tích dày đặc ở dưới đáy hồ. Lúc này đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới, gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng.
Bên dưới trung tâm đáy hồ xuất hiện thân hình của một con ngạc ngư siêp cấp khổng lồ, tầng da màu bạch ngân sần sùi không khác nào một bộ trọng giập bình thường. Chiếc đầu dài nhọn phơi bày ra hàm răng nanh sắc bén khỏe mạnh, đôi con ngươi đỏ rực nhìn chằm chằm vào hắn...
Đôi con ngươi cực lớn chuyển động, đánh giá Dược Thiên Sầu. Lúc này Dược Thiên Sầu đang sợ ngây người ra. Trầm ngâm hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi: "Đây mới đúng là bản thể của ngươi?"
Ánh mắt của hắn ngưng tự, chú ý tới trên lưng con ngạc ngư này có một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, đang trực tiếp cắn xuyên qua lưng nó, đem nó gắt gao đính xuống đáy hồ. Thanh trường kiếm hiển lộ ra ngoài dài khoảng sáu bảy thước, thân kiếm rộng chừng ba thước, toàn thân màu vàng kim, mơ hồ tản mát ra kim quang lưu chuyển.
Hắn không tưởng tượng nổi. Người nào có thể dùng thanh kiếm khổng lồ này để
Đánh nhau. Hay người sử dụng kiếm cũng có thể tích to lớn giống như con ngạc ngư này?
"A! Tiểu huynh đệ, ngươi đã thấy rồi! Không sai, đây chính là bản thể của ta, đã bị chôn vùi ở dưới đáy hồ này mười vạn năm qua rồi. Có thể không chết coi như là đã vô cùng may mắn." Ngạc ngư khổng lồ phát ra một thanh âm già nua, thở dài nói.
Dược Thiên Sầu rúng động tâm thần, cố gắng kiềm chế cảm xúc, gian nan hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ngạc ngư khổng lồ nằm im dưới đáy hồ không hề nhúc nhích, thanh âm già nua theo sau truyền ra: "Tiên giới có mười hai đại tiên quân. Ta chính là Ngạc Tiên Quân, một trong mười hai tiên quân của Tiên giới, danh xưng Ngạc Tuyết Quân."
Danh đầu này quá lớn, so với Minh Hoàng linh tinh gì đó càng lạ lẫm hơn, đều chưa từng nghe qua, khiến cho Dược Thiên Sầu không khỏi kinh sợ một phen. Ngượng ngùng cười nói: "Lúc trước ngươi nói...Chẳng lẽ ngươi đã từng có tu vi Tiên Đế thật sao? Không phải trên Tiên giới chỉ có Tiên Đế mới có tu vi này thôi sao?"
Ngạc Tiên Quân buồn bã thở dài. Dường như đang hồi tưởng lại quá khứ, nói: "Tiên giới tu vi phân chia thành Tiểu tiên, Thượng tiên, Đại tiên cùng Tiên đế bốn cấp bậc. Minh Giới tu vi phân chia thành mình sĩ, mình thánh, mình tôn, Minh Hoàng bốn cấp bậc. Những tu vi này mạnh yếu đều không sai biệt nhau bao nhiêu, mỗi cấp chia làm ba nấc, sơ - trung - hậu kỳ. Ở trên tiên giới, người có tu vi Tiên Đế cũng không phải ít, nhưng đạt đến cảnh giới Tiên Đế trung kỳ, thì chỉ có mười hai đại tiên quân mà thôi, về phần Tiên Đế hậu kỳ thì chỉ có một người. Cũng chỉ người này mới dám xưng vương ở trên tiên giới, hắn chính là Tiên Đế Kim Thái."
Dược Thiên Sầu hồ nghi hỏi tiếp: "Ngươi nói rằng ngươi bị Vạn Kiếm Ma Quân đánh roi xuống đây. Chẳng lẽ là Vạn Kiếm Ma Quân..."
"Đúng là Vạn Kiếm Ma Quân!" Ngạc Tiên Quân phát ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi, chen ngang nói: "Kiếm vây khôn ta, đó là thanh vạn kiếm chi nhất của Vạn Kiếm Ma Quân. Nếu không, bảo vật bình thường làm sao có thể vây khốn lão phu nhiều năm dài như vậy. Vạn Kiếm tiểu nhi, chung quy sẽ có một ngày nào đó, lão phu tất sẽ rửa được mối thù này!"
"Ách..." Dược Thiên Sầu không khỏi kinh ngạc, dường như lão yêu quái này còn chưa biết Vạn Kiếm Ma Quân đã chết lâu rồi, cư nhiên còn nghĩ đi tìm hắn báo thù. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Vạn Kiếm Ma Quân bị nhóm Tiên Đế và Minh Hoàng liên thủ tru sát ở bên ngoài Đông Cực Thánh Thổ. Những người sống trong Đông Cực Thánh Thổ hiển nhiên là không biết chuyện này.
"Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết chết lão phu..." Ngạc Tiên Quân hai mắt đỏ rực chuyển động. Ánh mắt dừng ở mấy trăm thanh phi kiếm quanh người Dược Thiên Sầu, lạnh lùng nói: "Tiểu oa nhi, Vạn Kiếm tiểu nhi là gì của ngươi?"
Dược Thiên Sầu thấy ánh mắt nong sòng sọc của hắn, liền biết hắn đã hiểu nhẩm mình thành tôn tử của Vạn Kiếm Ma Quân. Lúc này mới khẽ lắc đầu cười nói: "Lão yêu quái, ngươi không cần nghĩ sai lệch. Vạn Kiếm Ma Quân đều đã chết mấy vạn năm trước rồi. Ta cùng hắn không thể có quan hệ gì."
"Vạn Kiếm Ma Quân đã chết rồi ư?" Ngạc Tiên Quân ngữ khí có chút bối rối, vội vàng hỏi: "Ta nghe không nhầm chứ? Ngươi nói là Vạn Kiếm Ma Quân đã chết rồi sao?"
Dược Thiên Sầu cười xòa: "Coi như không chết thì thế nào? Ngươi có phải là đối thủ của hắn không? Yên tâm đi! Hắn quả thực đã chết rồi, từ mấy vạn năm trước, đã bị
Tiên Đế cùng Minh Hoàng liên thủ giết chết rồi."
Ngạc Tiên Quân không tin nói: "Điều này không có khả năng, ngươi đừng gạt ta. Tiên Đế cùng Minh Hoàng liên thủ đối chiến với Vạn Kiếm Ma Quân đã không phải là chuyện tình xảy ra một hai lần, bất quá chưa từng chiếm được tiện nghi. Hai người bọn hắn làm sao có thể giết nổi Vạn Kiếm Ma Quân?"
Dược Thiên Sầu không cho là đúng phất tay: "Ngươi tin hay không thì tùy nhà ngươi. Dù sao hắn đã chết rồi, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì ta cũng không hay biết. Nghe nói là trúng kế, bị thương, sau đó Tiên Đế cùng Minh Hoàng liên thủ giết chết."
"Trúng kế? Bị thương trước? Chẳng lẽ..." Ngạc Tiên Quân khẽ thì thào tự nói. Trầm ngâm hồi lâu sau mới cảm khái thở dài: "Xem ra những gì ngươi nói đúng là sự thật rồi, lão phu còn đang kì quái, vi sao đã qua nhiều năm như thế, mà Vạn Kiếm còn chưa chịu thu hồi bảo kiếm của hắn. Nguyên lai là đã vẫn lạc. Haiizz..."
Chứng kiến hắn đã tỉnh ngộ. Dược Thiên Sầu cũng không muốn giải thích nhiều lời. Nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trên lưng hắn, nói: "Lão yêu quái, chiếu theo lời của ngươi thì ngươi hẳn cũng là cao thủ ở trên Tiên giới. Bất quá một thanh kiếm này mà có khả năng vây khốn được ngươi mười vạn năm qua hay sao? Phải chăng kiếm này còn có chỗ thần kỳ?"
Biết Vạn Kiếm Ma Quân đã chết, niềm tin của Ngạc Tiên Quân dường như cũng đã chết theo. Chỉ thấy hắn chán chường đáp: "Kỳ thật tu vi của Vạn Kiếm không cao hơn bao nhiêu so với Tiên Đế cùng Minh Hoàng. Nhưng hắn có Thần Long tương trợ, hơn nữa trong tay còn nắm giữ vạn thanh phi kiếm. Nếu vạn kiếm họp nhất, liền sẽ có khả năng tu tiên sát thần. Thử nghĩ xem bảo vật ngay cả thần tiên đều không chống đỡ nổi, thì làm sao tiên nhân có thể ngạnh kháng được đây? Chính bởi vì như thế, cho nên Tiên giới cùng Minh Giới liên thủ cũng không chống nổi hắn, bị hắn chém giết thành tràng cảnh gà bay chó chạy! Đây cũng là vì sao chúng ta xưng danh hắn là Vạn Kiếm Ma Quân.
Dược Thiên Sầu nghe vậy hai mắt sáng ngời hữu thần, diễm cảm chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào thanh bảo kiếm cắm trên người Ngạc Tiên Quân, nuốt khan nước miếng nói: "Kiếm này quả thật lợi hại như thế sao? Ngay cả thần tiên đều có thể tru diệt? Lão yêu quái, không phải ngươi đang gạt ta đó chứ? Ta nói cho nhà ngươi biết, nếu ngươi dám gạt ta. Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết vô cùng thê thảm."
Biết Vạn Kiếm Ma Quân đã chết, Ngạc Tiên Quân dường như cũng mất đi ý chí duy trì mạng sống để quay về báo thù rửa hận. Cho nên lười giải thích với Dược Thiên Sầu, chỉ thở dài nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi không cần phải chảy nước miếng. Kiếm mặc dù tốt, nhưng không phải ai cũng có thể hàng phục được nó. Kiếm này vây khốn ta nặng mười vạn tám ngàn cân. Bằng vào tu vi Độ Kiếp sơ kỳ của ngươi, chỉ sợ ngay cả nhấc lên cũng đều là không thể. Càng đừng nói khống chế được nó."
"Mười vạn tám ngàn cân?" Dược Thiên Sầu nghe xong thì không khỏi kinh hô. Không dám tin nhìn bảo kiếm cắm trên lưng của Ngạc Tiên Quân...
"Mẹ nó! Không biết gã nào ăn no rửng mỡ, đi luyện chế một thanh phi kiếm có trọng lượng lớn đến như thế." Dược Thiên Sầu buồn bực trách mắng.
"Tiểu huynh đệ, ngươi nghĩ sai rồi. Bảo vật tầm cỡ này không ai có khả năng luyện chế ra được. Vạn thanh phi kiếm hợp nhất này, còn có một truyền thuyết cổ xưa về nó nữa..." Ngạc Tiên Quân sâu kín thở dài nói.