Tinh Thần Châu

Chương 396: Chương 396: Ngàn thanh phi kiếm (hai)






Thanh sắc phi kiếm bắn ra huyễn ảnh, ánh sáng lấp loáng không dứt. Thanh quang đầy ừời, biến toàn bộ sơn cốc lâm vào trong một mảnh mê ly lấp lánh. Mọi người đều bị thanh quang bắn ra đâm vào hai mắt, nhưng vẫn khó có thể che giấu được nỗi khiếp sợ. Nghe đồn thời thượng cổ có một đòi kỳ nhân Vạn Kiếm Ma Quân có thể đồng thời ngự vạn kiếm, nghe đồn thật không dễ tin, hôm nay mọi người lại tận mắt nhìn thấy Dược Thiên Sầu trong cơn tức giận, phất tay áo phóng xuất ra ngàn thanh phi kiếm tề khoảng không bay lượn, nhìn lên bầu ười mênh mông, như muốn lấy tính mạng người!

Ngôn Thành nhìn lên trên có chút trợn tròn mắt há hốc, vô ý thức cảm giác được mình đã đâm phải tổ ong vò vẽ. Đám người Yến Bất Quy đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng giữa không trung lạnh lùng nhìn xuống dưới, thần tình đều khó có thể tin. Mọi người Phù Tiên Đảo liếc mắt quan sát, Quy Nguyên kiếm quyết ngự thiên kiếm!

“Ngôn Thành, ngưoi có biết tội? ” Thanh âm lạnh lùng của Dược Thiên Sầu từ giữa không trung phủ xuống sơn cốc quanh quẩn, toàn bộ phi kiếm rải trên đinh đầu hắn đều dừng lại, lãnh phong thanh u u chậm rãi điều chinh phương hướng, toàn bộ đều hướng thằng Ngôn Thành đang đứng bên dưới. Hắc hỏa đại khảm đao, chuyện một đao lấy mạng người, không có khả năng tiếp tục trình diễn, lần này hắn dốc toàn bộ lực lượng, dựa vào khả năng điều khiến Thanh hỏa phi kiếm, chính là vì muốn đường đường chính chính tranh tài một lần, làm cho cả tu chân giới biết được bản lĩnh của mình, minh cũng không phải nhờ vào vận khí mà nổi danh.

Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại hướng một Độ Kiếp kỳ hỏi tội, hơn nữa giọng nói còn đương nhiên như vậy. Mọi người không ngừng líu lười, không biết Ngôn Thành có đứng vững trước uy lực ngàn kiếm tề phát hay không, ra vẻ Thanh sắc phi kiếm cũng không phải là phi kiếm bình thường, nếu như là chính mình.. , nghĩ đến ngàn thanh phi kiếm song song hướng chính mình phóng tới, mọi người vô ý thức đều rùng minh.

Ánh mắt Tử Y lưu luyến trên ngàn thanh phi kiếm, gương mặt hưng phấn, đôi bàn tay phấn nắm chặt, nàng nhìn từ khí thế quân lâm thiên hạ của Dược Thiên Sầu, phảng phất như nhìn thấy được cái bóng của Tất lão tiền bối. Tứ đại gia tộc lại lộ vẻ mặt kính ngường nghiêm túc, đệ tử lão tố tông không giận thì thôi, giận dữ là uy chấn thiên hạ!

“Ta có tội gì? ” Ngôn Thành nuốt nước bọt, có chút khô khốc hỏi. Giọng nói từ điên cuồng kêu gào mắng chửi, đã biến thành cẩn cẩn thận thận. Thời gian quan hệ đến sinh tử, quả nhiên là thực lực quyết định thái độ của đối thủ.

“Là ai đem tên của ta nói cho ngươi? ” Dược Thiên Sầu hướng đinh núi bốn phía nhìn lướt qua, thay đổi câu chuyện hỏi. Lời này vừa ra, các phái đều quan sát lẫn nhau, kỳ thực mọi người cũng có hoài nghi như Dược Thiên Sầu.

Yến Bất Quy nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nhìn Ngôn Thành truyền âm nói: “Ngôn tiên sinh không cần do dự, có thể nói cho hắn, là ta nói cho ngươi. ”

Hắn và Dược Thiên Sầu có thù oán, sao lại quan tâm có thêm một mối thù. Tuy rằng nói ra cũng không có quan hệ gì, nhưng Ngôn Thành làm sao lại khai hắn ra, thật làm như vậy, chi sợ không phải vấn đề minh có mất mặt hay không, mà là sư phụ minh ở Tú Thủy quốc cũng bị mất mặt.

Nghĩ đến sư phụ tu vi đã đến Hóa Thần kỳ, Ngôn Thành chợt tráng lá gan, chính mình đừng đế bị sự khoa trương của người ta làm hoảng sợ, một Nguyên Anh kỳ dù cường thịnh lại có thể cường tới nơi nào, vì vậy quát: “Dược Thiên Sầu, muốn chiến liền chiến, đừng nói dài dòng. ”

Nói đến cùng, hắn cũng có điểm lo lắng, bằng không cũng đã sớm động thủ, cũng sẽ không kéo dài thời gian.

“Thực sự không biết sống chết, cây roi nát của ngươi ở trong mắt ta, chẳng khác gì cây khô mục nát. ” Dược Thiên Sầu lắc đầu, đưa tay chi nói: “Ngàn thanh phi kiếm của ta đã sẵn sàng, nếu như ngươi có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, ỷ vào thuấn di, có lẽ có thể thoát được mạng, đáng tiếc ngươi không phải. Ta cho ngươi một cơ hội giữ mạng sống lần nừa, nói ra kẻ đã nói tên ta với ngưoi, sau đó tự cắt lấy đầu lười, ta có thể thà ngươi rời đi, bằng không sẽ không cho ngươi nhìn thấy được mặt trời mọc ngày mai. ”

Lần trước sau khi đánh một trận với La Kình Thiên, tốc độ biến thái của La Kình

9mĩr

Thiên không ngờ ngay cả phi kiếm cũng không đuổi kịp, rốt cục đã làm hắn có thêm kiến thức, hắn xem như được học kinh nghiệm. Lần này kiếm trận Thanh hỏa sẵn sàng chờ đợi, không sợ Ngôn Thành có thể chạy lên ười.

“Càn rờ! ” Ngôn Thành hét lớn một tiếng, hộ thể cương khí trong nháy mắt tuôn ra bao lấy chính mình, cây roi trong tay lãng không bắn lên, giống như linh xà bay về phía Dược Thiên Sầu.

“Muốn chết! ” Dược Thiên Sầu cười nhạo, điểm ra một ngón tay, hơn mười đạo thanh mang lòe ra, giống như đoạt thực vật, vây quanh cây roi điên cuồng dây dưa, tuy rằng Thanh hỏa phi kiếm so ra kém Hắc hỏa phi kiếm, nhưng lại sắc bén nhất đằng, ba sư huynh đệ Ngôn Thành gặp phải Dược Thiên Sầu rốt cục xem như đụng phải khắc tinh.

Ô Long Tiên và Thanh hỏa phi kiếm vừa giao phong, liền bị đánh đến đầy thương tích. Người khác không biết, Ngôn Thành lập tức cảm ứng được, hắn kinh hãi kháp động chì bí quyết, ô Long Tiên “ba” một tiếng, bay lên không vẫy đuôi, đánh vãng ra Thanh hỏa phi kiếm, quay đầu muốn bay trở về.

Dược Thiên Sầu cười nhạt, nếu như chi có một thanh phi kiếm, có lẽ còn không làm gì được ngưoi, nhưng nơi này có một ngàn thanh, chì một cái roi nho nhỏ dù có chạy lên ười cũng không còn biện pháp. Kiếm quyết vận chuyển, đã sớm có hơn mười thanh phi kiếm chặt đứt đường về của cây roi, một đám hung hãn xông tới, quả thực là quần ẩu tiêu chuẩn.

Vẻ mặt Ngôn Thành lo lắng, ô Long Tiên là thứ khiến cho hắn thành danh, nếu như bị hủy, muốn tìm được một kiện pháp bảo tiện tay nói dễ vậy sao. Chi bí quyết mấy lần kháp ra huyễn ảnh, cây roi tán loạn giữa không trung, hoặc đông hoặc tây xông loạn, hoặc chấn đầu hoặc vẫy đuôi...

Thế nhưng trình độ điều khiển phi kiếm của Dược Thiên Sầu linh hoạt không kém gì hắn điều khiển cây roi, ô Long Tiên chấn động đánh vãng phi kiếm, liền có thanh phi kiếm khác xông tới, cắt đuôi, kháp thắt lưng, muốn chạy không có cửa! Không cho nó chạy, dây dưa mà đánh điên cuồng, cây roi trước đó còn làm cho các phái sợ hãi, hôm nay lại bị khiến cho chật vật bất kham như vậy, bên dưới không ngừng vang lên tiếng hô to một mảnh.

Mọi người của Phù Tiên Đảo có thể nói chỉ biết nhìn lẫn nhau, Dược Thiên Sầu từ lúc ở Phù Tiên Đảo dùng Quy Nguyên kiếm quyết tiêu sái nổi danh, kỳ thực tất cả mọi người đều tỉ mỉ nghiên cửu bộ kiếm quyết này, nhưng kết luận của mọi người chì là “ngoài sức tưởng tượng”, đều nghĩ không thực tế. Hôm nay tràng diện ngàn thanh kiếm làm nổi bật nhân vật, chi nhìn xem phần khí thế thật không giống người thường, thật không ngờ đạt được hiệu quả vận dụng như Dược Thiên Sầu. Dù tính chất phi kiếm không bằng Thanh sắc phi kiếm, nhưng thử nghĩ nếu có người bị ngàn thanh phi kiếm cuốn lấy quần ẩu, giống như bị cây roi kia cuốn lấy, ngoại trừ một số ít nhân sĩ có đại tu vi, có mấy người có thế đơn giản thoát thân? Huống chi Dược Thiên Sầu có tu vi còn không vượt Nguyên Anh kỳ, giả như là tu sĩ Độ Kiếp kỳ đến điều khiển, như vậy sẽ có bao nhiêu hậu quả? Ngẫm lại cũng thật làm người chờ mong.

Tiền bối lưu lại bảo bối bí quyết mà không ai hay biết a! Tất cà mọi người đều nhìn lầm mắt a! Một đám người Phù Tiên Đảo lặng yên tỉnh ngộ, nhìn nhau yên lặng gật đầu, quyết định sau khi trở lại tông môn, nhất định phải trịnh trọng đem chuyện này báo cáo chường môn, chuyện Quy Nguyên kiếm quyết nhất định phải xem trọng mới xong.

Ngôn Thành còn đang cạn kiệt toàn lực kháp động chỉ bí quyết, ý đồ tận hết sức lực cuối cùng cứu lại ô Long Tiên. Nhưng trước mắt bao người, đuôi roi không biết được luyện chế từ sừng thú hay răng thú đã bị chặt đứt, vài đạo thanh mang đuổi theo đâm vài cái, phát hiện là thử vô dụng, lập tức lại quay về gia nhập trận quần ẩu, tiếp tục dây dưa cây roi đen thui kia.

Đuôi roi như răng nanh ảm đạm rơi xuống đất, nhưng nó cũng chỉ là mới bắt đầu, có nó đi đầu, lập tức có những đoạn roi liên tiếp bị cắt đứt rơi xuống. Ngôn Thành có cảm giác khóc không ra nước mắt, chì bí quyết trong tay ngừng kháp động, ô Long Tiên cử như vậy bị bầm thây trăm đoạn!

Thanh mang đại thắng tựa hồ còn chưa thỏa mãn, ở không trung tán loạn một phen, thực sự thấy đã không còn đối tượng công kích, mới thành thành thật thật quay về. Các phái nhìn thấy tình cảnh này cũng không biết nên nói gì, ngự kiếm pháp quyết hung hãn như vậy quả thực chưa từng nghe thấy, thấy những điều chưa hề thấy, ngày hôm nay rốt cục mở rộng ra tầm mắt.

Khi mọi người nhìn về hướng Dược Thiên Sầu, ánh mắt chợt ngưng trọng hơn rất nhiều. Trước đây nghe nói Dược Thiên Sầu đánh bại La Kình Thiên, rất nhiều người không được tận mắt nhìn thấy, đều nghĩ hắn chi dựa vào sự sắc bén của bảo vật, cùng vận khí, hôm nay mọi người rõ ràng thấy được hai chữ “thực lực”. Cuộc chiến tuy rằng còn chưa phân ra thắng bại, nhưng Dược Thiên Sầu có pháp quyết ngự kiếm cường hãn trong tay, tu chân giới hẳn là có một nơi cho hắn, điểm này chân thật đáng tin.

Ánh mắt khinh thị hèn mọn trước kia của các phái đã không còn sót lại chút gì, từ hôm nay trở đi, bọn họ đã nhìn thẳng vào thanh niên nhân nhuộm đẫm oai danh này.

Hai mắt Tử Y lấp lánh tia sáng liên tục, nhìn thấy thật thích thú, ra vẻ mặc kệ lúc nào khi Dược Thiên Sầu cùng người tranh đấu, nàng cũng không cần quá lo lắng. Đó là bởi vì sự sùng bái mù quáng đối với Tất Trường Xuân, đã làm cho nàng luôn cho rằng, đệ tử Tất lão tiền bối hẳn là phải như vậy mới đúng.

Ngôn Thành có chút buồn bã nhìn quanh bốn phía, ngàn thanh phi kiếm chìm nổi phiêu phù bên trong sơn cốc, đang vận sức chuẩn bị nhắm thẳng vào hộ thể cương khí của hắn, võng kiếm màu xanh đang hoàn toàn vây quanh người hắn.

Lúc này mặc kệ là tu chân liên minh hay đám người Yến Bất Quy, mắt thấy tình cảnh bên trong sơn cốc, đều cảm thấy có chút thẹn thùng cho Ngôn Thành. Một tu sĩ Độ Kiếp kỳ giao thủ với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không ngờ bị nhốt đến nửa bước khó dời, giảng ra ngoài thực sự đáng bị chê cười.

Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Yến Bất Quy đứng trên đinh núi, nhìn Ngôn Thành nhàn nhạt cười nói: “Tuy là ngươi chủ động khiêu khích, nhưng con người ta luôn luôn thiện tâm, ba sư huynh đệ ngươi chì còn lại một minh ngưoi, ta không đành lòng đuổi tận giết tuyệt. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ chịu thua, ta có thể tha cho ngươi không chết. ”

Lời vừa nói ra, bên phía Yến Bất Quy nhất thời truyền đến mấy tiếng hừ lạnh quanh quẩn bên trong sơn cốc, có thể thấy được người phát ra âm thanh có tu vi cực cao. Một đám người ánh mắt thực chất như lười đao chăm chú nhìn lên trên người Dược Thiên Sầu. Ngôn Thành đại biểu bọn họ lên đài, nếu như quỳ xuống chịu thua, không phải chì một minh hắn mất mặt, đám người Yến Bất Quy chủ động đưa ra ý khiêu chiến toàn bộ mặt mũi cũng quét rác. Cũng giống như vậy, bên tu chân liên minh nếu như có người quỳ xuống chịu thua, Hoa Hạ tu chân giới mất mặt, chỉ sợ sau này muốn cứu vãn cũng không cửu nổi.

Bên tu chân liên minh cũng âm thầm chậc lười, nghĩ Dược Thiên Sầu nói ra lời như vậy, xác thực có chút khinh người quá đáng. Lại không biết Dược Thiên Sầu có suy nghĩ khác, khiêu chiến có quy tắc, nếu một bên chịu thua, một bên khác sẽ không được hạ sát thủ, hắn nói lời khiêu khích, chính là muốn chặt đứt đường lui chịu thua của đối phương, sau đó mới hạ sát thủ, hắn chưa bao giờ cho rằng để đối thủ sống sót là chuyện gì tốt. Nếu đã quyết định muốn đặt danh phận tại tu chân giới, như vậy kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn, lấy đức thu phục người thường thường không bằng dùng hung danh càng hữu hiệu trực tiếp. chỉ cần đứng vững bước chân, sau đó có thể chậm rãi tích đức làm việc thiện!

9

Quả nhiên, Ngôn Thành nghe vậy, lúc này giận tím mặt, chỉ tay quát: “Dược Thiên Sầu tiểu nhi, đừng vội càn rờ, chi dùng phi kiếm cũng muốn bức ta cầu xin tha thứ chịu thua, chê cười! ”

“Đương! ” Hắn vừa nói xong, liền thấy một đạo thanh mang nhanh như thiểm điện bổ vào hộ thể cương khí của hắn, hộ thể cương khí không hề bị tổn hại chút nào, thanh mang cấp tốc trở về vị trí cũ. Dược Thiên Sầu gật đầu cười nói: “Quả nhiên ỷ lại, trách không được! Nhưng ngày hôm nay ta muốn cho đám tu sĩ ngoại bang các ngươi dài kiến thức, Hoa Hạ tu chân giới há có thể là nơi cho phép các ngươi xông loạn? ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.