Tinh Thần Châu

Chương 123: Chương 123: Người quen gặp mặt






Đã tìm gần xong đệ tử dưới chân núi, tiếc nuối chính là có không ít đệ tử gặp phải hung hiểm, cũng không còn trở về. Khi Đông Phương Trường Ngạo lại lần nữa đưa một nhóm đệ tử trở lên đỉnh núi, Ma Cửu Cô trầm giọng hỏi: “Đệ tử các phái quay về hết rồi sao?”

“Mọi người còn sống thể hiện trên la bàn thần thức đều tìm được rồi.” Đông Phương Trường Ngạo trả lời, xuất ra la bàn thần thức vừa thu nhỏ lại nói: “Ngược lại Phù Tiên Đảo chúng ta còn sáu người không tìm được, kỳ quái, sau bọn họ lại chạy đi xa như vậy.”

“Còn có ai?” Vùng lông mày Ma Cửu Cô lơ đãng nhíu lại, bà tự mình mang theo mấy trưởng lão Phù Tiên Đảo đi tìm kiếm, cũng không gặp Dược Thiên Sầu, chỉ sợ đã gặp bất hạnh, nhưng vẫn chờ mong trong sáu người còn lại có hắn.

Đông Phương Trường Ngạo nhìn chằm chằm quang điểm trên la bàn thần thức một phen, đáp: “Tu Chân Các, Luyện Đan Các, An Nhiên Các mỗi các có một đệ tử, còn có ba nữ đệ tử của Vạn Phân Viên.”

Toàn trưởng lão và Tôn trưởng lão đứng bên cạnh liếc mắt nhìn thần thức la bàn, đều thở dài trong lòng, tiểu tử này thật đúng là không an phận, thế nào lại chạy đi xa như vậy?

Lúc này vài đạo bóng người bay tới, cùng kêu lên: “Cửu Cô!” Chính là bốn vị cung phụng của Phù Tiên Đảo, còn có một vị lưu tại đỉnh núi trông coi. Ma Cửu Cô liếc mắt nhìn mấy người, nói: “Phù Tiên Đảo còn sáu đệ tử vẫn còn sống nhưng chưa về, không thể ném bọn họ.”

“Lẽ ra nên như vậy!” Một cung phụng đáp, ba người khác cùng gật đầu.

“Ha ha…” Một tiếng cười sang sảng từ xa xa truyền đến, nói: “Đêm qua nghe phong phanh Mông lão ca đến đây đón khách, ngày hôm nay lại có khách tới, Ngao Lực ta thật không dám chậm trễ, đặc biệt tới đón tiếp quý khách.”

Ngao Lực là ai? Mọi người hơi kinh hãi, nghe thanh âm cũng thấy người kia tu vi không kém bọn họ. Đã thấy thần tình Ma Cửu Cô đột nhiên kích động lên, mí mắt mở rộng, tinh quang lòe lòe trành hướng địa phương thanh âm truyền đến.

Không bao lâu, chỉ thấy một nhuyễn kiệu phủ lụa mỏng màu xanh, do bốn kiệu phu khiêng phiêu phù giữa không trung đi đến, nhìn như chầm chậm, cũng đã rất nhanh đến trước mặt mọi người hạ xuống.

Bốn gã kiệu phu tu vi thật cao, không ngờ có thể bước chậm giữa không trung, là người phương nào có thể để người như họ chịu khiêng kiệu? Mọi người của Phù Tiên Đảo đều nhìn chằm chằm bóng người sau màn lụa mỏng, không biết là thần thánh phương nào. Bốn gã kiệu phu nhấc chiếc kiệu trên vai nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, một người phía trước xoay lại, vén lên tấm lụa mỏng trước kiệu, gương mặt của người bên trong liền lộ ra.

Một trung niên nam tử, quần áo nho sam màu xanh có vẻ tẩy hơi trắng bệch, một cây quạt nhẹ nhàng lay động, cả người lười nhác nằm trong nhuyễn kiệu, theo lụa mỏng được vén lên, người nọ dần dần đứng dậy, tóc đen buộc cao, mày kiếm nhẹ cau, đôi mắt đen kịt sáng rực quét về phía mọi người, hảo cho một nam nhân khí độ nho nhã. Nhưng lúc này xuất hiện tại đây lại có vẻ có điểm quỷ dị.

Ánh mắt người nọ rơi trên người Ma Cửu Cô bỗng nhiên sửng sốt, nhẹ phẩy cây quạt trong tay, từ trong kiệu đứng lên cười nói: “Ta nói là quý khách phương nào, nguyên lai là người quen cũ.”

Mọi người trên Phù Tiên Đảo nhìn về hướng Ma Cửu Cô thở phào nhẹ nhõm, là người quen thì tốt rồi, bằng không ở tại Yêu Quỷ Vực cùng một người có tu vi cao thâm như vậy giao chiến cũng không phải chuyện tốt, huống chi bốn gã kiệu phu bên người hắn vừa nhìn cũng biết không dễ chọc. Một cung phụng hỏi: “Cô cô, ngài nhận thức hắn?”

Người hỏi câu này chính là tiền chưởng môn Phù Tiên Đảo Quan Định Hải, cũng là cháu ruột của Ma Cửu Cô.

Ai biết Ma Cửu Cô lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Đâu chỉ nhận thức hắn, khuôn mặt ta chính bị hủy trên tay hắn.”

“A!” Quan Định Hải kêu lên một tiếng sợ hãi, những người khác cũng lấy làm kinh sợ, đây chẳng phải là cừu nhân, lúc này mọi người liền cảnh giác lên. Tất cả mọi người đều biết ba trăm năm trước tu vi Ma Cửu Cô đã đạt được Độ Kiếp hậu kỳ, ngày trước cũng là một giai nhân mạo mỹ, sau một lần ra ngoài tu hành quay về, mọi người chợt phát hiện bà đã bị hủy dung, dùng không ít linh đan diệu dược cũng không thể khôi phục lại, để lại gương mặt rỗ, liền sinh ra biệt hiệu Ma Cửu Cô.

Nam tử trung niên phe phẩy cây quạt nói: “Quan Cửu Phượng, chuyện ngày xưa ngươi cũng chẳng thể trách ta. Nhớ năm xưa ngươi không biết trời cao đất rộng, dựa vào tu vi Độ Kiếp hậu kỳ còn dám sấm vào nơi đây, ở trong Yêu Quỷ Vực còn đại khai sát giới, bổn vương nếu không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi thật đúng là khi dễ Yêu Quỷ Vực không người, hiểu ra năm xưa bổn vương không lấy mạng của ngươi, đã xem như cho ngươi mặt mũi, đừng tiếp tục không biết nhận thức tốt xấu.”

Ma Cửu Cô tuy đã già, nhưng nữ nhân nào không yêu thương dung mạo của mình, huống chi ngày xưa bà là một nữ nhân xinh đẹp, một mỹ nữ bị hủy dung, quả thực còn khó chịu hơn giết nàng ta, nhớ tới chuyện cũ, gặp lại cừu nhân, Ma Cửu Cô lại nhịn không được tức giận, có chút run rẩy.

“Cô cô, người này là ai?” Quan Định Hải thấy hắn mở miệng ngậm miệng tự xưng bổn vương, không khỏi hỏi tới lai lịch.

Nghe được câu hỏi của cháu trai, Ma Cửu Cô ổn định tâm thần, lộ ra thần tình trêu tức cười lạnh: “Định Hải, ngươi đừng xem người này bề ngoài là loài người, thực tế là một con hồ ly tinh, rõ ràng là yêu quái, nhưng lại học theo loài người làm vẻ nhã nhặn, yêu quái này chính là Yêu Vương bản địa tên Ngao Lực.”

Yêu Vương Ngao Lực? Mọi người lại cả kinh, nghĩ không ra nam nhân dáng dấp văn sĩ nho nhã, lại là một trong thập đại yêu vương đại danh đỉnh đỉnh của Yêu Quỷ Vực, không gặp Quỷ Vương lại gặp Yêu Vương, xem ra ngày hôm nay thật rất khó khăn.

Một nữ nhân cho dù tính tình tu dưỡng thoạt nhìn có tốt, nhưng nếu thực sự oán hận một người, nói chanh chua một chút đương nhiên là không tránh được. Nguyên Ngao Lực đầy vẻ phong độ, vừa nghe được lời này, trên mặt lúc này biến sắc, lời Ma Cửu Cô xác thực nói trúng chỗ đau của hắn, hắn tuy là yêu quái, nhưng dị thường ước ao phong lưu nhã sĩ của thế gian, vì thế tập tính sinh hoạt đều luôn mô phỏng theo.

“Ba.” Ngao Lực thu hồi cây quạt trong tay, cười lạnh nói: “Quan Cửu Phượng, thấy là người quen, vốn định lưu cho các ngươi một con đường sống, thế nhưng ngươi không niệm tình bạn cũ, đã như vậy, các ngươi lưu lại hết cho bổn vương!”

“Trường Ngạo, mười người các ngươi lui xa.” Ma Cửu Cô quát. Bằng thực lực mười người của Đông Phương Trường Ngạo, còn chưa đủ tư cách thêm vào cuộc chiến.

Vừa nói xong, Ma Cửu Cô phảng phất như trẻ lại, Lục Ma Trượng trong tay hóa thành một đạo lưu quang thẳng tới khuôn mặt Ngao Lực, người sau hừ lạnh một tiếng, cây quạt trong tay nhẹ nhàng đánh ra, Lục Ma Trượng liền bị đánh bay.

Vai chính vừa động thủ, những người của hai bên chợt tản ra khí thế toàn thân, khí thế nhiều người ngưng tụ cùng một chỗ, nhất thời hình thành một đạo cường áp bức ra bốn phía, cây cỏ đá vụn quanh thân nghiền nát vỡ vụn tung bay, những loài chim thú còn chưa kịp bay đi liền hóa thành huyết vụ xuy tán, địa phương gần ngàn thước chung quanh lập tức liền bị thanh lý trống rỗng.

Đám người Đông Phương Trường Ngạo đứng thẳng xa xa thấy thế thất kinh, không hổ đều là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, còn chưa động thủ, khí thế đã dâng lên kinh người.

Bỗng nhiên, đám người Phù Tiên Đảo và Ma Cửu Cô cùng đám người Ngao Lực đồng loạt phun ra một búng máu, nhóm người Đông Phương Trường Ngạo vừa phun ra búng máu liền trực tiếp ngã bệch dưới đất. Một đạo thần thức leng keng như Kim Cương Hàng Ma đánh vào tâm thần mọi người, không ai chịu đựng được một kích này, trong nháy mắt tất cả đều bị thương.

“Ai?” Ma Cửu Cô miệng đầy máu tươi quát lên, cùng đám người Quan Định Hải thất tha thất thểu thối lui, nét mặt kinh nghi bất định, thật sự đáng sợ, bằng tu vi bọn họ không ngờ không đỡ được một kích thần thức kia. Đám người Ngao Lực cũng bật lui lảo đảo, ngạo khí vừa rồi trong nháy mắt không còn hình bóng, vẻ mặt chỉ còn thấp thỏm lo âu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.