Toàn trường sôi trào, nơi nơi đều chỉ trỏ, mục tiêu chính là Dược Thiên Sầu. Chưởng môn bọn họ đứng trên ban công có chút kinh ngạc, xem hình dạng chúng đệ tử, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Cổ Thanh Vân mơ hồ có chút hưng phấn, từ cuộc thí luyện Yêu Quỷ Vực tới nay, Dược Thiên Sầu tựa hồ đã thành một truyền kỳ trong truyền kỳ, tuy rằng hai người giao hảo, nhưng vô hình trung ép tới hắn có chút không thở nổi. Khấu Tuyết Hoa bọn họ cũng có chút hưng phấn, cho tới hiện nay, nhận thức được Dược Thiên Sầu chưa từng thấy hắn chân chính xuất thủ qua, tâm tình chờ mong có thể nghĩ.
Đệ tử rút số hai mươi đưa thẻ giao cho Đông Phương Trường Ngạo, lực chú ý của những đệ tử tỷ thí tất cả đều tập trung trên người Dược Thiên Sầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm thẻ trong tay hắn, xem ra đều chờ đợi có thể cùng hắn đánh một trận. Mười trưởng lão phân biệt đem dãy số mình giám sát báo ra, một đôi đôi đệ tử đều nghe theo tiếng báo của họ đi về sân tỷ thí. Khi ở trước điện còn lại Dược Thiên Sầu cùng một người thì hai người quay đầu lại nhìn thoáng qua nhau, không cần phải nói, ngươi ta chính là đối thủ.
Giám sát hai người tỷ thí, chính là Tôn trưởng lão lần trước cùng đi đến Yêu Quỷ Vực, quét mắt nhìn hai người, hắn cất cao giọng nói: “Rút trúng số 200, đi theo ta.” Nói xong đi về hướng sân tỷ thí cuối cùng, hai người cùng đi theo.
“Ta nói tiểu tử này đừng chịu thua kém dùm ta một chút nha!” Quan Uy Vũ vừa hưng phấn vừa sốt ruột chà xát bàn tay, bàn tay bám chặt lan can đã dính đầy mồ hôi, hiển nhiên đã vì quá hồi hộp. Phí Đức Nam đứng một bên liếc mắt cười nói: “Không cần lo lắng, đối thủ hắn tỷ thí ta đã chú ý qua, không phải loại người thủ đoạn độc ác hạ độc thủ, đánh không thắng cũng không xảy ra đại sự gì.”
Bởi vì bình thường Dược Thiên Sầu hay đến Vạn Phân Viên, không ít đệ tử Vạn Phân Viên đều nhận thức hắn, lúc này thấy hắn đã đứng ngay trong sân tỷ thí, đều nghị luận lên, trọng tâm câu chuyện tự nhiên là hắn có thể đánh thắng được vị đối thủ kia hay không. Mấy người Tiếu Uyển Thanh quay đầu, rất khẳng định nói cho bọn họ: “Dược Thiên Sầu nhất định được.” Sức mạnh sùng bái mù quáng của mấy nàng thật sự không hề suy giảm. Khấu Tuyết Hoa lý trí nhiều hơn, nghe xong các nàng nói, khẽ lắc đầu.
“Bắt đầu!” Tiếng quát của Đông Phương Trường Ngạo truyền khắp bốn phía. Người vây xem nhất thời lặng ngắt như tờ, thanh âm tranh đấu giữa sân lập tức vang lên, bất quá điều này cũng không cần mọi người quan tâm, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người hai người tỷ thí trên sân thứ mười.
Nhưng hai người trong sân vẫn chậm chạp không động thủ, hai người quan sát lẫn nhau một hồi, bỗng nhiên đều nở nụ cười, khiến cho người chung quanh có điểm kỳ lạ. Tên đối thủ của Dược Thiên Sầu, ôm quyền cười nói: “Tại hạ Kết Đan hậu kỳ Lô Quảng, ngươi là Dược Thiên Sầu ngang dọc tại Yêu Quỷ Vực trong truyền thuyết phải không! Ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nghĩ không ra trận tỷ thí đầu tiên của ngươi lại rơi trên người ta, rất vinh hạnh!”
“Nguyên lai là Lô sư huynh, hôm qua gặp qua sư huynh xuất thủ, mong muốn sư huynh cũng thủ hạ lưu tình như hôm qua mới tốt.” Dược Thiên Sầu cười đáp lễ. Đối với người này hắn có ấn tượng, ngày hôm qua vừa đánh đến liền ngưng, duy nhất không làm đối thủ thụ thương chính là người này. Ngoại trừ có thể nhìn ra tâm địa hắn không tệ, từ xuất thủ như thường cũng nhìn ra tu vi không sai.
“Hai ngươi là tới nói chuyện phiếm hay tới tỷ thí?” Tôn trưởng lão tới phụ trách giám sát tỷ thí có điểm không thoải mái, hai người này đầu tiên đứng một chút, sau đó quan sát nhau một chút, vừa cười một chút, lại trò chuyện một chút, những sân khác cũng đã có người phân thắng bại, hai tên này còn chưa có động tĩnh.
“Thỉnh!” Lô Quảng làm ra thủ thế nhượng đối phương xuất thủ trước, ở trong lòng hắn tu vi hai người kém hai tầng, đây là trận tỷ thí không cần lo lắng, mà dù hắn có thắng cũng thắng không hay ho.
Dược Thiên Sầu mỉm cười gật đầu, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, tuy rằng trên mặt còn lộ dáng tươi cười, nhưng ngay trong nháy mắt này, phảng phất đứng nơi đó không phải người, mà là một tòa núi cao lù lù bất động, hờ hững thản nhiên nhìn đối thủ trước mắt.
Lô Quảng đột nhiên bị khí thế áp bách đến có cảm giác khó thở, tâm trạng cả kinh, trường kiếm phía sau “sáng” một tiếng bắn ra, nhiễu quanh người, cẩn thận phòng bị. Con ngươi Tôn trưởng lão bỗng nhiên phóng lớn, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Những đệ tử tỷ thí bốn phía đang quan sát cũng phát hiện dị dạng bên này. Ánh mắt Phùng Hướng Thiên đứng trên ban công bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh mang, ánh mắt nhìn thẳng nơi này, tay chậm rãi vuốt râu, dù là những trưởng lão khác cũng hơi nheo mắt lại.
Mà lúc này, những sân khác đã phân ra thắng bại tan cuộc, bọn họ lại còn chưa động thủ.
“Lô sư huynh cẩn thận, tại hạ muốn xuất một chiêu tên là Nhất Kiếm Vô Hối, còn thỉnh Lô sư huynh chỉ điểm.” Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói, cấp cho Lô Quảng áp lực thật lớn lao, hắn cũng không rõ ràng tại sao lại như vậy, tu vi đối thủ rõ ràng kém hơn hắn hai tầng, không biết bản thân đang sợ cái gì.
Bỗng nhiên, mọi người đang nhìn chằm chằm trong sân, tựa hồ, hình như, thấy một điểm tia sáng vụt sáng một chút, còn chưa hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, liền thấy yết hầu Lô Quảng thẳng tắp dính một thanh phi kiếm sáng loáng, mọi người đang kinh ngạc đến lặng ngắt như tờ, bên tai truyền đến thanh âm trường kiếm xuất vỏ ngân vang khuếch tán trên toàn bộ sân rộng.
Lúc này mọi người mới chợt phản ứng, thất kinh, tốc độ thật nhanh, kiếm đã dính trên cổ đối thủ, mới nghe được thanh âm kiếm xuất khỏi vỏ, trời ạ! Tốc độ này nhanh đến tình trạng gì a, thật là đáng sợ! Không hề nghi ngờ đã vượt lên tốc độ truyền bá của thanh âm.
Tôn trưởng lão là người đứng cách hai người gần nhất, bằng tu vi của hắn tuy rằng nhìn thấy rõ quỹ tích công kích của một kiếm đó nhưng tốc độ thật sự làm cho hắn chấn kinh. Chưởng môn Phùng Hướng Thiên đứng trên ban công đang vuốt râu chợt dừng phắt lại, dù là các trưởng lão cũng toàn bộ ngây ngẩn cả người, Quan Uy Vũ há to miệng, vẻ mặt thật khó thể tin.
Cảm thụ được phong mang đang vận sức chờ phát động trên cổ họng, sắc mặt Lô Quảng trắng bệch cười khổ nói: “Ta thua!”
Trường kiếm nhiễu quanh thân chậm rãi bay về vỏ kiếm, còn cần so đấu sao? Người ta đã thủ hạ lưu tình, nếu không đầu hắn đã lìa khỏi cổ, nhưng tốc độ này thật quá nhanh, nhanh đến cơ hội phản ứng của hắn cũng không có.
Dược Thiên Sầu thu liễm khí thế, trường kiếm quay về vỏ kiếm, xoay người rời đi. Lô Quảng bỗng nhiên hô: “Dược sư đệ dừng chân!”
“Lô sư huynh có chuyện gì sao?” Dược Thiên Sầu xoay người lại hỏi.
“Tạ ơn Dược sư đệ dưới kiếm lưu tình!” Lô Quảng khom người thỉnh giáo: “Vừa nghe Dược sư đệ nói chiêu kiếm tên là Nhất Kiếm Vô Hối, tại hạ nghĩ kỳ quái, tựa hồ trong Tàng Kinh Các chưa từng có bí quyết của nó, còn thỉnh Dược sư đệ chỉ giáo, làm cho tại hạ thua được hiểu rõ.”
Dược Thiên Sầu đạm nhiên cười nói: “Kiếm quyết đó là khi ta xem các kiếm quyết trong Tàng Kinh Các thì trong lòng có sở cảm tự ngộ. Lô sư huynh cũng không cần cảm tạ ta, phải tạ ơn chính mình! Nếu như không phải Lô sư huynh hôm qua trong trận so đấu mang theo dụng tâm bồ tát, một kiếm của ta vốn có tên Nhất Kiếm Vô Hối, phút cuối cùng lại thấy hối hận, không dám làm bị thương Lô sư huynh mảy may.” Nói xong xoay người hướng đoàn người Luyện Đan Các đi đến.
Lô Quảng cũng hách ra một thân mồ hôi lạnh, thì ra người ta nể tình hôm qua ta không đả thương người nên buông tha cho ta, bằng không một kiếm kia thật đã lấy tính mạng của mình, ngẫm lại vì một tia thiện niệm hôm qua mà cảm thấy may mắn.
Lúc này đệ tử Tu Chân Các một mảnh lặng lẽ, những đệ tử Kết Đan kỳ tham gia tỷ thí đều đang tự hỏi, giả như là mình, có thể tránh thoát một kiếm kia hay không. Những đệ tử các mạch khác đều đang sôi trào lên, phảng phất như chính mình đánh thắng, một kiếm của Dược Thiên Sầu thắng quá đẹp, dùng một kiếm đã đánh thắng đệ tử Tu Chân Các, rốt cục đã giúp bọn họ ra được khẩu khí…